Dành vài phút nghĩ suy, tất nhiên cô không thể dễ dàng đồng ý. Anh đã khẳng định được danh tính của cô, chứng tỏ Lục Ngạn Hy đã có bằng chứng và sẵn sàng vạch trần nếu cô làm trái ý anh. Suy nghĩ đến đau cả đầu, bây giờ không thể làm căng được, phải xuống nước nhỏ nhẹ thôi:
"Có chuyện gì chúng ta cứ trao đổi qua gmail. Hiện tại tôi đang ở nước ngoài, không tiện gặp nhau".
Gửi xong tin nhắn, cô nở nụ cười ranh mãnh:
- Như này thì anh ta sao mà đỡ được.
Về phía anh, Ngạn Hy đang chau mày đọc dòng tin nhắn từ chối khéo với một lý do bịa đặt mà anh nhất quyết không tin.
- Cô dám đùa với tôi à?
Cả hai cứ như mèo vờn chuột, đêm nay xác định mất ngủ vì cứ mãi hồi âm tin nhắn. Người cố gắng vạch trần, kẻ lại không ngừng né tránh. Những ngón tay thon dài lướt trên bàn phím, anh quyết tâm phải mặt đối mặt với hacker đã cả gan đánh sập hệ thống mạng máy tính ở Collin và hack tài khoản của tất cả nghệ sĩ trực thuộc công ty.
- Nếu vậy thì ngay ngày mai, tôi sẽ khiến cô phải trả giá. Lục Ngạn Hy tôi nói là làm, cô cứ ở nước ngoài mà tận hưởng hết bình yên của đêm nay".
Hai mắt cô như sắp rơi ra ngoài khi tập trung đọc tin nhắn anh vừa gửi đến. Lần này Điềm Manh đã bị dọa đến mức rối trí. Sự căng thẳng khiến cô cảm thấy nóng nực, nhanh tay cởi áo khoác ngoài, lúc nãy vừa trở về nhà cô đã vội mở ngay máy tính check gmail nên cô quên mất. Điềm Manh đưa tay bấm remote mở máy lạnh, bây giờ anh đã ép cô vào đường cùng, kề sát dao vào cổ, muốn chạy cũng không được.
Phen này cô sẽ mất toàn bộ tiền công, bao gồm cả số tiền đã nhận cọc nếu để đối tác biết cô bị bại lộ. Vì bên phía muốn hãm hại công ty Collin đã chi ra một số tiền lớn, trả công hậu hĩnh khi cô hoàn thành nhiệm vụ. Bây giờ nếu để họ biết Lục Ngạn Hy đang nắm thóp và hăm dọa cô, Điềm Manh sẽ mất trắng số tiền công, ngược lại còn phải đền hợp đồng theo các điều khoản đã thỏa thuận.
Chẳng qua thời gian này cô đang rất túng thiếu nên đành đánh liều, động vào một công ty lớn, có tiếng tăm như Collin. Quả thật tham thì thâm, bây giờ cô đã bị nghiệp quật, bị anh chơi lại một vố đau đớn. Nếu lường trước cớ sự ra nông nỗi này thì cô nhất quyết không nhận phi vụ, thà không có tiền nhưng nhẹ nhõm. Bây giờ cô đang lo Lục Ngạn Hy sẽ mang pháp luật vào để đe dọa, gây khó dễ cho cô. Sự thật mà nói, tội của cô chắc chắn sẽ bị bỏ tù, chưa kể đến những phi vụ nhiều vô số kể trong suốt mười một năm qua cô đã thực hiện.
"Khoan đã, tôi suy nghĩ lại rồi, tôi sẽ đặt vé máy bay về ngay trong ngày mai. Vậy nên anh đừng manh động".
Đọc xong dòng tin nhắn của cô mà anh xém chút phì cười vì bó tay.
- Cô tưởng tôi bị ngốc à?
Điềm Manh bị anh ép vào đường cùng, trong lúc túng trí nên cứ thuận theo tình huống mà nói. Thật ra cô cũng nghĩ anh thừa biết cô nói dối, bây giờ bịa đại một lý do cũng chỉ để hợp lý hóa tình huống. Giờ này đã khuya, nếu cô thật sự ở nước ngoài thì chẳng thể nào đặt kịp vé máy bay để về ngay trong ngày mai.
Cô tựa đầu vào ghế, bất lực mà thốt lên:
- Sao mình lại xui xẻo như vậy chứ!
Được nhắn tin riêng với ngôi sao nổi tiếng Venn (Lục Ngạn Hy) nhưng cô lại chẳng vui nổi. Hàng triệu người hâm mộ mong ngóng được gặp anh, được chụp hình và xin chữ ký của người nổi tiếng, ấy vậy mà cô cảm thấy thật áp lực và chẳng muốn gặp mặt anh một chút nào cả.
Tin nhắn từ người đàn ông "nguy hiểm" lại gửi đến, lần này cô cứ nghĩ mình là gà, nhưng hóa ra cũng chỉ là thóc.
"10 giờ tối ngày mai hẹn gặp cô tại căn nhà hoang trên đường số 4 trong khu dân cư 108. Thành phố tôi đang sống, ắt hẳn cô thừa biết".
Từng cú sốc lần lượt đánh gục cô, Điềm Manh toát mồ hôi, môi lắp bắp vì quá bàng hoàng:
- Nhà hoang? Anh ta điên rồi à? Lại còn vào lúc 10 giờ tối! Tên Lục Ngạn Hy này là người âm phủ sao?
Cô không hoang mang khi anh đoán ra được cô đã biết thành phố mà anh đang sống. Thực chất thành phố Đại Lưu là nơi tập trung sinh sống của nhiều nghệ sĩ trong nước vì đa phần những hoạt động nghệ thuật đều được diễn ra tại đây, vì vậy thành phố này phát triển rất vượt bậc so với những nơi khác. Việc cô biết thành phố anh sinh sống cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
"Có thể đổi điểm hẹn được không?".
Điềm Manh cố níu lấy chút tia hy vọng le lói, nhưng rót cuộc câu trả lời của Lục Ngạn Hy vô cảm chỉ vỏn vẹn một chữ:
"Không".