Cảnh Trúc im lặng nhìn Trà Trà lòng mình, rồi nhìn những giọt nước mắt còn đọng trên khóe mắt cô, anh không dấu vết mà nhíu mày rồi thả tay Thời Mạn ra, nhàn nhạt mà cất lời.
“Cô là ai mà dám làm em ấy khóc?”
Lòng Trà Trà run lên cô nắm lấy vạt áo anh rồi rối loạn lắp bắp mà cất lời.
“Không phải, không phải đâu anh là em tự khóc mà, không phải do Thời Mạn.”
Cảnh Trúc lạnh nhạt mà nhìn Trà Trà, anh cất lời.
“Em không có quyền lên tiếng ở đây, Trà Trà.”
“…”
Trà Trà ngơ ngẩn, cô cúi đầu xuống, hai bàn tay nắm chặt lấy vạt áo của mình, hô hấp lúc này dường như khó khăn đến lạ, cổ họng cô nghẹn lại, chẳng thể thốt ra bất kì lời nào.
Thời Mạn nhíu mày rồi quan sát hai người, khi chạm đến vẻ mặt của Trà Trà, cô dường như hiểu ra mối quan hệ của hai người, Thời Mạn đáp lại.
“Tôi là Dư Thời Mạn, đại tiểu thư nhà họ Dư.”
“Còn người dám làm em ấy khóc, không phải tôi.”
“Mà chính là anh.”
“Tô Cảnh Trúc.”
Cảnh Trúc cười nhạo một tiếng rồi đáp lại.
“Tôi sao? làm sao có thể chứ-“
Trà Trà đột nhiên đẩy mạnh anh ta ra rồi đi về phía Thời Mạn, cô cúi đầu xuống run rẩy mà cất lời.
“Chính là anh đấy.”
“Nếu anh không đến được, xin đừng nhận lời của em.”
“Nên giờ anh về đi.”
“Xin đừng xuất hiện trước mặt em thêm một giây nào nữa.”
Cảnh Trúc vò vò tóc, anh vốn định cất lời lại bị ngữ khí tiếp theo của Trà Trà làm ngơ ngẩn.
“Xin anh…”
“Xin anh hãy về đi mà…”
“Anh Cảnh Trúc…”
Anh có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng cùng run rẩy trong giọng nói của em ấy nhưng dường như có thứ gì đó, đang níu giữ một chút hi vọng nhỏ bé của Trà Trà.
Đó là cô gái bên cạnh, Dư Thời Mạn.
Cảnh Trúc im bặt lại rồi xoay người rời đi, trong lòng anh không hiểu sao lại khó chịu đến lạ. Lúc ra đến cổng trường ấy anh lại chú ý thấy một nhành tường vi ở trong thùng rác.
Hô hấp anh trở nên dồn dập, một mạt ký ức vốn đã bị lãng quên của anh lại hiện lên, Cảnh Trúc vội bắt lấy tay của một người qua đường rồi hỏi nhành hoa này là của ai.
Người qua đường ấy dường như ngẫm nghĩ một chút rồi cất lời.
“A! Đây chẳng phải là nhành hoa của một cô bé rất xinh đẹp sao, cô bé ấy có một mái tóc đen dài và một đôi mắt xanh biển, tôi đã thấy cô bé cầm nhành hoa này rất lâu, hình như là định tặng cho ai đó.”
“Nhưng không ngờ cuối cùng nó lại nằm trong thùng rác rồi.”
“Có vẻ, người mà cô bé đợi đã không đến, haiz…”
Nói xong, người kia thở dài tiếc hận một câu rồi bỏ đi.
Chỉ để lại Cảnh Trúc ngơ ngẩn nhìn nhành tường vi đã héo hút này.
Anh đột nhiên nhớ lại lúc nhỏ, Trà Trà cũng đã từng tặng cho anh một nhành tường vi như vậy.
Em ấy vui vẻ mà mỉm cười, đôi mắt nhỏ cong thành hình trăng non, bộ váy công chúa xinh đẹp che đi những vết sẹo trên tay em ấy.
Trà Trà bước đến chỗ anh, nhẹ nhàng đặt vào tay anh nhành tường vi ấy rồi cất lời.
“Em tặng cho anh nè, đây là hoa tường vi đó!”
“Ý nghĩa của nó có nghĩa là {Em đã bắt đầu yêu anh thật nhiều, mong anh cũng đáp trả lại tình cảm của em} đó.”
“Vậy liệu anh có thể đáp lại tình cảm của em được không ạ?”
Cảnh Trúc nhỏ bé gấp cuốn sách trên tay mình lại chẳng chút quan tâm mà nhẹ giọng đáp lại một tiếng ừ.
Chẳng biết điều đó lại gieo vào cho cô bé một hy vọng viển vông.
Rằng anh trai của cô cũng sẽ đối xử với cô thật tốt.
Sẽ giúp cô không phải chịu những lần đòn roi của chính người mẹ người cha của mình.
Nhưng mà cuối cùng, từ đầu tới cuối.
Anh ấy chẳng bao giờ giúp cô bé một lần.
Mà chỉ yên lặng, thờ ơ mà nhìn.
________________________
Trà Trà im lặng mà thở dài một hơi, mệt mệt mỏi mỏi mà ngã khụy xuống, nhưng chưa kịp ngã thì đã bị Thời Mạn đỡ lấy.
Thời Mạn dịu dàng đỡ cô ngồi xuống chỗ của mình rồi lấy từ trong túi áo mình ra một tờ giấy, cẩn thận mà lau đi nước mắt của Trà Trà.
Trà Trà mấp máy môi, cô vốn định bảo Thời Mạn dừng lại thì bắt gặp phải ánh mắt dịu dàng của cô ấy. Tim Trà Trà run lên, cuối cùng cô không đủ dũng khí để từ chối thiện ý của Thời Mạn mà là im lặng, hưởng thụ lấy sự ấm áp và dịu dàng ấy.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Thời Mạn không vội bắt chuyện với cô mà chỉ nhẹ nhàng ngồi bên cạnh Trà Trà, nắm lấy bàn tay vẫn còn đang run rẩy của cô rồi mở cuốn sách của mình ra đọc tiếp.
Phải mất một lúc lâu sau, Trà Trà mới bình ổn lại được cảm xúc của mình rồi cào nhẹ vào lòng bàn tay Thời Mạn, lí nhí cất lời cảm ơn.
Lòng bàn tay bị cào có chút ngứa, tê dại đến hẳn trái tim, Thời Mạn che dấu đi lỗ tai đã đỏ lên của mình rồi nhẹ nhàng buông tay Trà Trà ra, đỡ cô dậy, dịu dàng đáp lại.
“Không có gì cả.”
“Mà giờ em có ai đón về không?”
Trà Trà vốn định bảo không nhưng nhớ đến Uy Đình, liền bảo có.
Trong mắt Thời Mạn thoáng hiện lên chút thất vọng nhưng nhanh chóng biến mất, cô ấy nhẹ nhàng mà cất lời tạm biệt với Trà Trà.
Trà Trà cũng đáp lại cất lời tạm biệt với cô ấy.
Đi ra phía cổng trưởng Trà Trà gọi điện cho Uy Đình rồi được cậu bảo đợi tý cậu sẽ ngay lập tức đến đón, cô đáp lại một tiếng ừ rồi lại lẳng lặng đứng đợi ở cổng trường tiếp.
Nhưng khi quan sát khung cảnh xung quanh, Trà Trà lại chẳng thấy nhành tường vi mình đặt ở thùng rác đâu mất rồi.
Cô gãi nhẹ đầu rồi nhịn không được lầm bầm.
“Nhành tường vi kia đâu mất rồi nhỉ, rốt cuộc là ai lại đi nhặt một nhành hoa héo về chứ…?”
Đúng lúc Trà Trà đang suy tư, Uy Đình đã đến, cậu bước xuống chiếc xe mô tô của mình rồi nhẹ nhàng cất lời.
“Trà Trà, về thôi.”
Trà Trà quay đầu lại rồi nhẹ gật đầu, đúng lúc cô đang định lên xe thì Uy Đình lại nắm lấy tay cô, cậu dường như có chút lúng túng mà cất lời.
“Tiểu thư nhỏ mít ướt, chúng ta đi ăn chứ?”
Trà Trà không có bảo cậu buông tay mình ra trước mà là mỉm cười đáp lại.
“Được thôi, nhưng cậu nhớ phải bao đấy!”
Uy Đình vui vẻ buông tay Trà Trà ra rồi bảo cô lên xe, Trà Trà ngoan ngoãn làm theo, tựa đầu vào lưng cậu rồi nhịn không được nhỏ giọng mà cất lời cảm ơn.
Uy Đình rũ mắt xuống, cậu ấy nhẹ nhàng mà đáp lại.
“Không có gì cả.”
“Đây là điều mình nên làm mà thôi.”
________________________
Sau khi cùng Uy Đình ăn cơm ở một nhà hàng sang trọng, Trà Trà lại được cậu ấy chở về nhà, chỉ là không hiểu sao lúc cô xuống xe, Uy Đình lại cũng xuống theo rồi hung hăng ôm cô một cái thật chặt.
Trà Trà vỗ nhẹ mấy cái vào lưng Uy Đình cậu ấy cũng chẳng thèm buông ra luôn.
Uy Đình ôm cô bao lâu cũng chẳng sao, vấn đề là Trà Trà quá thấp, cậu lại cao quá, ôm mệt mỏi, Trà Trà kiễng chân chẳng mấy vui vẻ gì cả.
Trong lòng Trà Trà thầm thở dài một hơi, tên này cứ như là uống rượu say hay sao mà lại ôm cô chặt đến thế. Nhưng mà rõ ràng, cậu ấy còn chưa động vào bất kì một ngụm rượu nào mà.
Phản kháng vô ích, Trà Trà đành phải ôm lấy cổ Uy Đình rồi nhỏ giọng bên tai cậu cất lời.
“Uy Đình, cậu có còn tỉnh táo không vậy?”
“Thả mình ra được không, chân mình mỏi quá.”
“Uy Đình ơi.”
Dường như đã lấy lại được ý thức, Uy Đình thả cô ra, cậu có chút lúng túng cất lời.
“Xin lỗi cậu…”
Trà Trà nhịn không được mỉm cười rồi xua xua tay đáp lại.
“Không sao không sao cả.”
“Dù sao chỉ là một cái ôm thôi mà.”
“Mà tối nay, chúc cậu ngủ ngon nhé.”
“Uy Đình.”
Tai Uy Đình đỏ lên, cậu nhịn không được nhẹ cong cong khóe môi rồi cất lời.
“Cảm ơn cậu, tối nay cậu cũng ngủ ngon mơ đẹp nhé.”
“Trà Trà.”
__________________________________
Ghi chú: Ngày mai sẽ có đoạn nhỏ của Trà Trà và anh trai hồi nhỏ ♡ '・ᴗ・ '♡