• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu cả Từ hào phóng quá, tôi cứ tưởng cậu chỉ là tên phế vật, không ngờ lại dám mạo hiểm cùng cô Lâm đây, tôi không khỏi nhìn cậu với con mắt khác đấy!” Anh Hổ cười nói với Từ Thiên Phong, nhẹ nhàng vẫy tay với người sau lưng: “Dẫn công chúa nhỏ của chúng ta ra nào!”

Miêu Miêu bị một gã cao lớn dắt ra từ góc khuất nào đó.

“Mẹ ơi, cậu ơi…” Miêu Miêu vừa nhìn thấy Lâm Sơ Ảnh và Từ Thiên Phong đã gào khóc.

Thấy Miêu Miêu không sao, Từ Thiên Phong cũng yên lòng, trong mắt hắn đám người này đều đã chết, tạm thời để bọn chúng sống lâu một chút đã.

“Miêu Miêu đừng sợ, mẹ đến cứu con đây!” Lâm Sơ Ảnh đỏ bừng mắt an ủi, khó mà che giấu vẻ mặt lo lắng.

Nghe thấy Lâm Sơ Ảnh an ủi, Miêu Miêu hiểu chuyện gật đầu, tiếng gào khóc ngừng hẳn. Cô bé chỉ nhỏ giọng thút thít làm Từ Thiên Phong và Lâm Sơ Ảnh đau lòng không thôi.

Từ Thiên Phong đưa chi phiếu cho cái gã tên là A Đông, A Đông cầm chi phiếu cẩn thận nhìn lại, sau đó gật đầu với anh Hổ: “Chi phiếu không có vấn đề, số tiền cũng không sai!”

“Ha ha!” Anh Hổ vẫy tay bảo bọn chúng thả Miêu Miêu ra, cười nói: “Nếu gia đình nào cũng nghe lời giống mấy người thì tốt biết bao!”

Gã ta đã chuẩn bị bắn nhau nếu cảnh sát đến, không ngờ người nhà họ Từ lại thức thời thế làm gã ta bớt phiền phức nhiều, nhiệm vụ vốn nguy hiểm lại trở nên đơn giản hơn.

Từ Thiên Phong không để ý đến anh Hổ kiêu ngạo, cúi người ôm lấy Miêu Miêu, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô bé rồi nói với anh Hổ: “Đã xong rồi thì chúng tôi đi được chưa?”

Trước đó hắn đã nói chuyện với đám người Lý Bảo Sơn, chỉ cần hắn dẫn hai mẹ con Lâm Sơ Ảnh đi thì tấn công ngay. Trong mắt hắn, đám người này chẳng khác gì người chết.

Nhưng người đàn ông gọi là anh Hổ lại lắc đầu, chỉ vào mẹ con Lâm Sơ Ảnh cười nói: “Hai mẹ con họ đi được, cậu thì không!”

“Anh muốn đổi ý sao?” Giọng Từ Thiên Phong lạnh lùng, nếu không phải sợ Miêu Miêu và chị họ bị thương thì hắn đã giết mấy tên khốn này từ lâu rồi.

Anh Hổ giơ một ngón tay lắc lắc, cười khẽ: “Đương nhiên là chúng tôi không đổi ý rồi! Nói là làm, đây là quy củ của chúng tôi, đương nhiên tôi sẽ thả hai mẹ con họ. Có điều tôi vừa nảy ra một ý, nếu bắt cóc cậu thì không biết Từ Văn Chính sẽ bằng lòng bỏ ra bao nhiêu để chuộc cậu nhỉ?”

Dẫu sao cũng bắt cóc một lần rồi, chẳng bằng bắt cóc lần nữa, hơn nữa đây là thịt mỡ dâng tận miệng, không ăn thì có lỗi với bản thân quá.

Chắc cậu cả Từ phải đáng tiền hơn cô nhóc này chứ? Mình phải đòi bao nhiêu tiền chuộc mới ổn nhỉ? Nghĩ sau này sẽ có nhiều tiền đến mức không tiêu hết, anh Hổ không khỏi cười lớn, làm vụ này xong là mình có thể an tâm ra nước ngoài sống sung sướng rồi! Cậu cả nhà họ Từ đến đúng là niềm vui ngoài ý muốn!

Lúc ra ngoài gã ta đã lạy Quan nhị gia, đúng là linh thật!

“Mấy người tính toán hay lắm! Thôi được, mấy người thắng rồi, vậy thì cho hai mẹ con họ đi trước đã, tiện thể bảo bọn họ báo tin cho ông già tôi!” Từ Thiên Phong đưa Miêu Miêu cho Lâm Sơ Ảnh ôm, có vẻ thích thú cười nói: “Thực ra tôi cũng muốn biết rốt cuộc ông già nhà tôi bằng lòng bỏ bao nhiêu tiền để chuộc tôi đấy, xem rốt cuộc đứa con trai này quan trọng hay tiền của ông quan trọng hơn.”

“Bốp, bốp…”

“Cậu cả Từ đúng là con người thú vị, nếu không phải chúng ta có lập trường khác nhau thì tôi thật sự muốn kết bạn với cậu cả Từ đấy!” Anh Hổ vỗ tay cười to, dặn dò A Đông bên cạnh: “Thả hai mẹ con họ đi, xong rồi mua chút rượu và đồ ăn về, tôi muốn uống một ly với thần tài của chúng ta!”

Trong mắt gã ta, Từ Thiên Phong đã trở thành đống tiền vàng tỏa ánh sáng rực rỡ rồi.

“Thiên Phong, em đợi nhé, chị sẽ bảo dượng mang tiền đến chuộc em!” Khả năng diễn của Lâm Sơ Ảnh không tệ, biết lúc này mình càng tỏ ra lo lắng thì càng có lợi cho Từ Thiên Phong.

Từ Thiên Phong phối hợp gật đầu, tỏ vẻ sợ hãi nói: “Chị, chị phải bảo lão già đấy mang tiền đến chuộc em đấy!”

Lâm Sơ Ảnh gật đầu, dẫn Miêu Miêu lên xe thể thao rồi nhanh chóng lái xe đi.

“Cậu ơi…” Chỉ còn tiếng kêu của Miêu Miêu giữa gió.

Từ Thiên Phong thấy hai mẹ con bình an rời đi mới yên lòng, thầm tính thời gian, đoán hai mẹ con Lâm Sơ Ảnh thoát khỏi phạm vi tấn công của bọn bắt cóc mới mỉm cười bước đến trước mặt anh Hổ hỏi: “Có thể nói tại sao mấy người muốn bắt cóc cháu tôi không? Còn nữa, ai sai mấy người đến?”

Từ Thiên Phong thực sự không hứng thú với đám bắt cóc này, mà hắn chỉ muốn biết kẻ đứng sau là ai, vì hắn không thích tình cảnh kẻ địch trong tối ta ở ngoài sáng, chỉ cần biết được kẻ đứng sau thì hắn không ngại tiêu diệt ngay.

Khi đối xử với kẻ địch, hoặc là không làm gì, hoặc là đã đánh thì phải đánh chết, đây là châm ngôn nhiều năm qua của hắn.

“Cậu nghĩ cậu là ai? Sao tôi phải nói cho cậu biết?” Anh Hổ cười khẩy nhìn Từ Thiên Phong, giọng điệu như đang dạy đứa trẻ: “Người trẻ tuổi không nên hỏi han nghe ngóng chuyện không nên hỏi, làm thế thì cậu có thể sống lâu hơn đấy!”

“Mày sẽ nói thôi, bởi vì…” Đột nhiên Từ Thiên Phong ra tay, bước lên bằng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, bóp cổ gã ta đè vào tường, nói: “Tao có thể giết mày bất cứ lúc nào!”

Thấy đại ca bị khống chế, bốn người kia hoảng hốt rồi rút súng ra ngay. Chỉ là bọn chúng đã đánh giá thấp tốc độ của Từ Thiên Phong, lúc bọn chúng vừa giơ tay lên, Từ Thiên Phong đã rút súng bên hông anh Hổ, nhanh chóng bắn lại bọn chúng.

Sau bốn phát súng, bốn người ngã xuống đất, đạn trúng giữa lông mày, máu đỏ tươi chảy từ trán ra, mắt trợn trừng, đến chết cũng không thấy rõ Từ Thiên Phong đã ra tay thế nào. Hắn cười khẩy, chơi súng trước mặt hắn à? Lúc hắn chơi súng nói không chừng bọn chúng còn đang nghịch bùn kia kìa!

Từ Thiên Phong ném súng xuống đất, lấy điện thoại ra gọi cho Lý Bảo Sơn: “Tôi giải quyết năm người giúp mấy người rồi, còn lại giao cho mấy người! Chiến đấu giải quyết hết trong vòng nửa tiếng, nếu không làm được thì chạy quanh ngoại thành phía Đông một vòng đi!”

Lý Bảo Sơn đầu dây bên kia kêu rên, chạy quanh ngoại thành phía Đông một vòng? Mấy trăm cây số luôn đấy! Thế không phải muốn chết sao?

“Anh em, giết chết chúng!” Lý Bảo Sơn hô to, nhanh chóng dẫn người xông về phía nhà kho.

Từ Thiên Phong cúp máy, bóp cổ anh Hổ, xách gã ta đến góc như xách con gà con: “Nói cho tao mọi chuyện mày biết, tao sẽ cho mày được chết nhanh!”

Lúc này cơn đau và sợ hãi tràn đầy khuôn mặt anh Hổ, cái kính râm đã rơi xuống đất từ lâu, đống tiền vàng ban nãy trong mắt gã ta giờ trở thành ác quỷ đòi mạng rồi!

“Trừ khi cậu thả tôi ra, nếu không… ặc…” Anh Hổ còn định đưa ra điều kiện nhưng gã ta đã hối hận ngay lập tức.

Từ Thiên Phong thả lỏng cho cổ gã ta nhưng lại túm lấy tay gã, tiếng ken két làm người ta nổi da gà vang lên, xương của gã đang bị bóp nát từng chút một! Không người bình thường nào có thể chịu nổi cơn đau này! Trán gã ta toát mồ hôi lạnh, mắt đầy tơ máu, mặt không ngừng rúm ró…

“Con người có tổng cộng 206 cái xương, ban nãy tao chỉ mới bóp nát một cái, mong là mày có thể kiên trì đến phút cuối!” Từ Thiên Phong nở nụ cười như ác quỷ, hắn luôn có cách đối phó với loại người này.

“Tôi nói… tôi nói… xin cậu cho tôi được thoải mái…” Bây giờ gã ta mới biết có những lúc cái chết chưa chắc đã là giải thoát.

Từ Thiên Phong cứ nghĩ người này có thể kiên trì hơn một chút, không ngờ lại chịu thua nhanh như thế khiến hắn hơi thất vọng.

“Cậu Lý sai tôi đến…”

“Lý Nam Thành?” Từ Thiên Phong nhíu mày, ở Thiên Hải, người được gọi là cậu Lý có không ít, nhưng hắn nghĩ người có thể làm được chuyện này, hay nói cách khác là người dám đối đầu với nhà họ Từ chỉ có Lý Nam Thành.

Lý Nam Thành thuộc thế hệ thứ ba của nhà họ Lý, cũng là người nổi bật nhất nhà họ Lý trong thế hệ này. Nhà họ Lý thâu tóm thế lực ngầm của cả Hải Nam, có địa vị ngang bằng nhà họ Trần nên mọi người gọi anh ta là Lý Nam Thành, chứ không ai để ý đến tên thật của anh ta cho lắm.

Dù cùng ở Thiên Hải nhưng Từ Thiên Phong không có quan hệ gì với Lý Nam Thành, vì quan hệ với Trần Trình mà bốn người Từ Thiên Phong còn thù ghét nhà họ Lý. Dù thế thì trước đây mọi người đều có ranh giới của mình, coi như là bình yên vô sự, hắn thật sự không hiểu sao đột nhiên anh ta lại ra tay với Miêu Miêu.

“Vâng… tôi nói… xin cậu…” Anh Hổ đau đớn giãy dụa, cơn đau nhức nhối làm gã ta sắp lòi cả mắt, cơn đau tận xương tủy khiến gã ta mất đi dũng khí muốn sống, giờ gã ta chỉ mong được chết thoải mái.

“Tại sao Lý Nam Thành lại muốn mày bắt cóc Miêu Miêu?” Từ Thiên Phong lại hỏi.

Anh Hổ đau đớn kêu rên: “Tôi… không biết…”

“Hửm?” Từ Thiên Phong không tin, dịch ngón tay khoảng mười phân, tiếng ken két lại vang lên, một cái xương khác trên người anh Hổ lại bị bóp nát.

“A…” Anh Hổ kêu thảm thiết, mồ hôi không ngừng chảy ra, mặt đau đớn cầu xin: “Tôi thật sự… không biết… xin cậu…”

Từ Thiên Phong cẩn thận nhìn gã ta, thấy gã ta không giống đang nói dối, lúc này mới thực hiện lời hứa, đặt hai tay lên đầu gã ta vặn một cái, kết thúc cuộc đời tội lỗi của gã ta.

Tiếng súng vang lên bên ngoài nhưng Từ Thiên Phong không tham gia vào, vốn định dẫn đám người Lý Bảo Sơn đến để luyện tập, chỉ không biết bọn họ có đạt được yêu cầu của mình không.

Hắn tìm chỗ an toàn rồi ngồi xuống, yên lặng nhìn kim đồng hồ chuyển động, đối với hắn , đây chỉ là trò chơi của đám Lý Bảo Sơn, hắn chỉ cần kiểm tra thành quả cuối cùng của bọn họ là được.

Thời gian trôi qua từng phút một, tiếng súng bên ngoài dần lắng lại, đến phút thứ ba mươi hai, tiếng súng ngừng hẳn, Lý Bảo Sơn dẫn một đám người xông vào.

"Chậm hơn thời gian tôi yêu cầu 2 phút". Từ Thiên Phong nhìn những đội viên đang thở dốc, có 2 người còn dính là máu trên người, tuy nhiên không có gì nghiêm trọng, chắc là bị đạn bay sượt qua gây thương tích.

Nhưng khi anh nhìn kĩ lại, sắc mặt trở nên tái mét: "Sao lại chỉ có 7 người?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK