Sở dĩ hắn nghe lời cô chị họ này đến như vậy là do khi còn nhỏ có một lần vô ý bị ngã xuống nước. Khi ấy Từ Thiên Phong mới có tám tuổi, hai người lén trốn đi chơi, nhưng hắn lại không cẩn thận bị rớt xuống hồ nước. Năm ấy Lâm Sơ Ảnh mười tuổi dù không biết bơi đã nhảy xuống cứu hắn lên, thậm chí còn suýt bị chết đuối. Từ đó về sau, Từ Thiên Phong rất nghe lời người chị họ này.
Tuy Từ Thiên Phong cờ bạc gái gú, nhưng trước khi cưỡng hiếp Tống Dĩ Nặc hắn chưa từng làm ra chuyện hại người nào, cái này cũng là do ảnh hưởng lớn từ sự quản giáo của chị họ.
“Thật không?” Lâm Sơ Ảnh nửa tin nửa ngờ hỏi.
Từ Thiên Phong gật đầu, đi đến ngồi xuống trước mặt Lâm Sơ Ảnh.
Lâm Sơ Ảnh cẩn thận quan sát Từ Thiên Phong một hồi, xác nhận hắn không nói dối, lúc này mới thoáng yên tâm, giọng nói mang theo chút cưng chiều: “Được rồi, đừng buồn nữa mà, là chị trách oan em rồi!”
Từ nhỏ đến lớn cho dù đứa em họ này có ra ngoài ăn điêu nói phét bao nhiêu thì khi đứng trước mặt cô đều không dám nói dối, hơn nữa chỉ cần nói dối một câu thôi là cô có thể nhìn ra ngay.
Thấy Lâm Sơ Ảnh duỗi tay xoa đầu mình, Từ Thiên Phong vội vàng tránh né: “Chị, em đã là người lớn rồi...”
“Người lớn?” Lâm Sơ Ảnh hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nói: “Có người lớn nào mà cả ngày ăn no chờ chết như em không? Dượng đã năm mươi sáu tuổi rồi, em không giúp ông ấy chia sẻ bớt gánh nặng trong công ty thì thôi, lại còn lêu lổng khiến người nhà suốt ngày phải lo lắng. Em tự nhìn lại chính mình xem, có chút dáng vẻ nào của người trưởng thành không?”
“Được rồi, các con đừng cãi nhau nữa. Thiên Phong vẫn chưa ăn cơm đúng không, để mẹ nấu cho con mấy món ngon nhé!” Phương Lan cười nói với hai chị em, con trai không xảy ra chuyện gì là bà yên tâm rồi. Bà vừa nói xong, hắn mới nhớ ra mình chưa ăn cơm, không nói thì thôi, vừa nói cái là bụng đã kêu ùng ục.
Trong lúc Phương Lan đi nấu cơm, Từ Thiên Phong cùng Lâm Sơ Ảnh đi vào phòng khách nói chuyện: “Sao chị không dẫn Tiểu Miêu Miêu tới?”
Tiểu Miêu Miêu là con gái của Lâm Sơ Ảnh, tên thật là Dương Miêu Miêu. Từ Thiên Phong hay gọi thân mật là “Tiểu Miêu Miêu”, cô nhóc này là người mà hắn cưng chiều nhất, không gì sánh bằng!
Cho dù trước kia Từ Thiên Phong ăn chơi lêu lổng, nhưng nếu Tiểu Miêu Miêu mà gặp nguy hiểm, hắn nhất định sẽ xông vào cứu không chút do dự. Cho dù tâm trạng hắn không vui đến nhường nào, chỉ cần đến trước mặt Tiểu Miêu Miêu cũng luôn là khuôn mặt tươi cười sủng nịch.
Lâm Sơ Ảnh trừng mắt nhìn hắn một cái, trên mặt lộ ra sự mệt mỏi, xoa xoa trán nói: “Chị đang đi công tác ở nước ngoài thì nghe nói em xảy ra chuyện, công việc còn chưa xử lý xong đã vội bay về, đã kịp về nhà đâu!”
“Thì ra là thế, thảo nào cái xe ngoài sân kia lạ thế.” Từ Thiên Phong bừng tỉnh, nghĩ chắc cái xe kia là thuê tạm từ chỗ sân bay.
Lâm Sơ Ảnh chọc một cái vào trán Từ Thiên Phong, tức giận nói: “Em tự nhìn lại mình đi. Ngày thường ăn chơi đàng điếm bên ngoài đã không nói rồi, vậy mà tự nhiên lại làm ra chuyện đó với Tống Dĩ Nặc! Bây giờ đúng là nên nhận dạy dỗ rồi!”
Dạy dỗ lại Từ Thiên Phong nhưng cô đồng thời cũng tự trách trong lòng. Nếu mình không đi công tác ở nước ngoài, có lẽ Từ Thiên Phong đã không làm ra chuyện như vậy với Tống Dĩ Nặc.
“Chị à, chị đừng nhắc tới chuyện này nữa mà!” Từ Thiên Phong đau đầu vò tóc, trong lòng thầm mắng tên khốn khiếp kia, hắn làm ra một đống chuyện ngu xuẩn, giờ mình lại phải đi dọn dẹp cái cục diện rối rắm này. Tên khốn ấy chết thì xong việc rồi đấy, còn hắn thì đang đau đầu đây.
Lâm Sơ Ảnh đang định giơ tay lên tát một cái thì nhớ ra thằng nhóc này mới xuất viện, bèn hậm hực thu tay lại, trừng mắt nhìn hắn, nói: “Nếu em có bản lĩnh ấy thì đi mà công khai theo đuổi Tống Dĩ Nặc đi, khiến cho cô ấy yêu em! Em nhìn mình đi, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn tiền có tiền, học thức cũng đâu phải thấp, tại sao cứ phải dùng đến những thủ đoạn thấp hèn đấy làm gì hả? Chỉ cần em biết cách thay đổi bản thân thì không biết sẽ có bao nhiêu cô gái chết mê chết mệt em đấy!”
Thành thật mà nói, Từ Thiên Phong đều thừa hưởng mọi di truyền gen trội từ Phương Lan và Từ Văn Chính, quả thật là một anh chàng điển trai, hơn nữa còn cao một mét tám. Tuy không phải đẹp tới mức không ai dám tới gần nhưng cũng có thể sánh với Phan An*, nếu không phải hắn có tiếng đồn xấu ở Thiên Hải thì nhất định có không ít cô gái ưu tú muốn chủ động theo đuổi rồi.
* Phan An được công nhận là người đẹp trai nhất lịch sử Trung Quốc, tới mức người Trung Quốc lưu truyền thành ngữ "Đẹp tựa Phan An", ý chỉ người đẹp trai giống Phan An.
Có lẽ rất nhiều người nói hắn không học vấn không nghề nghiệp, nhưng Lâm Sơ Ảnh lại biết thật ra đầu óc tên nhóc này rất thông minh, nhanh nhạy. Có tài chính của nhà họ Từ nên từ nhỏ hắn đã nhận được một nền giáo dục rất tốt, tinh thông tám thứ tiếng, còn tốt nghiệp loại xuất sắc của trường Đại học Thiên Hải nữa, thậm chí còn có khả năng biết đánh đàn piano.
Người như vậy vốn dĩ phải một sát thủ tình trường, ấy vậy mà lại trở thành một kẻ bại hoại trong mắt mọi người!
“Chị yên tâm đi, em sẽ không làm mấy chuyện xằng bậy như ngày trước nữa đâu!” Từ Thiên Phong nghiêm túc nói. Thật ra hắn đang muốn thay đổi danh tiếng cho cậu nhóc này, hắn không thể tiếp tục sống bừa bãi như trước kia nữa. Vì không để người khác nghi ngờ, có lẽ lý do muốn thay đổi bản thân sẽ là cái cớ tốt nhất!
“Thật không?” Lâm Sơ Ảnh vui mừng khôn xiết, hai mắt chớp chớp, hừ một tiếng: “Em đừng hòng lừa chị!”
“Thật mà!” Từ Thiên Phong gật đầu: “Sau chuyện lần này khiến em quyết tâm thay đổi hoàn toàn, muốn làm lại mọi thứ từ đầu, Từ Thiên Phong trước kia đã chết đã rồi! Chị cứ nhìn đi rồi sẽ thấy một Từ Thiên Phong mới!”
Đúng vậy, Từ Thiên Phong trước kia đã chết rồi! Về sau, đứng trước mặt mọi người sẽ là một Từ Thiên Phong hoàn toàn mới!
Thấy Từ Thiên Phong nói nghiêm túc, Lâm Sơ Ảnh kích động không thôi, đôi tay trắng như phấn đấm vào ngực hắn, hai mắt còn hơi ươn ướt: “Chị tin em! Chỉ cần em cố gắng nỗ lực thì không gì là không thể!”
Qua bao nhiêu năm, cuối cùng thì thằng nhóc này cũng nghĩ thông suốt rồi! Tống Dĩ Nặc, cảm ơn cô, nếu không có cô thì có lẽ nó sẽ không thể giác ngộ ra được chân lý! Giờ khắc này, Lâm Sơ Ảnh thầm nghĩ trong lòng.
“Đúng rồi, chị, hay là chị tới hỗ trợ tập đoàn Thịnh Thế đi, em nhường lại cái ghế phó tổng giám đốc cho!” Sau này hắn sẽ không theo đuổi Tống Dĩ Nặc nữa, cũng sẽ không làm ở Thịnh Thế, cứ ngồi ở cái ghế phó tổng giám đốc đấy đúng thật là chẳng ra làm sao.
Lâm Sơ Ảnh vừa nghe xong, hai mắt tức khắc mở to: “Không phải em nói muốn thay đổi bản thân sao?”
“Đúng vậy! Nhưng thay đổi bản thân thì cũng đâu cần thiết phải đi làm ở Thịnh Thế? Chị biết rồi đấy, em đâu có hứng thú với mấy cái đó!” Từ Thiên Phong dở khóc dở cười nói, hắn thật sự không có hứng thú với mấy cái chuyện làm ăn kinh doanh.
“Không làm ở Thịnh Thế thì em đi đâu hả?” Lâm Sơ Ảnh đen mặt nói.
“Chị đừng có mà xem thường em, em làm được rất nhiều việc đấy, về sau chị sẽ biết ngay thôi!” Từ Thiên Phong cười cười, nói: “Chị thấy đề nghị của em thế nào? Chị xem hai vợ chồng chị bây giờ đi, cả ngày chị cứ bay tới bay lui, anh rể thì bận rộn chuyện bên đội cảnh sát, cả ngày không thấy bóng dáng đâu. Vậy thì ai sẽ chăm sóc cho Tiểu Miêu Miêu chứ? Chẳng lẽ chị muốn con bé lớn lên sẽ trở thành một người như em trước kia à?”
Vì thuyết phục Lâm Sơ Ảnh đi làm ở tập đoàn Thịnh Thế mà Từ Thiên Phong không thể không mang quá khứ đen tối của mình ra làm ví dụ.
Gia cảnh Dương Thụy không tồi, Lâm Sơ Ảnh vừa mới vừa thăng chức lên phó tổng của một công ty, thu nhập của gia đình cũng có thể nói là khá giả. Trước kia Từ Văn Chính từng nhiều lần bảo hắn nói cô tới làm ở Thịnh Thế nhưng đều bị từ chối, hắn không muốn người khác nói xấu sau lưng là cô đi cửa sau. Nhưng bây giờ sự nghiệp của cô ở nước ngoài rất phát triển nên yêu cầu cô phải đi công tác xa nhà thường xuyên, vì vậy mà có rất ít thời gian dành cho con gái.
Đề nghị của Từ Thiên Phong đúng là rất kích thích cô, quả thật cô không muốn con gái mình lớn lên sẽ trở thành người giống như Từ Thiên Phong trước kia.
“Ừm, chị sẽ xem xét đề nghị này!” Lâm Sơ Ảnh tạm thời chưa muốn đưa ra câu trả lời.
Lúc hai người nói chuyện, Phương Lan đã nấu xong hai món ăn nhẹ. Bà và Lâm Sơ Ảnh đều đã ăn xong rồi, nên đây là đồ mà bà nấu cho con trai. Thật ra bà có thể bảo người giúp việc đi làm mấy việc này nhưng bà lại muốn tự mình ra tay, đúng là một người mẹ tuyệt vời!
“Dì, dì bình tĩnh đã! Lại đây cháu nói cho dì biết một tin tốt!” Lâm Sơ Ảnh nắm lấy tay đang xếp đồ ăn của Phương Lan, cười hì hì nói.
“Cái con nhóc này, có tin gì tốt hả?” Phương Lan cưng chiều cười, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, giữ lấy tay cô, kinh hỉ hỏi: “Hay là cháu mang thai?”
Ôi trời ơi, đúng là tưởng tượng quá phong phú. Từ Thiên Phong không khỏi bật cười. Mặt Lâm Sơ Ảnh đỏ lên, trừng mắt nhìn Từ Thiên Phong, huých khuỷu tay vào ngực hắn, sau đó mới kéo Phương Lan ngồi xuống cạnh mình, đỏ mặt nói: “Dì à, dì cứ nghĩ linh tinh gì thế? Cháu phải nói dì biết tin hệ trọng này, con trai cưng của dì đã hạ quyết tâm thay đổi bản thân.”
“Thật sao?” Cả người Phương Lan run run, kích động kéo tay Từ Thiên Phong: “Thiên Phong, con thật sự quyết định thay đổi để làm lại mọi thứ thật sao?”
Không phải bà chưa từng ảo tưởng sẽ có một ngày như vậy, chỉ là hạnh phúc tới quá bất ngờ! Thậm chí bà còn cho rằng mình đang nằm mơ!
Nhìn bà mẹ của mình kích động không thôi, Từ Thiên Phong cảm thấy may mắn thay cho cậu nhóc đã chết kia. Cho dù hắn ăn chơi lêu lổng nhưng vẫn có những người thân luôn ở bên cạnh! Hắn đang định gật đầu thì đột nhiên có tiếng còi cảnh sát truyền đến. Sau đó là một chiếc xe cảnh sát đi vào trong sân nhà họ Từ.
Nhìn thấy xe cảnh sát đi vào, Phương Lan và Lâm Sơ Ảnh lập tức thay đổi sắc mặt.
“Không phải nhà họ Tống đã thả con về rồi sao, chẳng lẽ bọn họ lại đổi ý?” Phương Lan căng thẳng kéo tay Từ Thiên Phong, gấp đến mức sắp khóc, hôm nay bà đã chịu đủ mọi sợ hãi, thật sự không thể lại nhìn thấy con trai xảy ra chuyện.
Từ Thiên Phong cười cười, vỗ vỗ sau lưng bà, an ủi nói: “Mẹ yên tâm đi, không sao đâu, chúng ta cứ ra ngoài xem sao đã!”
“Con trai à, con nhất định không thể xảy ra chuyện gì!” Phương Lan nắm chặt lấy tay Từ Thiên Phong, đi theo hắn ra bên ngoài.
Bên ngoài có một cảnh sát trẻ tuổi đang đứng ở sân, tay chân có vẻ luống cuống.
“Cậu Từ, phiền anh... theo tôi tới cục cảnh sát.” Cảnh sát trẻ tuổi căng da đầu tiến lên, ấp úng nói, có thể dễ dàng nhìn ra anh ta đang khá sợ hãi.
“Cảnh sát, có chuyện gì vậy?” Phương Lan cẩn thận hỏi, bà thật sợ nhà họ Tống đổi ý, phái người tới bắt con trai mình.
Viên cảnh sát vội vàng cười nói: “Bà Từ yên tâm, chúng tôi chỉ dẫn cậu Từ tới cục cảnh sát để lấy khẩu cung bình thường thôi.”
“Lấy khẩu cung?” Từ Thiên Phong khó hiểu nhìn cảnh sát: “Hình như tôi đâu có làm chuyện gì phạm pháp?”