Bước vào trong, đập ngay vào mắt Tô Trà Trà là một khung cảnh yên bình và trang trí cổ xưa, với những kệ sách gỗ, những chậu hoa nhỏ xinh được đặt bên các bệ cửa sổ và những bản nhạc du dương êm dịu. Mọi thứ đều tạo ra một cảm giác rất thoải mái.
Trong lòng nàng yên lặng bỏ thêm nhiều chút hảo cảm, rồi nàng đi đến quầy gọi đồ uống, nơi mà chàng chủ quán đang đứng. Tô Trà Trà hồi hộp bước đến rồi đưa ra tờ tuyển nhân viên và đơn ứng tuyển của mình, nhẹ giọng cất lời.
“Xin hỏi là có phải là quán đang tuyển thêm nhân viên không ạ?”
Chàng chủ quán trông có vẻ hơi bất ngờ một chút rồi dịu dàng mỉm cười mà đáp lại.
“Đúng vậy, quán anh đang tuyển thêm nhân viên, em muốn ứng tuyển sao?”
Tô Trà Trà lắp bắp đáp lại.
“Vâng- vâng ạ!”
Sau khi xem xét qua đơn ứng tuyển của nàng, anh chủ quán bảo nàng ra một bàn trống để anh ấy có thể hỏi nàng vài câu hỏi ứng tuyển để xem nàng có phù hợp với công việc không, Tô Trà Trà tất nhiên là vâng vâng dạ dạ, ngay lập tức ngồi ngay ngắn vào bàn được chỉ định, hồi hộp mà đan tay vào với nhau.
Sau khi trả lời vài câu hỏi, anh chủ quán quyết định cho Trà Trà thử việc với chức vụ người phục vụ, hai người trao đổi số điện thoại để tiện có gì thì có thể liên lạc.
Sau khi về nhà, bỏ qua sự tiếp đón nồng nhiệt của Tiểu Giang, Tô Trà Trà nằm phịch một cái xuống giường, trái tim thình thịch mà nhảy lên, hốc mắt nháy cái liền đỏ, nước mắt không khống chế mà rơi như mưa, Tô Trà Trà ngồi dậy, nàng lau nước mắt rồi nhịn không được vừa nấc vừa cất lời.
“Vui vẻ quá mà cũng khóc, đúng là cái nhân thiết chó má mà!”
Oán giận trong chốc lát, Tô Trà Trà mới dần dần hồi tưởng lại được khuôn mặt của chàng chủ tiệm. Mái tóc nâu và đôi mắt xanh lục tựa như…tựa như Quán Tập Đình.
Tô Trà Trà ngẩn người.
Nàng cố gắng hồi tưởng lại kĩ hơn thì thật sự anh chủ quán quá giống Quán Tập Đình, ngay cả viên lệ chí bên mắt phải ấy.
Tô Trà Trà cười gượng, cố thuyết phục bản thân rằng đây chỉ là sự trùng hợp thôi, rồi nàng rũ mắt xuống, nhẹ nhàng cất lời.
“Nhưng mà bọn họ vẫn còn nhiều điểm khác nhau mà nhỉ.”
Quán Tập Đình là vật chủ thứ 4 của nàng, thiếu gia tàn tật của một gia đình quyền quý, hai chân của hắn là do một vụ tai nạn gây ra, cụ thể thì nàng cũng chẳng biết được nhưng ánh mắt của hắn mỗi khi nhìn nàng ấy. Nó nóng cháy và mãnh liệt đến mức mỗi đêm khi được chuyển đến nhà hắn ở, nàng cảm giác như vẫn luôn có một ánh mắt ấy vẫn luôn hiện hữu, quan sát nàng mỗi đêm.
Tô Trà Trà là tình nhân của hắn, là người tình duy nhất của hắn.
Thật ra lúc mới đầu khi rời khỏi vật chủ thứ 3 của mình, Trà Trà đã thử việc làm thư ký ở một công ti lớn nọ, nhưng mà không ngờ lại đậu, và giám đốc của nàng là Quán Tập Đình, lúc ấy hai chân của hắn vẫn còn lành lặn.
Hắn trẻ tuổi tài giỏi, lúc nào cũng luôn trông thật lễ độ nho nhã lại cấm dục, đối với nàng không bắt bẻ cũng không có làm khó dễ, công việc nàng làm đơn giản đến mức chỉ có pha cà phê và báo cáo lịch công tác mà thôi.
Nàng biết rõ ràng việc thư ký thật sự phải làm phải vất vả hơn cơ nhưng nàng lại không có phản đối hay báo cáo với hắn về việc việc làm của nàng đơn giản quá, mà chỉ im lặng làm lấy công việc của mình.
Cho đến một ngày, cái ngày hắn bị tai nạn ấy, nàng tìm đến biệt thự riêng của hắn. Nàng thấy hắn nằm trên giường bệnh rồi mỉm cười nhìn nàng, đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn cười, nụ cười của hắn rất đẹp nhưng không hiểu sao.
Nàng lại cảm thấy sợ.
Trà Trà vội bước đến bên gần Tập Đình, đúng lúc nàng đang định mở lời hỏi thăm thì bàn tay của nàng lại bị hắn nắm lấy, Quán Tập đình vẫn giữ nụ cười trên môi như cũ rồi cất lời.
“Tôi phải làm sao đây thư ký Tô, bây giờ tôi không còn gì rồi.”
“Người duy nhất đến thăm tôi chỉ có thư ký Tô thôi đấy.”
“Thư ký Tô à, tôi chỉ còn có em thôi.”
“Cho nên xin em, xin em đừng rời khỏi tôi.”
“Được chứ.”
Tô Trà Trà sửng sốt, bàn tay bị nắm chặt đến mức hơi đau nhưng không hiểu sao khi nhìn vào vẻ mặt đau thương ấy của Tập Đình, nàng lại đáp ứng lại không nghĩ đến bất cứ hậu quả nào.
Ai có thể nghĩ rằng con người yếu đuối trước mắt mình là kẻ muốn giam cầm mình cả đời chứ.
Từ lúc nàng đáp ứng, Trà Trà đã trở thành tình nhân của Tập Đình, nàng dọn vào nhà ở của hắn.
Tập Đình vẫn xử lí công việc như cũ nhưng một số việc thì không thể, nàng bắt buộc phải làm thay hắn. Hắn cũng chả làm việc gì quá mức, chỉ là đôi lúc trong lúc nàng làm việc sẽ điều khiển xe lăn đi đến, cuốn lấy một lọn tóc nhỏ của nàng mà hôn lên đấy.
Mối quan hệ của cả hai chỉ kết thúc khi Tập Đình bất ngờ bạo bệnh, thật ra hắn không chỉ bị tàn phế hai chân mà hắn còn có cả bệnh ung thư phổi do hút thuốc lá lâu ngày.
Nhưng nàng chưa bao giờ nhìn thấy hắn hút thuốc mà.(*)
Vào cái lúc Tập Đình đang hấp hối ấy, những cú ho như là muốn ho hết cả lục phủ ngũ tạng của hắn ra, hắn ôm chặt lấy nàng, điên cuồng mà hít thở rồi đứt quãng mà cất lời.
“Trà Trà.”
“Trà Trà.”
“Trà Trà của anh.”
“Anh vẫn luôn…yêu em từ rất lâu rồi.”
Đáp lại cái ôm của Tập Đình, nước mắt Trà Trà chảy không ngừng, môi run run, nàng nhẹ nhàng mà cất lời.
“Vâng…em biết mà.”
Sau khi Trà Trà đáp lại, không gian đột nhiên tĩnh lặng lại, chỉ còn lại tiếng hít thở nhàn nhạt của nàng.
Một lúc sau khi nàng cảm nhận được cái ôm của hắn đang dần lỏng đi, Tô Trà Trà im lặng thật lâu rồi mới khe khẽ cất lời.
“Anh mất rồi, bây giờ em phải sống làm sao đây?”
__________________________
Ghi chú: (*) Tập Đình mỗi lần hút thuốc sẽ tránh mặt Trà Trà đi để tránh nàng hít phải khói thuốc với do một phần là Trà Trà không thích thuốc lá, Tập Đình dù nghiện cũng chỉ dám lén hút thôi sau khi hút xong phải xúc miệng khử khuẩn các kiểu mới đi tìm Trà Trà ♡ '・ᴗ・ '♡
Trà Trà đối với Tập Đình không có tình yêu, chỉ là ỉ lại và một chút thích mà thôi.