• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù đang rất đau nhưng Brian vẫn cố chấp, anh ấy lắc đầu, gồng mình chịu đựng:

- Mình vẫn ổn. Chỉ là thấy hơi đau bụng thôi.

Trông tình trạng của Brian khá tệ, hoàn toàn chẳng ổn như lời anh ấy nói.

- Hay là đến bệnh viện kiểm tra đi, mình thấy cậu có vẻ rất đau.

Dù tay đang ôm lấy bụng phải, vẻ mặt nhăn nhó đau đớn nhưng Brian vẫn một mực không chịu:

- Không cần đâu, một lát sẽ hết thôi.

Sắc mặt anh ấy dần tái đi, vừa nhìn vào liền thấy tình trạng sức khỏe rất bất thường. Điềm Manh cũng chẳng lạ gì tính cách của bạn mình, Brian có phần cố chấp và cứ thích lao đầu vào công việc, chẳng mấy để tâm đến sức khỏe. Khi còn trẻ anh ấy cứ thỏa thích "ngược đãi" bản thân, lao lực vì đam mê và kiếm tiền, nhưng đến khi tuổi tác không còn trẻ nữa, bệnh tật ùa đến một lần thì mới thấm thía thế nào là ngó lơ sức khỏe, không biết trân trọng bản thân.

Cô biết có nói thêm cũng chỉ phí sức nên tự mình quyết định:



- Bác tài à, lái xe đến bệnh viện thành phố giúp tôi.

Brian nghe cô bảo tài xế đưa đến bệnh viện thì gắng gượng cất lời:

- Mình đã nói là không cần đến bệnh viện...

Chưa kịp nói hết câu, Brian đã phải cắn chặt môi vì đau. Cô thật không hiểu tại sao cậu bạn này lại cố chấp đến vậy. Bây giờ cậu ấy đau đến mức ngồi còn chẳng muốn vững, dù có đến nhà hàng cũng chẳng tài nào ăn uống nổi.

- Cậu không khỏe thì phải đến bệnh viện kiểm tra chứ. Lỡ có chuyện gì thì sao? Không thể xem thường sức khỏe như vậy được.

Nói dứt lời cô liền tiếp tục giục tài xế:

- Bác tài à, nhanh lên giúp tôi.

Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Brian đang rất đau đớn nên cũng nhiệt tình hợp tác:

- Được, tôi biết rồi.

Đến bệnh viện, Brian nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu. Điềm Manh ra bên ngoài chờ đợi, sau khi kiểm tra thăm khám, bác sĩ kết luận anh ấy bị viêm ruột thừa cấp tính cần phải làm phẫu thuật cấp.

Điềm Manh đứng ra làm người nhà của bệnh nhân, ký giấy đồng ý phẫu thuật, tình huống cấp bách nên cũng chẳng thể chần thêm được.



Cuộc phẫu thuật kéo dài suốt nhiều giờ đồng hồ, cô phải chạy đôn chạy đáo để làm thủ tục nhập viện cho cậu bạn. Điềm Manh còn phải đi mua thêm đồ đạc vì Brian nhập viện đột ngột nên chưa kịp chuẩn bị gì cả.

Sau khi hoàn thành xong những chuyện cần thiết, cô ngồi chờ đợi trước cửa phòng phẫu thuật. Thời gian cứ dần trôi qua, cô có chút hồi hộp, lo lắng. Thật không ngờ ngày Brian vừa về nước thì cũng là ngày anh ấy nhập viện.

Cuộc phẫu thuật kết thúc, Brian được đưa sang phòng hậu phẫu, chờ tình trạng ổn định sẽ chuyển sang phòng bệnh thường. Đợi đến khi anh ấy tỉnh lại thì cô có thể vào thăm. Loay hoay ở bệnh viện nên cô cũng quên mất thời gian, cho đến khi nhìn lại thì trời đã tối.

Trong lúc chờ ở bên ngoài phòng bệnh, mùi bệnh viện lẫn mùi thuốc sát trùng đột nhiên khiến cô cảm thấy rất khó chịu, Điềm Manh có cảm giác buồn nôn nên vội đưa tay bụm miệng rồi đi nhanh vào toilet.

Dường như cô có suy nghĩ về một điều gì đó, Điềm Manh mở điện thoại ra xem chu kỳ rụng dâu và phát hiện đã bị trễ. Cô có chút bối rối, tuy chỉ là suy đoán nhưng lại có linh cảm rất chắc chắn...

***

Sau khi xong việc, Ngạn Hy vội vàng trở về nhà với vợ. Dạo gần đây anh bận việc nên ít dành thời gian cho cô. Ngạn Hy nôn nóng gặp cô, nhưng khi anh về đến nhà thì chẳng thấy Điềm Manh đâu cả, gọi điện thoại cô lại không bắt máy.

Anh làm việc cả ngày, đến cả thời gian ăn trưa cũng hạn hẹp, quản lý Hàn cũng bận nhiều việc nên đã quên báo lại với Ngạn Hy chuyện cô gọi điện thoại cho anh.

- Đã trễ như vậy mà cô ấy còn đi đâu chứ?

Anh cảm thấy rất lo lắng vì đã khá trễ nhưng cô lại không có ở nhà, gọi điện thoại cho cô cũng chẳng được. Ngạn Hy vừa định ra ngoài tìm cô thì Điềm Manh đã về, vừa trông thấy cô, anh liền bước đến gần, nhỏ nhẹ nói:

- Em đi đâu mà về muộn vậy? Anh đã rất lo lắng vì gọi điện thoại nhưng em không bắt máy.

Cô vừa cởi giày ra, đồng thời đáp lời:


- Hôm nay Brian về nước nên em đi đón cậu ấy...


Điềm Manh chưa kịp nói hết câu thì ngọn lửa ghen tuông trong lòng ai kia đã bùng cháy.


- Brian là ai? Em đi cùng cậu ta đến tận khuya mới về sao?


Điềm Manh chợt nhớ ra, cô chưa từng kể với anh về cậu bạn thân Brian. Rắc rối rồi đây, cô sợ nhất là khi anh ghen, Ngạn Hy cứ như trở thành một con người khác.


- Cậu ấy là bạn thân hơn mười năm của em.


Trước đó cô không hề nhắc với anh về người bạn thân khác giới. Ngạn Hy vì ghen nên đôi lúc không kịp kiểm soát lý trí, anh đang nghĩ phải chăng giữa cô và cậu bạn kia còn tồn tại tình cảm nào khác ngoài tình bạn nên cô mới đi với Brian đến tận khuya.


- Em chưa từng kể với anh chuyện này. Vậy ra bạn thân khác giới thì sẽ đi cùng nhau đến tận khuya ngay cả khi em đã có người yêu sao? Em cũng không gọi điện nói với anh, em có biết khi về nhà không thấy em anh đã lo lắng thế nào không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK