Ngày hôm sau, Từ Thiên Phong vẫn đi tập thể dục như thường lệ, tắm rửa cả người hôi hám mồ hôi. Lúc đi tắm, hắn đã quyết định, từ ngày mai sẽ không chạy bộ nữa, kiểu luyện tập cường độ thấp này không có mấy tác dụng cho thể lực, có lẽ bây giờ đã có thể tăng thêm mức độ luyện tập rồi!
“Cậu chủ, ngoài cửa có một đám người tìm cậu, nhìn bọn họ hung dữ lắm, hay là chúng ta gọi cảnh sát tới?” Chú quản gia Bàng thấy Từ Thiên Phong đã tắm xong, vội vàng đi lên thông báo.
Thật ra chú Bàng vừa nhìn là biết Từ Thiên Phong lại đi gây chuyện, không cần đoán cũng biết đám người này có máu liều, nếu không phải bọn họ chỉ đứng bên ngoài thì ông đã sớm báo cảnh sát rồi!
Từ Thiên Phong vui vẻ, biết là quân nhân quèn kia dẫn người tới, bèn nói với chú Bàng: “Dẫn bọn họ ra sân sau chờ cháu!”
Chú Bàng nhận lời ra ngoài, trong lòng Từ Thiên Phong hơi chờ mong, không biết anh ta dẫn theo bao nhiêu người, qua lời quản gia thì có vẻ khá đông nhỉ?
Lúc Từ Thiên Phong đi vào sân sau, thấy có hai mươi lăm người đang đi từng bước nghiêm chỉnh trong sân, lúc này trên gương mặt hắn hiện rõ sự thỏa mãn. Quan sát từ bước đi tới hơi thở của những người này thì có thể kết luận họ đều là người có bản lĩnh. Hơn nữa, toàn thân đều tỏa ra lực sát khí, Từ Thiên Phong có thể nhận ra tay những người này đã từng dính dáng đến mạng người!
Đây là một đám người hung hãn!
“Anh tên là gì?” Lần đầu tiên Từ Thiên Phong hỏi tên của quân nhân què.
“Lý Bảo Sơn!”
“Không tồi!” Từ Thiên Phong vỗ bờ vai anh ta, chỉ vào những người khác, hỏi: “Bọn họ đều là bạn bè của anh?”
Lý Bảo Sơn biết Từ Thiên Phong muốn cái gì, gật đầu nói: “Tôi từng huấn luyện cho bọn họ nên có thể tin tưởng!”
“Không ngờ giữa mấy người còn có quan hệ này, nếu đã vậy thì tôi cũng bớt việc, từ giờ trở đi, anh chính là đội trưởng của bọn họ!” Từ Thiên Phong vỗ vai Lý Bảo Sơn, hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Mặt Lý Bảo Sơn ửng đỏ, lắc đầu nói: “Mới sáng sớm đã chạy tới đây nên chưa kịp ăn cơm!”
Anh ta là một người thẳng tính, không biết mấy kiểu khách sáo dối trá. Hôm qua sau khi gặp Từ Thiên Phong đã tự hỏi suốt một đêm, mãi đến khi trời sáng mới hạ quyết tâm, lập tức triệu tập anh em chạy tới đây, đừng nói là ăn sáng, đến cả bữa tối hôm qua, anh ta còn chưa ăn nữa là.
Từ Thiên Phong trầm ngâm nói: “Vậy thì được rồi, để tôi bảo phòng bếp chuẩn bị chút đồ ăn cho anh, ăn xong thì ra ngoài với tôi!”
Hắn không hề biết những lời này đã vô hình trung khiến họ thêm phần thiện cảm với hắn, trước kia những kẻ có tiền mà họ từng gặp chưa bao giờ coi họ như con người, lúc nào cũng lớn tiếng quát mắng, đây cũng chính là lý do họ thà ở nhà còn hơn đi làm vệ sĩ cho nhà giàu, tuy đã xuất ngũ nhưng trong xương cốt vẫn còn giữ khí chất của một quân nhân!
“Được!” Lý Bảo Sơn cũng không hỏi thêm gì nhưng trên mặt lại hiện rõ vẻ do dự.
Từ Thiên Phong nhìn ra sắc mặt của anh ta, cười nói: “Anh còn yêu cầu gì nữa?”
“Cậu Từ, có thể... trả trước cho tôi... một năm tiền lương không...” Lý Bảo Sơn ấp úng nói, anh ta thật sự rất ngượng ngùng, chưa làm gì mà đã đòi tiền lương của tận một năm, nhưng anh ta đang rất cần số tiền này.
Từ Thiên Phong cười, không hỏi nhiều, lấy trong túi áo ra một tấm thẻ: “Trong này có mười triệu, mật mã là sáu số tám...”
Hành động của hắn khiến tất cả những người mà Lý Bảo Sơn dẫn tới đều mở to mắt, đây là mười triệu đấy, vậy mà lại có thể không chút nghĩ ngợi đưa cho một người mới quen, đây là tín nhiệm sao? Cậu Từ này đúng là có sự khác biệt rõ rệt so với đám nhà giàu khác!
“Cậu Từ, không cần nhiều như vậy đâu...” Lý Bảo Sơn vội vàng nói.
Từ Thiên Phong bèn nhét tấm thẻ vào tay anh ta, nói: “Tôi là người không thích xử lý việc vặt, anh cứ cầm lấy số tiền này, tôi cũng không muốn hỏi hoàn cảnh khó khăn của mọi người, nếu anh đã là đội trưởng thì anh có thể giúp họ, trong nhà có khó khăn thì cứ lấy tiền trong này...” Nhìn quần áo của mấy người này là Từ Thiên Phong biết trong nhà họ ít nhiều cũng sẽ có khó khăn. Với năng lực của bọn họ, nếu muốn đi theo con đường tà đạo thì đã không chọn rơi vào tình cảnh như bây giờ, chỉ bằng điểm này, bọn họ đã đáng giá để mình giúp đỡ.
“Tôi thay các anh em cảm ơn cậu Từ!” Lý Bảo Sơn cảm kích nhìn Từ Thiên Phong, trong nhà các anh em đúng thật là có nhiều khó khăn, thiếu thốn, số tiền này sẽ có thể giúp mọi người giải quyết vấn đề trong nhà.
“Được rồi, mọi người tìm chỗ ngồi đi, lát nữa sẽ có người mang đồ ăn lên, giờ tôi cũng đi ăn cơm đã!” Từ Thiên Phong vẫy vẫy tay nói.
“Cậu Từ!” Hắn vừa định rời đi thì có một người da đen, cao to đi lên phía trước, giọng nói còn mang hàm ý khiêu khích: “Nghe đội trưởng nói anh rất lợi hại, có thể biểu diễn cho chúng tôi xem không?”
“Rầm...”
Tên da đen vừa mới dứt lời thì đột nhiên thấy có một cơn gió thổi mạnh về phía mình, cơ thể còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bay ngược ra ngoài đến tận năm sáu mét, sau đó ngã rầm xuống đất, khắp người dính đầy tro bụi, anh ta còn chưa hết khiếp sợ thì bên tai đã truyền đến tiếng mắng của Từ Thiên Phong: “Coi ông đây là con khỉ sao? Còn muốn biểu diễn cho các người xem?”
Từ Thiên Phong biết nhóm người này đều kiêu ngạo, trước giờ quân nhân chỉ phục tùng người mạnh hơn mình, cách này của hắn là để cho những kẻ kiêu ngạo này kinh sợ.
Đám người Lý Bảo Sơn tạm thời ở nhà họ Từ, dù sao biệt thự nhà họ Từ cũng rất lớn, có một tòa nhà dành riêng cho vệ sĩ và người giúp việc ở, có thể ở tới hơn hai mươi người.
Trưa hôm đó, Từ Thiên Phong thực hiện lời hứa của mình, ép chân khí ra khỏi đùi Lý Bảo Sơn.
Chân khí của Iga Samura lan khắp bắp đùi của Lý Bảo Sơn, khiến tất cả các dây thần kinh bị cứng lại, cho nên mới biến anh ta trở thành một người què, sau khi hút được chân khí ra thì phải bồi bổ thêm nhiều dược liệu, tĩnh dưỡng vài ngày là có thể hoàn toàn bình phục.
“Cậu Từ, khi nào chúng ta bắt đầu huấn luyện?” Sau khi Từ Thiên Phong chữa khỏi chân cho anh ta thì Lý Bảo Sơn đã gấp không chờ nổi muốn bắt đầu huấn luyện, anh ta khao khát được trở nên cường đại.
Mấy ngày ở chung càng làm anh ta thêm bội phục Từ Thiên Phong, anh ta thật sự không thể tưởng tượng được Từ Thiên Phong thoạt nhìn thì yếu đuối vậy mà lại ẩn chứa sức mạnh to lớn! Sự mạnh mẽ của Long Tổ mà anh ta đã từng chứng kiến, nhưng ở trong mắt anh ta thì Từ Thiên Phong còn mạnh hơn cả người của Long Tổ! Anh ta thật sự không rõ tại sao một người mạnh như vậy lại bị người đời gắn cho cái mác ăn chơi vô dụng.
Từ Thiên Phong chỉ vào hai mươi bốn người đang dọn gạch ở cách đó không xa, cười nói: “Không phải bọn họ đang huấn luyện đấy sao? Luyện công trước luyện thể, đầu tiên phải khai phá ra tiềm lực của bọn họ đã, khi nào thiết bị huấn luyện có đủ hết rồi thì tôi sẽ lên kế hoạch luyện tập cho anh, mấy người cứ làm theo bản kế hoạch là được!”
“Được!” Lý Bảo Sơn gật đầu, xoay người đi vào chỗ đám người đang dọn gạch.
Thật ra việc dọn gạch này hoàn toàn có thể giao cho máy móc làm nhưng Từ Thiên Phong lại muốn bọn họ ra tay, hơn nữa mỗi lần bốc đống gạch này cũng ít nhất phải một trăm cân, mục đích là để tìm ra tiềm lực của bọn họ.
Nửa tháng sau, tòa nhà đã cơ bản hoàn thành, dưới tài chính khổng lồ của nhà họ Từ thì toàn bộ thiết bị huấn luyện đều đã có đủ trong thời gian ngắn, còn về phần tổ chức cơ cấu của công ty thì Từ Thiên Phong không quan tâm.
Vốn dĩ Từ Thiên Phong định bắt đầu huấn luyện ngay lập tức nhưng Từ Văn Chính với Lâm Sơ Ảnh lại cứ nhất quyết muốn làm một buổi khánh thành cắt băng, nói là vì cái gì mà cát lợi. Hắn nghĩ chắc ông già muốn thông báo với mọi người là từ giờ con trai của ông không còn là cậu cả ăn chơi trác táng nữa!
Người đại diện pháp lý của công ty là Lý Bảo Sơn, người đầu tư là Từ Văn Chính, còn Từ Thiên Phong lại chẳng có chức vụ gì nhưng mọi người đều biết hắn mới chính là người đứng sau công ty này!
Từ Thiên Phong bất đắc dĩ, đành phải mặc một bộ comple để tham gia lễ cắt băng khánh thành. Nghi thức cắt băng rất đơn giản, người tới tham dự đều là những người có chức quyền của tập đoàn Thịnh Thế, bọn Du Minh Trạch cũng định tới cổ động nhưng hắn lại không cho bọn họ tới, họ mà đến là ai cũng biết hắn là người đứng sau công ty này.
Sau khi hoàn thành nghi thức cắt băng, công ty dịch vụ bảo vệ Kim Thuẫn chính thức thành lập, Từ Văn Chính dẫn các khách mời đi xem từng phòng huấn luyện, Lý Bảo Sơn đảm nhiệm việc dẫn đường, chỉ có Từ Thiên Phong buồn chán đi lang thang bên ngoài, chỉ mong đám giám đốc của Thịnh Thế này nhanh về đi để hắn còn triển khai huấn luyện.
Từ Thiên Phong nằm dưới bóng cây mát trong sân thì Lâm Sơ Ảnh hưng phấn chạy đến: “Thiên Phong, mắt nhìn của em quả không sai!”
“Chị đang nói gì đấy?” Từ Thiên Phong nhìn Lâm Sơ Ảnh đầy ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Chẳng lẽ em không biết sao?” Lâm Sơ Ảnh sửng sốt.
“Em biết gì đâu? Chị à, rốt cuộc chị đang nói gì vậy?” Từ Thiên Phong càng lúc càng thấy khó hiểu.
“Hả? Em thật sự không biết? Em không xem tin tức sáng hôm nay à?” Lâm Sơ Ảnh thấy Từ Thiên Phong vẫn ngây ngốc, cười nói: “Đêm qua, Lý Hiểu Linh bị bắt vì dùng ma túy, là anh rể của em bắt được đấy! May mà chúng ta không chọn cô ta làm người đại diện, nếu không thì chắc chắn hình ảnh thương hiệu đã bị bôi nhọ rồi!”
Nghĩ đến đây, Lâm Sơ Ảnh vẫn cảm thấy thần kỳ.
“Cuối cùng chị chọn Tần Thiển Ngữ à?” Từ Thiên Phong hoàn toàn không để tâm đến việc này, dù sao hôm đó mình cũng chỉ thuận miệng nói thôi, còn quyền quyết định nằm trong tay Lâm Sơ Ảnh.
Lâm Sơ Ảnh gật đầu, cười nói: “Chẳng phải là muốn cho em gần quan được ban lộc sao, không ngờ đánh bậy đánh bạ vậy mà lại cứu được hình tượng công ty.”
Mặt Từ Thiên Phong hiện ra chút bất đắc dĩ, bà chị họ này thật là, mình chỉ thuận miệng nói thôi, thế mà lại thật sự nghe theo ý kiến của mình.
Hai người trò chuyện một lúc thì bỗng chuyển sang đề tài về công ty bảo vệ.
“Em chiêu mộ được đám người này ở đâu đấy, sao chị cứ cảm giác bọn họ đều là những người liều lĩnh thế?” Lâm Sơ Ảnh tò mò hỏi.
Cô không hiểu mấy chuyện rèn luyện này nhưng bản năng của cô cảm nhận được mấy người này của Từ Thiên Phong có vẻ rất nguy hiểm, đặc biệt là ánh mắt, luôn khiến người đối diện phải sợ hãi.
“Ha, bọn họ đều có xuất thân từ bộ đội nên cũng có chút võ nghệ!” Từ Thiên Phong đắc ý cười nói: “Nếu bây giờ em mà gặp lại hai tên vệ sĩ của Tống Dĩ Nặc thì em sẽ...”