• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lần nữa mở mắt ra, ngay lập tức hình ảnh ngay trước mắt Tô Trà Trà là một thân ảnh nhỏ bé đang quỳ dưới chân cô mà run bần bật lên.

Người đó có một mái tóc màu trắng sữa mềm mại cùng đôi mắt màu xanh lục, sắc mặt đỏ bừng, hơi thở rối loạn, cậu ta cắn chặt môi đến mức bật cả máu ra, có vẻ như là đang nhẫn nại điều gì đó.

Trong đầu có hàng ngàn dấu hỏi chấm chạy qua, Trà Trà có chút hoang mang nhưng nhanh chóng, cô giả vờ nhíu mày rồi nhàn nhạt mà cất lời.

“Sao cậu lại quỳ ở đây?”

Bàn tay cậu ta nắm chặt lại, đầu ngẩng lên, trong mắt chán ghét thù hận cùng bài xích cảm xúc chẳng thể che dấu, cậu ta yếu ớt mà cất lời.

“Tôi nghĩ rằng một Alpha cấp cao như tiểu thư phải biết điều đó chứ.”

“Dùng tin tức tố của mình để tấn công một Omega như tôi, tiểu thư vui lắm nhỉ?”

Alpha? Omega? Tin tức tố?

Đó là thứ gì vậy?

Trà Trà nhíu mày rồi quan sát xung quanh, đây là một góc tối ở một ngôi trường nào đó.

Có vẻ là nguyên thân đang bắt nạt cậu ta.

Nhưng mình chẳng biết tính cách nguyên thân ra sao, chuyện gì thật sự đang xảy ra mà hệ thống chết tiệt kia còn không hiện lên.

Lại còn tên Omega gì gì đó trước mặt mình nữa.

Nhưng nếu mình không nhanh giải quyết truyện này thì mọi chuyện sẽ còn rắc rối hơn đấy.

Trà Trà cắn răng, cô nắm chặt tay lại rồi giả vờ nhướng mày lên, thần sắc tràn đầy chế diễu hài hước mà cất lời.

“Thì sao? Tôi thích làm vậy đấy thì sao?”

“Mới có chút xíu đấy mà đã không chịu được, đúng là một tên yếu đuối mà~”

Nói rồi Trà Trà dùng tay nhẹ cuốn lấy một lọn tóc của mình, chẳng chút quan tâm gì mà rời đi.

Chỉ để lại một mình cậu ta nơi đấy.

Quan Tiêu Tiêu nhíu nhíu mày, cậu nhìn theo hướng đi của Trà Trà, rồi tức giận mà lầm bầm.

“Thì mình là Omega nên phải yếu đuối rồi chứ!”

“Còn nữa…”

“Một Alpha ngu ngốc như cô ta lại suốt ngày dùng tin tức tố của mình tấn công người ta…”

“Lại chẳng biết rằng…”

“Tin tức tố của cô ấy chính là vị kẹo sữa chứ chẳng phải thứ gì ghê gớm đâu…”

Nói rồi Tiêu Tiêu cào cào tóc, cậu liếc nhìn thứ đã trỗi dậy bên dưới của mình rồi chán chường mà lầm bầm.

“Chọc xong rồi lại chạy.”

“Đúng là đồ ranh ma mà…”

____________________________________

Lúc này Trà Trà đi lang thang xung quanh ngôi trường này, ngôi trường trông rất khang trang hiện đại và đặc biệt là…

Bất kì học sinh nào nhìn thấy thân ảnh của cô, lại cứ như là nhìn thấy virus, tránh xa cả chục mét.

Trà Trà thở dài một hơi, mày vẫn cứ nhăn lại, cho đến khi cô đi ngang qua một chiếc cửa kính.

Ở đấy Trà Trà có thể mơ hồ mà nhìn ra thân ảnh của “chính mình”

Một mái tóc đen dài được uốn xoăn gợn sóng mà đặt ở trên vai, đôi mắt xanh biển cụp xuống rực rỡ xinh đẹp, trên cổ cô còn có đeo một chiếc vòng cổ kì quái, trên tai đeo chi chít là khuyên tai, cánh môi đỏ rực tựa như son, làn da trắng nõn hồng hào, giọng nói của Trà Trà cũng trầm đi rất nhiều mang lên một ý vị lười nhác dụ hoặc chẳng rõ.

Trà Trà thử mở miệng ra một cái thì phát hiện mình có hai chiếc răng nanh.

Cảm xúc trong lòng cũng rất khác lạ.

Đối với tất cả mọi người đều có một tia bài xích chẳng rõ, ngay cả với người Omega gì gì đó vừa nãy, trong lòng nguyên thân cũng tồn tại đầy chán ghét.

Nhưng mà là do đâu chứ…?

Đột nhiên trong lúc Trà Trà đang suy nghĩ, hệ thống bất ngờ lại xuất hiện, nó đã thay đổi hình dạng thành một cánh hoa nhỏ, máy móc mà chiếu lên một bảng dữ liệu trước mắt Trà Trà rồi cất lời.

[Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ ở thế giới cuốn tiểu thuyết {Học Trưởng Của Ta}!]

[Chủ thần đại nhân rất hài lòng với biểu hiện của ngài!]

Trà Trà nhẹ giọng mà cất lời.

“Vậy thì nhiệm vụ của thế giới này là gì?”

Hệ thống trong hình dạng cánh hoa quay tròn một cái, rồi từ trong tay Trà Trà xuất hiện một cuốn sách nhỏ, tựa đề của nó có tên là {Tin Tức Tố Của Em Có Vị Ngọt}.

Hệ thống cất lời.

[Vẫn là cách như cũ]

[Sau khi ký chủ đọc xong cuốn tiểu thuyết này, nhiệm vụ sẽ tự động được kích hoạt]

[Chúc ngài may mắn]

[Và bây giờ xin tạm biệt ngài]

[Ký chủ]

Vừa dứt lời, ngay sau đó hệ thống lại biến mất tăm luôn.

Trà Trà cầm trên tay cuốn sách nhưng cô chưa kịp dở ra, thì đã bị một bàn tay của ai đó che mất đi tầm mắt của mình.

Người đó vùi đầu vào vai Trà Trà rồi nhẹ nhàng mà vui vẻ cất lời.

“Chị dâu, chị đang làm gì vậy~?”

Ngay lập tức Trà Trà đẩy người này ra, cô che lấy gáy mình, ánh mắt chán ghét chẳng thể che dấu.

Cậu ta mỉm cười, mái tóc bạch kim được buộc đuôi thấp ở phía sau, đôi mắt hồ ly cong thành một hình trăng non, con ngươi màu hổ phách nụ cười giả dối trên môi, sắc mắt giản xảo y hệt một con hồ ly.

Trà Trà cảnh giác nhìn cậu ta, cảm xúc trong lòng của nguyên thân với cậu ta gần như là đạt tới mức chán ghét cùng ghê tởm nông nỗi.

Chẳng có tồn tại bất kì cảm xúc nào khác, ngoài một chút nho nhỏ sợ hãi trong lòng.

Cậu ta từ trên cao nhìn xuống Trà Trà, rồi nhẹ nhàng sáp lại gần cô, khẽ khàng mà vuốt ve phần sau gáy Trà Trà đã bị che bởi chiếc vòng cổ.

“Mỗi lần như lúc này.”

“Em chỉ muốn đánh dấu chị dâu thôi.”

“Nhưng mà lại chẳng được…”

“Nếu chị dâu mà là Omega, em sẽ chẳng ngại làm người cướp dâu đâu~”

Trà Trà mím môi mà nhìn chăm chăm vào cậu ta, cô cố gắng lục trong kí ức nguyên thân về cậu chàng này.

Đang trong lúc Trà Trà căng thẳng gần chết, cậu ta đột nhiên dừng lại rồi nhẹ nhàng mà cất lời.

“Nãy giờ em chỉ đùa thôi.”

“Chị dâu sẽ không tức giận chứ ạ?”

Tim Trà Trà suýt nữa thì ngừng đập, môi cô mấp máy, Trà Trà quay mặt đi rồi chỉ đáp lại một tiếng ừ lạnh nhạt.

Cậu ta khẽ cười một cái, bàn tay nhẹ nhàng mà cầm lấy bàn tay Trà Trà, rồi đặt vào trên đó, một nụ hôn nhỏ.

“Chị dâu.”

“Hẹn gặp lại chị.”

_______________________________

☁️Ghi chú:

Giai đoạn trước làm Alpha bị người mơ mơ ước.

Giai đoạn sau phân hóa làm Omega lại bị ngừi ta bắt cóc.

Yummy 😈💦

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK