• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Trà Trà đặt tay lên trán, ánh mắt ngơ ngẩn, hồi lâu sau nàng mới cười khan một tý rồi nhẹ lẩm bẩm nhưng cuối cùng, nàng cũng chẳng thể bật thốt ra bất cứ lời gì.

Tô Trà Trà nhìn liếc qua phía cửa sổ, nơi những ánh nắng ban mai đang cư ngụ. Nàng đứng dậy, lê bước đến bên cửa sổ.

Một nước mắt từ khóe mắt nàng chảy ra, Trà Trà không lau lại cũng chẳng phàn nàn, nàng chỉ im lặng mà nhìn qua phía cửa sổ ấy, thật lâu, thật lâu rồi sau đó nàng mới cất lời.

“Tại sao cứ phải nhớ tới những tên điên đó chứ.”

“Dù gì tất cả đã qua rồi mà.”

“Phải không?”

_________________

Lại nằm bẹt dí ở trên giường vài phút, Tô Trà Trà mới bật dậy rồi vào phòng vệ sinh, nàng nhìn vào hốc mắt đã bị chính mình khóc đến sưng lên có chút buồn cười rồi nhẹ lầm bầm.

“Thân thể đã yếu đuối lại dễ khóc, nếu sau này gặp phải biến thái thì chắc chắn không thể phản kháng gì rồi nhỉ.”

Rồi nàng thở ra một hơi thật dài, vỗ vỗ vào hai bên má của mình, nhưng không khống chế được lực đạo, hốc mắt nàng lại đỏ lên, nước mắt lạch cạch mà rơi xuống không ngừng.

Tô Trà Trà vừa khóc vừa cười, lại thấy bất đắc dĩ trong lòng.

Thành quả là ngày hôm sau, nàng được Tống Uy Đình trở đi với quả mắt sưng húp, Tiêu Viện thì sửng sốt về sửng sốt nhưng vẫn không quên trêu ghẹo nàng.

“Bạn học Tô mắt tại sao lại sưng thế này, có phải hôm qua vừa mới thất tình phải không nào-“

Nói đến đây Tiêu Viện đột nhiên im bặt, cậu rũ mắt xuống không hiểu sao lòng có chút khó chịu.

Tô Trà Trà kì quái mà nhìn Tiêu Viện vài lần, trong lòng bĩu môi nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ khó xử rồi mềm giọng phản bác lại.

“Làm gì có! Tớ đâu có thích ai đâu mà lại thất tình được!”

“Chỉ là hôm qua tớ lỡ bị cắt vào tay một cái thôi…”

Tiêu Viện nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, cậu chọn không ra được lỗi nào liền chỉ nhỏ giọng ừ một cái, trong lòng khi nghe thấy Trà Trà không thích ai thì thoải mái hơn nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy hơi khó chịu.

Tiêu Viện quyết định chẳng thèm nghĩ nữa nhưng ánh mắt lại không tự chủ nhìn về phía Trà Trà, trong lòng thầm nghĩ vị Tô tiểu thư này thật yếu đuối, đau một chút mà có thể khóc đến nỗi mắt sưng lên như thế này nếu nàng mà bị chính mình làm cho khóc lên chắc hẳn mắt sẽ sưng hơn nhỉ.

Tai Tiêu Viện đỏ lên, thầm chửi chính mình bị điên sao mà lại nghĩ như vậy.

Một bên Tô Trà Trà thấy Tiêu Viện hôm nay không chọc mình như mọi khi vừa thấy là lạ lại thấy thoải mái đến bất ngờ. Nhưng nàng sẽ chẳng ngờ rằng Tiêu Viện không có chọc nàng hôm nay chỉ vì đang mải nghĩ đến việc nếu cậu làm nàng, nàng sẽ khóc như nào thôi.

Tô Trà Trà chăm chỉ học tập, rồi nhìn chằm chằm vào bài ghi của mình có chút xuất thần. Nàng vốn đang đi lừa gạt tình cảm của người khác chẳng hiểu sao lại bị cái gì gì đó hệ thống chọn trúng, làm nhiệm vụ một phát ăn ngay thì chẳng nói, nhưng mẹ kiếp còn bắt mình vừa đợi chờ vừa ăn xin lại phải học lại một đống kiến thức mà mình đã từng học qua hết rồi chứ.

Nhưng không giống ông chú mặt liệt kia suốt ngày dạy kèm mình là được rồi.

Tô Trà Trà thầm nghĩ như thế, nàng cắn cắn đầu bút như một thói quen rồi nhịn không được nhăn mi nhìn sang nhìn mình xuất thần nãy giờ Tiêu Viện, nàng nhẹ giọng cất lời.

“Tiêu Viện cậu sao vậy?”

Tiêu Viện vẫn chẳng phản ứng gì cả.

Trà Trà bắt buộc phải lặp lại lời vừa nãy.

Nhưng Tiêu Viện vẫn chẳng phản ứng gì.

Tô Trà Trà: “…” Mẹ kiếp tên này bị sao thế này???

Phải mất mấy phút từ lúc nàng cất lời, Tiêu Viện mới như bừng tỉnh lại, khuôn mặt của cậu ta đỏ bừng lên, ánh mắt tránh né nàng như là tránh hồng hoang mãnh thú vậy.

Tô Trà Trà trong lòng trợn trắng mắt, nhận định đối với Tiêu Viện lại thêm một từ khóa nữa.

Nàng bí mật mở ra một quyển vở khác, ghi vào bên cạnh bức tranh nguệch ngoạc nàng vẽ Tiêu Viện thêm rồi viết một câu “Đồ nắng mưa bất thường” những từ khác có thể thấy là “Phiền phức, bạch liên hoa,…”

Nhưng câu cuối cùng nàng lại ghi là “Giống như một chú mèo nhem nhuốc vậy ᕕ( ᐛ)ᕗ!”

__________________________

Lúc tan học, trời bất ngờ đổ mưa, hôm nay lại đúng ngày Uy Đình có việc bận không thể đón nàng. Tô Trà Trà ngẩn ngơ mà nhìn trời, thầm nghĩ không biết phải chờ đến bao giờ mưa mới tạnh bây giờ.

Thì đột nhiên giọng nói của Tiêu Viện vang lên, cậu rũ mắt nhìn người con gái nhỏ xinh trước mắt mình, trong lòng không hiểu sao có chút rối loạn cùng hồi hộp.

“Bạn học Tô, tôi có ô nè, chúng ta về chung được không?”

Tô Trà Trà mới đầu tưởng mình nghe nhầm, nhưng thấy vẻ mặt hồi hộp của Tiêu Viện lại không phải là đùa, nàng vốn định mở miệng giả vờ khách sáo chối từ, nhưng dường như nghĩ đến gì đó lời ra đến bên miệng lại thành đồng ý.

Tiếng mưa tí tách rơi không ngừng, len lỏi qua những bụi hoa tường vi.

Tô Trà Trà rũ mắt nhìn đường, nàng nhẹ nhàng mà cất lời.

“Tiêu Viện sao cậu cứ thích trêu mình quá vậy.”

Tiêu Viện rũ mắt xuống, bàn tay vốn đang mon men muốn chạm vào tay nàng đột nhiên dừng lại rồi buông thõng xuống, cậu khàn khàn cất lời.

“Không biết tại sao.”

“Chỉ là tôi muốn thấy cậu tức giận thôi.”

Lời thật sự Tiêu Viện muốn nói là cậu chỉ muốn nàng chú ý đến cậu hơn, nhưng đi đến bên miệng, những câu nói ấy lại trở thành chỉ muốn thấy nàng tức giận.

Tiêu Viện muốn nàng cười với mình, một nụ cười thật lòng. Chứ không phải như trước nay, dấu sâu một chút phiền chán cùng không kiên nhẫn.

Nhẹ liếc nhìn Tiêu Viện, Tô Trà Trà vân vê trong túi áo mình một thứ gì đó rồi khi đến nhà mình, nàng bảo cậu giơ tay ra rồi nhanh như chớp bỏ vào tay cậu một vật cứng, chỉ để lại một câu “Cho cậu.” rồi chạy vụt vào trong nhà.

Chỉ để lại Tiêu Viện vẫn đang ngơ ngẩn cùng trong lòng bàn tay cậu một chiếc móc khóa hình mèo mướp béo tròn đáng yêu.

Dường như nhớ đến điều gì đó, Tiêu Viện mỉm cười rồi bất đắc dĩ mà cất lời.

“Bị cậu ấy nhìn thấy rồi sao…”

Rồi cậu nắm chặt lấy chiếc móc khóa, trái tim thình thịch mà nhảy lên, khuôn mặt đỏ bừng, trong lòng đều tràn đầy là vị ngọt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK