• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Trà Trà vươn vai người dậy, bàn tay nhẹ dụi dụi mắt, cô híp híp mắt bật điện thoại lên mà nhìn giờ hôm nay.

Vẫn còn sớm.

Hôm nay là chủ nhật.

Anh trai không có gọi tới.

Trà Trà gãi gãi đầu, dù hôm nay không bị làm phiền nhưng không hiểu sao cô cảm thấy có chút quái là lạ, quả nhiên là thói quen bị anh ấy làm phiền rồi.

Rồi Trà Trà lại mò đến đầu giường, lấy ra cuốn tiểu thuyết rồi đọc xem xem có cốt truyện của mình hôm nay không.

Hôm nay có cốt truyện của cô, nhưng lại không có sự góp mặt của bất kì nhân vật nào.

Bởi vì đây là nhiệm vụ duy nhất mà nguyên thân không đi tìm ai phiền toái hay bắt nạt.

Mà cô ấy, chỉ cô đơn một mình trong căn phòng nhỏ rách nát của mình, im lặng đón sinh nhật một mình.

Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật của nguyên thân.

Nhưng ngày sinh nhật của nguyên thân lại chẳng có gì ngoài một mình cô ấy và một chiếc bánh sinh nhật chỉ nhỏ bằng một cái nắm tay. Không có bất kì một tin nhắn chúc mừng hay gì cả, Cảnh Trúc cũng chẳng xuất hiện.

Mà chỉ có một mình nguyên thân, ngồi trên bàn, ánh mắt chăm chú mà nhìn vào chiếc bánh sinh nhật của mình, cô ấy rũ mắt xuống, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy gấu váy của mình, hốc mắt đỏ bừng lên, nguyên thân nhẹ giọng mà cất lời.

“Sinh nhật vui vẻ…”

__________________________________

Trở lại với lúc này, Trà Trà có chút im lặng, cô nhẹ rũ mắt xuống, trong lòng đột nhiên có một chỗ trống.

Sinh nhật sao…

Nói mới nhớ, sinh nhật của mình là khi nào nhỉ?

Rồi Trà Trà lại cười mỉa một chút, cô có chút hài hước mà cất lời.

“Bị cha mẹ vứt bỏ từ lúc nhỏ, làm sao mình có thể biết được sinh nhật của mình là khi nào cơ chứ.”

Trà Trà lại nằm phịch xuống giường, cô nhắm mắt lại rồi khẽ lầm bầm.

“Nhưng so với một người còn chẳng biết sinh nhật của mình là ngày nào như mình.”

“Một người luôn mong mỏi nhận được sự quan tâm của mọi người như nguyên thân càng đáng thương hơn.”

Nói rồi giọng Trà Trà càng ngày càng nhỏ dần, cô nhẹ nhàng mà hô hấp, dần dần mà thiếp đi mất.

______________________________

Bị đánh thức bởi một tiếng động kì lạ, Tô Trà Trà nhíu mày rồi chậm rãi mở mắt mình ra.

?

Mẹ kiếp, đây là đâu thế này?

Khung cảnh ngay trước mắt cô ngay bây giờ là một biển hoa cùng bóng bay, trên giường tràn đầy là búp bê cùng gấu bông mềm mại đáng yêu. Trà Trà kì quái mà bước xuống giường, cô quan sát xung quanh thì thấy một dấu tên đỏ dẫn đến một chiếc tủ quần áo lớn, Trà Trà mở tủ ra, đập ngay vào mắt cô là một bộ váy công chúa màu xanh lam xinh đẹp, trên bộ váy có dán một tờ giấy nhớ nhỏ, Trà Trà lấy nó xuống rồi đọc xem xem nội dung bên trong.

[Em hãy mặc nó vào nhé]

Trà Trà nhíu mày, cô nhìn chằm chằm vào tờ giấy, rồi nhận ra đây chẳng phải là nét chữ của Cảnh Trúc hay sao!?

Mẹ kiếp, anh ấy đang làm cái gì vậy???

Trà Trà dù có chút vô ngữ nhưng chẳng hiểu sao cô lại làm theo những gì anh ấy ghi, Trà Trà thay đồ, bộ váy công chúa được chuẩn bị kia không biết trùng hợp hay là cố tình lại rất vừa vặn.

Rồi tiếp theo Trà Trà hướng đến phía cửa phòng, nơi đang có một mũi tên đỏ chỉ thẳng ra ngoài, cô vặn nhẹ tay nắm cửa ra, rồi bước ra khỏi phòng.

Trên đường đi, nơi nào nơi nấy đều có hoa và những dải ruy băng xinh đẹp đầy màu sắc bao phủ. Rồi cuối cùng, Trà Trà đi đến nơi có một cánh cửa rất lớn.

Trà Trà đẩy nhẹ cửa ra, ngay lập tức vang lên là một loạt tiếng pháo chúc mừng, tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng mà vang lên, đầy màu sắc sặc sỡ, khung cảnh tráng lệ và xinh đẹp biết bao.

Rồi một người đi đến bên cô, nhẹ nhàng mà nắm lấy tay Trà Trà, anh cất lời.

“Chúc mừng sinh nhật em, Trà Trà.”

Trà Trà ngẩn người, cô nhẹ mấp máy môi, việc này xảy ra cô vốn là phải vui mừng lắm chứ, nhưng mà chẳng biết tại sao, trong lòng cô lại khó chịu đến lạ.

Nhưng ngay lập tức Trà Trà nhận ra, đây là cảm xúc của nguyên thân chẳng phải là của chính cô, nhưng mà tại sao, cô ấy lại không vui chứ?

Rõ ràng, nguyên thân rất mong mỏi nhận được tình cảm từ anh ấy mà.

Trà Trà ngẩng đầu lên, cô đối diện với đôi mắt ôn nhu như nước kia ấy của Cảnh Trúc, chẳng biết tại sao, Trà Trà lại không khống chế mà bật thốt lên.

“Trước kia anh chưa từng nói chúc mừng sinh nhật em bao giờ mà.”

“Vậy tại sao bây giờ lại nói?”

“Tại sao vậy anh Cảnh Trúc?”

Ánh mắt Trà Trà chẳng có chút nào tiêu cự, thần sắc lạnh nhạt thờ ơ. Hô hấp Cảnh Trúc đột nhiên rối loạn đi, anh vội vàng ôm chặt lấy Trà Trà, ghì chặt cô vào lòng mình.

Không khí vốn phải tràn đầy là hạnh phúc và vui vẻ, bây giờ lại bị lấp đầy bởi những khoảng ký ức đen tối thuở bé thơ.

Một dải ký ức hiện lên trong đầu Trà Trà.

Đó là kí ức về một ngày, đó chính là ngày sinh nhật 13 tuổi của nguyên thân, cha mẹ đều bận rộn chẳng ai chịu bỏ ra một ít thời gian mà bên cô ấy, mà ngay cả Cảnh Trúc, cũng thờ ơ bỏ qua.

Nguyên thân nhỏ bé một mình ngồi trên bàn ăn lớn lạnh băng, trên bàn chẳng có gì ngoài một chiếc bánh sinh nhật, cô ấy nằm ườn ra bàn, lén lút lấy điện thoại nhỏ của mình ra, gọi điện cho Cảnh Trúc.

Mất chi ít vài phút sau, Cảnh Trúc mới bắt máy, anh cất lời hỏi.

“Có chuyện gì sao, Trà Trà?”

Nguyên thân nắm chặt chiếc váy công chúa của mình, nhỏ giọng rụt rè mà cất lời, đôi mắt xanh biển dấu sâu đầy mong chờ.

“Anh Cảnh Trúc, hôm nay là sinh nhật của em đó.”

Nhưng Cảnh Trúc bên đầu dây kia lại chỉ là nhàn nhạt đáp lại một câu.

“Vậy thì sao?”

Nguyên thân đột nhiên im lặng hẳn đi, cô ấy rũ mắt xuống, trong mắt tràn đầy là thất vọng, nhỏ giọng lúng túng mà cất lời.

“Anh không có lời gì muốn nói với em sao ạ?”

Cảnh Trúc bên đầu dây kia cũng im lặng trong chốc lát, nhưng sau đó, anh dường như trốn tránh gì đó mà chỉ đáp lại duy nhất một câu.

“Xin lỗi, giờ anh đang có việc bận, nếu có việc gì cứ gọi cho anh sau nhé.”

Nguyên thân nhỏ bé nắm chặt lấy tay mình, cô ấy ngọt ngào mà cười rồi đáp lại một tiếng “Vâng” thật to nhưng sau khi tắt máy, nụ cười ấy lại chẳng còn tồn tại.

Nguyên thân rũ mắt xuống, đôi bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng mà đan vào nhau.

“Năm nay cũng không được ai chúc mừng sinh nhật.”

“Nhưng mà không sao cả.”

“Mình có thể tự chúc mừng chính mình mà!”

Chỉ là…

Hơi cô đơn một chút thôi.

__________________________________

Trà Trà dường như đột nhiên mà hoàn hồn lại, cô có chút sửng sốt mà đẩy nhẹ Cảnh Trúc ra.

“Anh Cảnh Trúc, sao đột nhiên anh lại ôm lấy em vậy?”

Cảnh Trúc không bỏ Trà Trà ra, anh chỉ là cúi đầu xuống, ánh mắt đen kịt đến dọa người, trong đó ẩn sâu gần như là điên cuồng sợ hãi cảm xúc, Cảnh Trúc run run mà cất lời.

“Trà Trà, xin em, xin em đừng rời khỏi anh mà.”

Trà Trà nhịn không được nhẹ nhíu mày, cô tùy tiện mà đáp lại một câu.

“Được rồi được rồi, không rời khỏi anh, dù chết cũng không bao giờ rời.”

“Giờ thì được rồi chứ, anh Cảnh Trúc?”

“Anh mau thả em ra đi.”

Cảnh Trúc dường như đã lấy lại được bình tĩnh, phải mất một lúc lâu sau anh mới im lặng mà thả Trà Trà ra, rồi nhẹ nhàng mà cất lời.

“Xin lỗi em, chúng ta cùng cắt bánh kem chứ?”

Trà Trà mệt mỏi mà cất lời đồng ý, cô có chút chán chường mà nghĩ đến.

Dải ký ức hồi nhỏ vừa nãy của nguyên thân là sao vậy…?

Còn nữa, tại sao Cảnh Trúc lại đột nhiên hành động kì lạ như vậy?

Nhưng cuối cùng Trà Trà chỉ có thể thở dài một hơi rồi đi theo Cảnh Trúc, cùng anh thưởng thức tiếp bữa tiệc sinh nhật này.

Sau khi đã dùng bữa xong, Trà Trà được Cảnh Trúc đón về nhà.

Mà lúc về nhà ấy, đón chờ Trà Trà ở trước cổng chính là thân ảnh của Uy Đình và hai hộp quà trên tay cậu.

Uy Đình cong cong mắt, nhẹ nhàng mà cất lời.

“Sinh nhật vui vẻ, tiểu thư nhỏ mít ướt.”

_____________________________

Ghi chú: Vốn chương hôm nay phải là một buổi sinh nhật ngọt ngào hạnh phúc, chẳng hiểu sao tự nhiên bẻ lái sang buổi sinh nhật sồu đời (*ಥ_ಥ*)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK