• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Thiên Phong đi tới trước mặt anh ta, hứng thú nhìn anh ta cười hỏi: “Chúng ta trò chuyện một tí nhé?”

“Một tháng là năm mươi nghìn, cái mạng này của tôi sẽ thuộc về anh.” Người này lạnh lùng đáp, trên mặt hiện lên vẻ cương quyết.

“Ha! Mạnh miệng nhỉ!” Từ Thiên Phong cười nói. Hắn hiểu tại sao người này lại không có ai hỏi han rồi. Một chân bị què còn đòi một tháng năm mươi nghìn. Ngông cuồng, không phải là ngông cuồng bình thường. Có điều, Từ Thiên Phong thích người ngông cuồng kiêu ngạo như vậy. Làm quân nhân, nếu trên người không có khí thế ngông cuồng kiêu ngạo, há chẳng phải là người bình thường rồi ư?

Nghe Từ Thiên Phong nói thế, anh ta đã quay đầu rời đi, không chút do dự, hoàn toàn không muốn nói thêm vài câu với Từ Thiên Phong.

Đây là người kiêu ngạo. Từ Thiên Phong có thể khẳng định, chắc chắn trước kia người này thuộc đội binh chủng nào đó. Mặc dù bây giờ người này đã tàn phế, nhưng trên người vẫn còn hơi thở kiêu ngạo chỉ thuộc về quân nhân.

Lúc này hắn đã nhận định, đây là người mà mình muốn tìm.

Từ Thiên Phong duỗi một tay ra ngăn cản anh ta, trên mặt nở nụ cười tự tin: “Anh không muốn nói chuyện với tôi thật à?”

“Tôi chẳng có gì để nói với anh cả. Một là mua cái mạng này của tôi, hai là biến mất trước mặt tôi.” Quân nhân què nghiêm nghị nói, đồng thời trừng mắt nhìn cậu ấm hơi chán ghét ở trước mặt này.

Đối mặt với thái độ ngông nghênh của quân nhân què, Từ Thiên Phong không hề để bụng, mà mỉm cười ghé đầu tới gần tai anh ta, nói nhỏ: “Trò chuyện về vết thương trên chân anh, có lẽ tôi có thể ép chân khí kia ra ngoài...”

Từ Thiên Phong vừa dứt lời, cả người anh ta chợt khựng lại, con ngươi thu nhỏ một cách mãnh liệt: “Anh đi theo tôi.”

Từ Thiên Phong bị anh ta kéo đến một bãi cỏ ở bên ngoài. Rõ ràng lúc này tốc độ hành động của anh ta đã nhanh hơn nhiều, từ đó có thể nhìn ra trong lòng anh ta đang dao động dữ dội.

“Anh nói thật chứ? Anh có thể nhìn ra trên chân tôi có một luồng chân khí ư?” Quân nhân què cố gắng đè nén nỗi kích động của mình, nhưng giọng nói vẫn hơi run rẩy. Anh ta biết rõ, người có thể nhìn ra vết thương trên chân mình sẽ có ý nghĩa gì đối với mình.

“Nếu tôi đoán không lầm, chắc hẳn vết thương trên chân anh là do người của gia tộc Iga để lại đúng không?” Từ Thiên Phong nở nụ cười tự tin.

Là một thành viên của “người chấp pháp”, hắn không biết mình đã giao đấu bao nhiêu lần với người của gia tộc Iga. Hắn cũng không nhớ rõ rốt cuộc đã có bao nhiêu người của gia tộc Iga chết trong tay mình. Đối với chân khí đặc thù lại tà ác của gia tộc Iga này, hắn thực sự hiểu rõ hơn ai hết.

“Anh là ai?” Quân nhân què bỗng lùi về sau một bước, mặt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm hắn. Đồng thời cả người bày ra tư thế phòng thủ. Đây là phản ứng bản năng được hình thành khi sống trong môi trường quân đội quanh năm.

Giờ phút này, nỗi kích động trong lòng anh ta đã biến mất không còn dấu vết, chỉ còn lại lòng cảnh giác và sợ hãi. Người trước mặt này không chỉ nhìn ra nguyên do bị què của anh ta, thậm chí còn nhìn ra được tên đầu sỏ đã gây ra chuyện này. Người như vậy thật sự quá đáng sợ. Anh ta theo bản năng cho rằng Từ Thiên Phong là kẻ địch muốn tìm anh ta để trả thù.

Đối với lòng cảnh giác của quân nhân què, Từ Thiên Phong chẳng hề để tâm đến, mà chỉ vào một chiếc xe thể theo ở gần đó, khoanh tay cười nói: “Tôi là Từ Thiên Phong, cũng có người gọi tôi là Từ hư hỏng. Chỉ cần anh thăm dò đôi chút, hẳn là sẽ biết tôi là ai.”

Từ Thiên Phong tiếng tăm lừng lẫy ở Thiên Hải, có điều tiếng tăm này không được hay ho cho lắm.

“Cậu cả ăn chơi của Từ gia?” Quân nhân què sững sờ. Rõ ràng anh ta cũng có nghe qua về danh tiếng của Từ Thiên Phong. Cho dù hắn đã nói ra thân phận của mình, nhưng anh ta vẫn chưa buông lỏng lòng cảnh giác, mà chỉ thắc mắc: “Sao anh lại biết vết thương trên chân tôi là do người của gia tộc Iga để lại?”

Quả thật cậu cả ăn chơi của Từ gia quá nổi tiếng ở Thiên Hải. Dù là người như quân nhân què cũng đã nghe qua. Điều khiến anh ta nghi ngờ là theo sự hiểu biết của anh ta, Từ Thiên Phong là con ông cháu cha ai gặp cũng ghét, tại sao lại biết nguyên do vết thương trên chân anh ta?

“Về phần tại sao tôi biết thì không cần anh phải nhọc lòng.” Từ Thiên Phong nở nụ cười không tỏ rõ thái độ, hỏi tiếp: “Người khiến anh bị thương tên là gì?”

“Iga Samura.” Quân nhân què nghiến răng nghiến lợi đọc ra một cái tên. Có thể thấy anh ta cực kỳ căm hận người này.

Iga Samura? Trong đầu Từ Thiên Phong lóe lên một gương mặt u ám, rồi vỗ vai anh ta nói: “Anh nên vui mừng vì mình chỉ bị què một chân. Nói thật, người có thể sống sót dưới tay Iga Samura vô cùng ít. Chỉ dựa vào điểm này đủ để anh khoe khoang trước mặt rất nhiều người.”

Gia tộc Iga đã chết không ít người trên đất Hoa Hạ. Đồng thời cũng có khá nhiều người Hoa Hạ chết trong tay gia tộc Iga. Với thực lực của quân nhân què trước mặt, dù ở trong thời kỳ sung mãn nhất, vẫn chưa phải là đối thủ của Iga Samura. Có thể sống sót từ tay Iga Samura, quả thật anh ta đáng để khoe khoang. Bởi vì chí ít điều này chứng tỏ anh ta từng là một đối thủ mạnh mẽ.

Nên vui mừng ư? Trên mặt quân nhân què lóe lên nụ cười cay đắng: “Nếu không phải người chi viện kịp thời chạy đến, e rằng bây giờ tôi đã là một bộ hài cốt rồi.”

Trong trận chiến đó, một mình Iga Samura chém giết mấy chục anh em của anh ta, mà bản thân anh ta cũng rơi vào kết cục tàn phế. Vì trận thất bại thảm hại đó, đội binh chủng của anh ta suýt bị xóa tên khỏi quân đội. Anh ta nản lòng thoái chí cộng thêm lòng hổ thẹn với các anh em đã hi sinh của mình, rời khỏi quân đội.

“Người của Long Tổ?”

Nghe thấy Từ Thiên Phong nói ra hai chữ “Long Tổ”, vẻ mặt quân nhân què càng chấn động hơn, ngạc nhiên nói: “Không ngờ anh lại Long Tổ? Tôi quá coi thường anh rồi, xem ra bên ngoài đồn đại về anh đều là giả. Tôi rất tò mò, con trai của một doanh nhân như anh, cho dù trong nhà thật sự có chút tiền, nhưng đáng lý vẫn không đủ tư cách để biết đế sự tồn tại của Long Tổ chứ?”

Long Tổ là một luồng sức mạnh thần bí khác của Hoa Hạ. Nhưng bàn về trình độ thần bí thì còn kém xa “người chấp pháp”, chí ít đa số đội viên trong đội binh chủng Hoa Hạ đều biết đến sự tồn tại của Long Tổ. vả lại rất nhiều người lấy việc gia nhập vào Long Tổ làm mục tiêu cao nhất của bản thân. Thế nhưng đây đều là sự tồn tại cơ mật trong quân đội. Hầu như chỉ có người trong quân đội và quan chức chính phủ mới biết đến, người như Từ Thiên Phong tuyệt đối không thể biết được.

“Anh không cần phải biết chuyện này, mà anh chỉ cần biết tôi có thể trả anh năm mươi hoặc một trăm nghìn một tháng. Nếu anh đạt được yêu cầu của tôi, thậm chí tôi còn có thể trả anh một triệu. Tôi cũng sẽ chữa khỏi chân cho anh, đồng thời còn cho anh sức mạnh dồi dào hơn. Nhưng tôi có một yêu cầu với anh.” Từ Thiên Phong nghiêm túc nói.

“Yêu cầu gì?” Quân nhân què hơi căng thẳng, đồng thời cũng hơi kích động.

“Trung thành! Trung thành tuyệt đối.” Từ Thiên Phong dập tắt nụ cười trên mặt, lạnh lùng nói.

Quân nhân què hơi khó hiểu: “Mạng của tôi đã thuộc về anh rồi, huống chi là lòng trung thành.”

Từ Thiên Phong duỗi một ngón tay ra lắc qua lắc lại trước mặt anh ta: “Tôi nghĩ anh vẫn chưa hiểu ý của tôi rồi. Lòng trung thành mà tôi nói là cần anh phải buông bỏ những tín ngưỡng trong lòng kia. Từ nay về sau, tôi là tín ngưỡng duy nhất của anh.”

“Không được.” Quân nhân què chẳng hề nghĩ ngợi từ chối ngay. Làm quân nhân, nói cách khác là từng làm quân nhân, trong lòng anh ta luôn luôn có một nơi thiêng liêng không thể xâm phạm. Đó chính là tín ngưỡng, cũng tức là trụ cột tinh thần của anh ta.

Cho dù bây giờ anh ta đã là kẻ tàn phế, nhưng anh ta vẫn xem chốn thiên đường đó là nơi thiêng liêng nhất của mình. Anh ta không cho phép bất kỳ ai giẫm đạp lên chốn thiên đường trong lòng anh ta.

“Anh đừng vội từ chối.” Từ Thiên Phong ngắt lời anh ta, vô cùng tự tin nói: “Tôi nói rồi, tôi sẽ đáp ứng mọi thứ mà anh mong muốn. Thậm chí còn có thể cho anh sức mạnh vượt qua cả Long Tổ, để anh lấy lại vinh quang của một vương giả.”

Sức mạnh vượt qua cả Long Tổ? Giờ phút này, anh ta đã do dự, sức mạnh của Long Tổ từng khiến anh ta ngưỡng mộ không ngớt. Dù nằm mơ cũng muốn bọn họ mạnh mẽ đến thế. Làm một quân nhân, anh ta cũng từng đứng trên đỉnh cao. Nhưng đỉnh cao mà anh ta tự nhân hoàn toàn không đáng được nhắc đến ở trước mặt Long Tổ. Vả lại với cái chân què quặt này của mình, ước mơ của anh ta đã sớm vỡ tan. Tuy nhiên lúc này anh ta đã nhìn thấy một tia hy vọng, nhưng anh ta lại phải vứt bỏ lòng tín ngưỡng ngày trước.

Trong lòng anh ta cực kỳ giày xéo, nhưng trên mặt lại mơ màng, anh ta đang vô cùng mâu thuẫn.

“Anh yên tâm, tôi sẽ không bắt anh làm chuyện gì trái với tín ngưỡng. Bởi vì đó cũng là tín ngưỡng duy nhất của tôi...” Từ Thiên Phong ngẩng đầu, nói sâu xa. Vế sau, giọng nói của hắn rất nhỏ, gần như không thể nghe thấy.

“Dựa vào đâu mà tôi phải tin anh?”

Từ Thiên Phong kéo ra một khoảng cách nhỏ với anh ta. Hắn đột ngột tấn công với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai. Trong lúc quân nhân què vẫn chưa kịp phản ứng lại, hắn đã dễ dàng bóp cổ anh ta. Một tay nhấc thân hình vạm vỡ của anh ta lên, khóe miệng khẽ cong lên cười nói: “Dựa vào việc tôi dễ dàng lấy mạng của anh. Bây giờ anh chẳng có bao nhiêu giá trị đối với tôi.”

Sắc mặt quân nhân què đỏ bừng, trong lòng vô cùng cả kinh. Anh ta biết rõ thực lực của mình hơn ai hết. Mặc dù mình đã bị què một chân, nhưng thị lực vẫn còn ở đây, bản lĩnh trên người cũng không yếu đi. Bốn năm quân nhân bình thường đều khó mà đến gần anh ta, ấy thế mà anh ta lại không có năng lực phản kháng khi ở trước mặt tên công tử bột này.

Thậm chí anh ta còn không nhìn ra hắn đã ra tay từ lúc nào. Chẳng lẽ đây là sức mạnh mà mình đã khao khát ở trong mơ?

“Anh hãy cân nhắc cho kỹ. Nếu suy nghĩ kỹ càng rồi thì có thể đến Từ gia tìm tôi. Tất nhiên, nếu anh có bạn bè tình nguyện đến thì tôi cũng rất sẵn lòng chào đón, đãi ngộ vẫn giống như anh. Nhưng người nào không địch lại mười chiêu của anh thì không cần phải đến đâu, để khỏi lãng phí thời gian của tôi.” Từ Thiên Phong buông cổ anh ta ra, rồi quay đầu đi về phía xe thể thao của mình, để lại quân nhân què vẫn còn vô cùng khiếp sợ đứng tại chỗ.

Gặp được quân nhân què này, đúng là thu hoạch lớn nhất của hắn trong ngày hôm nay. Nếu người này không què một chân, ngay cả tên Bì Vĩnh Xuân mà mình gặp trước kia cũng không phải là đối thủ của anh ta. Lần này thật sự đã nhặt được một bảo vật.

Hắn tin chắc rằng người kia sẽ có bạn bè nào khác. Người ngông cuồng kiêu ngạo như vậy, bên cạnh sẽ có một đám bạn với tính tình y hệt. Trước mắt hắn đang cần đám người này nhất. Nhìn thấy người này rồi, hắn không còn hứng thú mời chào ai khác nữa.

Từ Thiên Phong tin rằng, chắc chắn người kia sẽ đến tìm hắn. Đối với anh ta mà nói, sức mạnh mà mình thể hiện là điều mà anh ta không thể nào từ chối được. Sau này, chuyện tuyển người cứ giao cho anh ta đi.

Mỗi người đều có duyên số của riêng mình, mà hắn vừa khéo có duyên với quân nhân què này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK