• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi cùng nhau chiêm ngưỡng hết tất cả những tác phẩm nghệ thuật đẹp mắt và ý nghĩa, Kay ngỏ ý mời cô cùng đi ăn tối. Nhưng ánh mắt sắc lạnh và nét mặt hậm hực của ai kia thì sao có thể qua được mắt cô, Điềm Manh nở nụ cười dịu dàng rồi khéo léo từ chối với lý do còn có việc cần làm, hẹn gặp lại anh ấy vào dịp khác.

Cả hai giả vờ đi hai hướng cho đến khi rời khỏi khu vực ở gần phòng triển lãm và gặp nhau tại bãi đỗ xe ôtô. Ngồi vào ghế lái, Ngạn Hy không nói với cô lời nào dù vừa nãy vẫn chu đáo mở cửa để bạn gái vào trong xe.

- Anh giận em sao?

Cô không thể im lặng trước thái độ lạnh lùng, vẻ mặt không vui từ anh nên đã cất tiếng hỏi. Ngạn Hy dịu dàng nghiêng người giúp cô thắt dây an toàn, tuy nhiên nét mặt vẫn lạnh lùng chẳng chịu nở nụ cười:

- Không có.

Nghe câu trả lời nhạt hơn cả nước cất, cô liền biết nhận định của mình rất đúng, anh đang giận dỗi đây mà. Dù Ngạn Hy không thừa nhận nhưng cô cũng hiểu lần này mình đã khiến anh buồn.



- Em xin lỗi. Em biết anh muốn công khai chuyện của chúng ta, nhưng khi đối diện với truyền thông, em cảm thấy rất lo lắng.

Anh chẳng những buồn vì chuyện cô nói cả hai chỉ là bạn mà còn khó chịu khi thấy cô có vẻ thân thiết với Kay. Trong một thoáng thất vọng anh đã suy nghĩ rằng có phải vì có mặt Kay ở đó nên cô không muốn nói ra mối quan hệ của hai người.

- Em quen biết Kay từ bao giờ vậy?

Anh không nói đến vấn đề công khai yêu đương mà muốn hỏi rõ mối quan hệ giữa cô và nam ca sĩ kia.

- Em chỉ mới gặp lại anh ấy cách đây vài ngày thôi. Anh ấy và em đã quen biết nhau từ nhỏ nhưng rồi bị mất liên lạc suốt mười bảy năm.

Nghe đến đây, tâm trạng Ngạn Hy đột ngột thay đổi, anh bối rối, bất ngờ và không ngừng suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.

Vừa lúc đến đèn đỏ, do mải miết nghĩ suy nên anh có chút lơ là, đến khi nhận ra tín hiệu của đèn giao thông, anh lập tức đập thắng, do thắng gấp nên cơ thể cả hai đổ dồn về phía trước rồi lưng lại đập mạnh vào ghế, cũng may có dây an toàn nên không sao.

Cô nhanh chóng nhận ra điểm bất thường từ anh, dường như Ngạn Hy đang có tâm sự chất chứa trong lòng:

- Anh không sao chứ? Có chuyện gì à?



Ngạn Hy im lặng vài giây, cô cứ nghĩ anh đang giận chuyện cô gặp lại trúc mã nhưng không nói anh biết.

- Không có gì đâu.

Ngạn Hy vẫn tiếp tục đáp lời ngắn gọn, thái độ lạnh nhạt khiến cô không khỏi lo lắng. Bây giờ cô cứ nghĩ anh giận khi cô chẳng để anh công khai tình cảm và cả việc cô chưa từng kể với anh về Kay. Nhưng thật ra cả hai chỉ mới khẳng định tình cảm với nhau được vài ngày, cô cũng vừa gặp lại Kay trong khoảng thời gian gần đây nên chưa kịp kể với anh về người trúc mã.

Anh cứ như thế mà im lặng cho đến khi về đến nhà, cô thấy vẻ mặt của anh căng thẳng nên cũng chẳng dám hỏi gì thêm nữa. Khi cánh cửa vừa đóng sầm lại, Điềm Manh không chịu thêm được sự lặng thinh nên đã chủ động cất lời trước, hơn nữa cô cảm thấy mình là người có lỗi:

- Nếu anh không hài lòng ở điểm nào có thể nói với em, chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết. Anh đừng im lặng làm lơ em như vậy có được không?

Anh vẫn nhất quyết không đáp lời, cứ thế mà đi một mạch vào trong phòng rồi cởi áo khoác ngoài móc vào giá treo quần áo. Tuy cô nhường nhịn và xuống nước nhỏ nhẹ vì biết mình đã khiến anh không vui nhưng trước thái độ này của Ngạn Hy, cô cảm thấy mình sắp không nịnh nổi nữa. Điềm Manh vốn dĩ là cô gái có cá tính mạnh mẽ và rất dứt khoát. Do vậy cô muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề. Bên cạnh đó, cô cảm thấy chuyện này không có gì nghiêm trọng nhưng chính sự im lặng của anh đang đẩy xa khoảng cách giữa cả hai.

Cô nhanh chân đi theo anh vào phòng, trong phút bức bối vì người đàn ông của mình không chịu cất lời nên cô đã nghĩ đến việc sẽ đấm cho anh một phát.

- Lục Ngạn Hy, anh có đang nghe em nói không?


Anh ung dung ngồi xuống giường, ngay khoảnh khắc cô bước đến gần liền nắm lấy cổ tay cô, dứt khoát kéo cô về phía anh. Điềm Manh giật mình chẳng kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đến khi định thần lại đã nhìn thấy bản thân đang ngồi trên đùi Ngạn Hy, hai tay còn vô thức ôm lấy cổ anh.


- Anh...


Từ nãy đến giờ anh đang suy nghĩ nên giữ im lặng và muốn đợi về đến nhà sẽ dễ bề nói chuyện rõ ràng với nhau hơn.


- Anh đã nói là không giận. Nhưng có điều, anh thấy mối quan hệ giữa em và Kay dường như rất tốt nhỉ? Thân thiết với nhau lắm sao?


Từ lúc anh nghe Điềm Manh nói Kay chính là người anh thời thơ ấu của cô, trong lòng Ngạn Hy đã dâng lên rất nhiều nghĩ suy, anh có linh tính về một chuyện gì đó liên quan đến quá khứ xa xưa.


Cô nở nụ cười trước câu hỏi sặc mùi giấm chua, Điềm Manh tinh nghịch đưa tay chạm vào cằm anh rồi đáp lời:


- Anh đang ghen sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK