Cảnh Trúc lại chìm vào giấc ngủ một lần nữa, chỉ là giấc mơ lần này không còn là khung cảnh lúc anh còn nhỏ nữa.
Mà là lúc anh đã nắm vững được quyền lực nhà họ Tô.
Anh được thư kí thông báo là Trà Trà đến tìm anh, Cảnh Trúc đương nhiên rất là vui vẻ, anh ngay lập tức cho người dẫn em ấy lên.
Nhưng khi lúc gặp được em ấy, không giống như lúc nhỏ trắng hồng mềm mại tựa như một cô công chúa nhỏ, Trà Trà lúc này lại trông tiều tụy rất nhiều, hốc mắt em ấy chứa đầy mệt mỏi, môi nứt nẻ, một mái tóc đen dài rối tung lên.
Em ấy nắm chặt lấy tay mình, ánh mắt né tránh mà cúi đầu xuống, nhỏ giọng cất lời.
“Anh trai…anh có thể cho em ở nhờ một thời gian được không ạ?”
“Em- em nhất định sẽ nghe lời anh, không động chạm lung tung vào thứ gì đâu ạ!”
Cảnh Trúc muốn cất lời, nhưng dường như có thứ gì đang thao túng anh, anh lại bật thốt ra một câu khác hoàn toàn với những gì anh muốn nói.
“Tô Trà Trà, em hại Thời Mạn chưa đủ hay sao mà lại còn dám đến đây gặp tôi.”
Người Trà Trà run lên, em ấy cắn môi rồi dường như hạ quyết tâm gì đó, em ấy khụy gối, quỳ sụp xuống trước mắt anh, run rẩy mà cất lời.
“Xin anh hãy tha cho em, trước kia đều là do em ngu si.”
“Mong anh tha thứ cho em, em hứa, em hứa em sẽ không bao giờ tái phạm điều đó một lần nữa đâu.”
“Anh Cảnh Trúc…”
“Xin anh hãy tha thứ cho em…”
Cảnh Trúc thấy ánh mắt mình sắc lạnh, vô cảm mà cất lời.
“Chuyện đã xảy ra rồi, em còn mong muốn vãn hồi sao?”
“Từ đây tôi và cô không còn quan hệ gì nữa.”
“Nếu cô không muốn bị người của tôi lôi ra ngoài, biết điều mà tự ra ngoài đi.”
Trà Trà đột nhiên ngẩng đầu lên, em gần như là ngơ ngẩn, nước mắt từ khóe mắt em chảy xuống chẳng ngừng, nhưng em chẳng khóc ra tiếng, mà chỉ là im lặng cúi đầu xuống từ từ đứng dậy.
Chẳng liếc nhìn lại một lần, từ từ lê bước ra ngoài.
Cảnh Trúc lúc này gần như là phát điên lên, những lời mà anh muốn nói không phải như vậy, anh muốn đáp lại một câu ừ. Rồi anh sẽ mang em ấy về nhà, đem em ấy cưng sủng trong lòng bàn tay, chứ chẳng phải như lúc này, vì một người phụ nữ mà tuyệt tình đuổi em ấy đi.
Anh muốn đứng dậy, muốn đuổi theo, muốn ôm em ấy vào lòng, muốn lau đi giọt nước mắt của em ấy.
Nhưng có thứ gì đó như giữ chân anh lại, mặc Cảnh Trúc như phát điên lên. Anh cũng không thể di chuyển nửa bước.
Chỉ có thể trơ mắt mà nhìn thân ảnh nhỏ bé ấy dần dần biến mất trong tầm mắt anh.
_________________________________
Tô Trà Trà duỗi người dậy, tay dụi dụi mắt, cô thấy điện thoại mình rung lên liền lấy nó lại, bấm đại cái hình màu xanh xanh gì gì đó.
Nhưng cô ngay lập tức tỉnh ngủ khi thấy hình ảnh trên điện thoại hiển thị lên.
Trà Trà lắp bắp mà cất lời.
“A- Anh Cảnh Trúc…?”
Cảnh Trúc bên đầu dây kia có vẻ tiều tụy hơn so với lần mà cô gặp anh ấy, quầng thâm dưới mắt như là mất ngủ cả đêm vậy, anh dường như có chút mỏi mệt khàn khàn mà cất lời.
“Trà Trà, chuyện hôm qua cho anh xin lỗi nhé…”
Trà Trà lúng túng, chuyện này vốn chẳng xảy ra trong nguyên tác nên giờ cô chẳng biết đáp lại sao chỉ có thể theo cảm xúc của nguyên thân cúi đầu xuống, nhỏ giọng cất lời.
“Không sao cả, dù gì anh cũng rất bận bịu, là em sai trước khi gọi cho anh mà.”
Cảnh Trúc đột nhiên im lặng hẳn đi, Trà Trà cảm thấy kỳ quái, cô nhịn không ngẩng đầu lên thì phát hiện, hóa ra là anh ấy đã ngủ mất rồi.
Lúc bấy giờ Trà Trà mới có dũng khí để quan sát được Cảnh Trúc, anh ấy có vẻ mới ngủ dậy, mái tóc đen mềm mại rối tung lên, hai đôi mắt anh nhắm nghiền lại, làn da nhẵn nhụi, khuôn mặt góc cạnh, Trà Trà hồi tưởng lại một chút thì nhớ ra màu mắt của anh ấy là màu đen, một màu đen kịt như chẳng thấy đáy ấy.
May mắn hôm nay là ngày nghỉ nên Trà Trà chẳng vội tắt máy đi mà cứ để yên đấy, đi ra ngoài úp gói mì rồi vào trong quan sát tiếp, đến lúc cô ăn no xong, Cảnh Trúc vẫn còn ngủ.
Trà Trà lại ngáp một hơi, cô cũng đắp chăn đi ngủ tiếp, để điện thoại ở gần chỗ mình ngủ, rồi lim dim làm một giấc.
Lúc Cảnh Trúc tỉnh dậy đập ngay vào mắt anh là hình ảnh Trà Trà ngủ ngon lành, cuộn thành một đoàn trong chăn.
Cảnh Trúc im lặng rồi thở dài một hơi, tai anh lặng lẽ mà đỏ lên, trong lòng thầm nghĩ công chúa nhỏ của mình cũng thật đáng yêu.
Nhìn vào giờ giấc, may mắn thời gian vẫn còn kịp, anh để điện thoại lại trên giường, bắt đầu thay đồ.
Nhưng khi anh đang thay đồ, bất ngờ điện thoại lại vang lên tiếng của Trà Trà.
“Ui mẹ kiếp, sắp hết pin rồi! Phải ngắt điện thoại thôi!”
“Tạm biệt anh nha.”
Cảnh Trúc chưa kịp cất lời tạm biệt lại, máy đã vang lên một tràng dài tít tít báo hiệu người bên đầu dây kia đã ngắt máy.
Tô Cảnh Trúc: “…”
Anh bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, rồi nhẹ mỉm cười.
Em ấy không sao là tốt rồi.
Chỉ là chuyện trong giấc mơ ấy…
Anh nhất định sẽ không bao giờ để cho chuyện đó xảy ra một lần nào đâu.
______________________________
Tô Trà Trà lăn đi lăn lại trên giường, cô vơ lấy đống gấu bông của nguyên thân hung hăng mà ôm hết vào trong lòng, miệng lầm bầm.
“Mong thời gian trôi nhanh để mình còn làm nhiệm vụ chứ tự nhiên có mấy thứ khác lạ chưa từng tồn tại trong nguyên tác làm mình bất an quá…”
“Mẹ, chẳng biết tại sao anh ấy tự nhiên lại gọi điện lúc sáng sớm cho mình chứ?”
“Chẳng biết anh ấy đang muốn làm gì nữa…”
“Mà thôi vậy, ngủ tiếp thôi.”
_______________________________
Ghi chú: Ngày mai nhảy thời gian chít chít để Tiêu Giang học trưởng lên tuyến chứ ảnh mờ nhạt quá (ㅅ' ˘ ')♡
Anh trai vẫn vui vẻ tiếp tục lên tuyến.
And you know, the ending of the first world is SE ❥