• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thức dậy với quầng thâm trên mắt, Tô Trà Trà im lặng nhìn Tiểu Giang đang ngủ khò khò trong lòng nàng.

Cẩn thận mà ngồi dậy, để lại vẫn đang ngủ say Tiểu Giang, Tô Trà Trà vào phòng vệ sinh rồi nhìn vào chiếc gương, nàng thầm nghĩ quả nhiên hệ thống kia là đi thật rồi. Sau khi đã vệ sinh cá nhân xong xuôi, nàng đánh thức Tiểu Giang dậy bằng một nụ hôn buổi sáng.

Trông mèo ta có vẻ bất ngờ lắm, Tô Trà Trà buồn cười, không biết tại sao nàng lại nhìn ra cảm xúc từ một con mèo chứ.

Rồi Tô Trà Trà rũ mắt xuống, đôi bàn tay nắm chặt, nàng nhẹ cất lời.

“Hôm nay mình không có gì ăn rồi.”

Nói xong nàng lại nhìn về phía Tiểu Giang, đôi mắt vấy lên chút u oán, bóp nhẹ vào má chú ta.

“Ghen tị với em thật đấy, may mắn còn có đồ để ăn, giờ chị đây còn không có một xu nào dính túi để ăn đây nè.”

Tiểu Giang có vẻ chẳng nghe hiểu nàng nói gì nhưng nhạy bén cảm nhận được cảm xúc u oán của nàng liên bước đến meo meo cọ vào bàn tay nàng.

Lòng Tô Trà Trà mềm thành một mảnh, nàng ôm lấy Tiểu Giang rồi nhẹ vuốt ve chú ta.

Trong lúc Tiểu Giang đang khò khè thoải mái, Tô Trà Trà đã thả chú ta xuống rồi bước lại vào trong phòng ngủ. Chỉ để cho chú ta ở ngoài phòng khách với đồ ăn sáng của mình.

Tiểu Giang: “…”

Trở lại vào trong phòng ngủ, Tô Trà Trà thay bộ đồng phục để đến trường. Rồi nàng phát hiện bộ đồng phục cũng hơi bị ố vàng một chút nhưng có vẻ nguyên chủ rất quý bộ đồ này, nó được cất giữ cẩn thận nhất trong 3 bộ đồ.

Thay xong đồ Tô Trà Trà bẹp bẹp miệng rồi xoa chiếc bụng đói của mình, hốc mắt nàng đỏ bừng lên nước mắt suýt nữa thì không khống chế mà rơi xuống.

“Mẹ kiếp thật chứ, thân thể này chỉ cần cảm thấy chút ủy khuất là lại muốn khóc nhè hả…?”

Thở dài một hơi rồi nhận mệnh, Tô Trà Trà cất thêm một bịch giấy nhỏ trong cặp để phòng ngừa không biết khi nào thân thể này lại khóc nhè còn có đồ để lau.

Lúc ra khỏi nhà để đến trường ấy, Tô Trà Trà đột nhiên mới phát hiện ra nguyên thân không biết đi xe đạp cũng chả có người đưa đón nên bây giờ muốn đến trường thì nàng phải bắt buộc đi bộ.

Vừa đói bụng lại phải đi bộ đến trường, lần đầu tiên nàng thấy nữ phụ nào mà khổ như vậy đấy.

Đang vừa đi đến trường vừa ngậm nước mắt, trước mặt Tô Trà Trà đột nhiên hiện lên một bóng người.

“Này, Tô tiểu thư mít ướt sao hôm nay lại đi bộ thế hả?”

Đó là một cậu trai cao ráo, mái tóc vàng và đôi mắt phượng đen nhánh, thần sắc kiêu ngạo, ngay lập tức Tô Trà Trà nhận ra đây là Tống Uy Đình, kẻ thù không đội trời chung của nguyên thân, ở trong tiểu thuyết gốc, theo góc nhìn của nguyên thân thì cậu ta chán ghét nguyên thân rất nhiều, lúc nào cũng trêu ghẹo nàng, từ nhỏ đã bắt nạt nàng, luôn cố ý mà nghịch tóc nàng rồi gọi nàng là tiểu thư nhỏ mít ướt.

Có một phân cảnh mà Tô Trà Trà khá có ấn tượng đó chính là nguyên thân trong lúc tức giận nói với Uy Đình rằng đừng làm phiền nàng theo đuổi học trưởng Tiêu Giang ấy. Ngoài với dự đoán của nàng, Uy Đình không chế diễu nàng cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga mà chỉ im lặng, phải mất một lúc lâu sau cậu ấy mới nhạt nhẽo mà đáp lại.

“Ừ.”

Nguyên thân ngơ ngẩn, nàng đột nhiên chả biết nói gì nữa.

Rồi từ đó kể đi nguyên thân ít khi gặp được Uy Đình hẳn, hai người bọn họ cũng chẳng còn giao thoa gì nhiều nữa.

Đến cả lúc nguyên thân gieo mình xuống biển ấy, nàng cũng chưa từng gặp lại được cậu ấy.

Tô Trà Trà cảm thấy có chút phức tạp, nàng biết mình trì độn thế nào trong chuyện tình cảm dù đã lừa gạt biết bao người. Nhưng có một điều mà nàng biết chắc rằng cậu trai Tống Uy Đình không hề ghét nguyên thân.

Dù chả biết tại sao nhưng nàng cảm giác như rằng chính bản thân nàng cũng đã từng có một khoảng ký ức như vậy.

Tống Uy Đình im lặng nhìn đột nhiên phát ngốc Tô Trà Trà, cậu giật nhẹ nhẹ ngón tay, cổ họng khô khốc, cậu như muốn nói gì đó rất trọng đại nhưng cuối cùng cũng chỉ nhạt nhẽo bật ra một câu.

“Tô Trà Trà, để tôi chở cậu đi học nha.”

Tô Trà Trà sửng sốt nàng cảm thấy lỗ tai mình bị hư hay sao mà tự nhiên nghe thấy tên Tống Uy Đình luôn phách lối trong ký ức lại còn biết gọi tên của chính mình.

Thấy nàng không tin, Uy Đình rũ mắt xuống, cậu vò vò tóc rồi giả vờ hung dữ cất lời.

“Cậu đây là không tin tôi đây sao! T- tôi chỉ sợ là Tô tiểu thư đây đi bộ mệt mỏi rồi ngất ở đâu mất thì phải làm sao đây, như vậy thì tôi sẽ lo lắm…”

Câu cuối cậu ta nói gần như là lí nhí nên nàng cũng chẳng nghe thấy. Tô Trà Trà vừa thấy buồn cười lại không hiểu được ấm lòng, đúng lúc đó bụng nàng lại réo lên một tiếng.

Hai người cùng sửng sốt, Tô Trà Trà ôm lấy bụng mình, không mặt nhỏ đỏ chót lên. Tống Uy Đình thì trầm mặc, cậu quay đầu đi, cả khuôn mặt tuấn tú đều đỏ bừng lên rồi cất lời.

“Không ngờ Tô tiểu thư đây lại nghèo đến mức phải nhịn đói đấy, hôm nay tôi đây làm việc tốt một chút mang Tô tiểu thư đi ăn cơm thế nào.”

Tô Trà Trà cũng chẳng chối từ làm gì cả, nàng mà từ chối thì chắc chắn chưa đến được trường thì nàng sẽ ngất xỉu ở nẻo đường nào mất.

Được Tống Uy Đình bao ăn bao chở, Tô Trà Trà no bụng vui sướng, ánh mắt liếc nhìn về phía bảng nhiệm vụ, nàng cảm thấy mình hành động khác nguyên thân nhiều như vậy chắc là nhiệm vụ phụ thất bại rồi nhỉ nhưng ngoài ý muốn của nàng, số lần được OOC vẫn là 0/10 như cũ. Nhưng Tô Trà Trà cũng chả nghĩ gì nhiều lắm, nàng chỉ thầm nghĩ chắc là nàng chỉ cần giữ đúng thiết lập vào lúc làm nhiệm vụ thôi.

Được cậu ta chở đến trường, Tô Trà Trà leo xuống xe mô tô của cậu, chậm rì rì mà nói câu cảm ơn rồi tạm biệt.

Nhưng đột nhiên tay nàng lại bị cậu ấy nắm lấy, nàng cảm nhận được bàn tay của cậu ấy đang run lên. Tống Uy Đình cúi đầu xuống nên Trà Trà cũng chẳng thể thấy rõ thần sắc của cậu lúc này, phải mất một lúc sau nàng mới nghe thấy Uy Đình cất lời.

“Tô Trà Trà, xin đừng nói câu tạm biệt với tôi.”

_______________________________________

Ghi chú:

Nguyên thân và Trà Trà cùng là một người nhưng Trà Trà chỉ là quên đi thôi.

Trông Uy Đình có vẻ bình thường thật ra cũng điêng khùm lắm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK