Chương 3: Thân phận của Tống Dĩ Nặc
"Anh Từ..." Lý Tu Bình nhìn Từ Văn Chính hai bên tóc mai đã điểm bạc, bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Mặc dù trong lòng hơi không đành lòng, nhưng ngại mệnh lệnh kia nên chỉ có thể cắn răng đi tới trước mặt Từ Thiên Phong, trình ra lệnh bắt giữ trong tay cho anh xem, nghiêm nghị nói: "Từ Thiên Phong, cậu có liên quan tới vụ án cùng cưỡng hiếp, đây là lệnh bắt giữ, mời cậu cùng tôi trở về cục thành phố để tiếp nhận điều tra!"
Lý Tu Bình vừa thốt ra khỏi miệng, Từ Văn Chính liền bối rối, Phương Lan càng như bị sét đánh ngang tai, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sức lực toàn thân như bị rút sạch trong nháy mắt, cơ thể mềm nhũn đầu nghiêng qua một bên ngã xuống sàn. May mà Từ Thiên Phong nhanh tay lẹ mắt đỡ được bà, rồi gọi người giúp việc mang một cái ghế tới đỡ bà ngồi xuống.
"Ông Lý, tại sao?" Từ Văn Chính nhìn Phương Lan như bị hớp hồn, cắn chặt răng trầm giọng hỏi. Lúc này ông cũng không để ý được tới chuyện giữ thể diện cho Lý Tu Bình nữa, trong lòng chỉ lo lắng cho con trai mình. Dù đứa nhỏ này không nên thân thế nào đi nữa, suy cho cùng vẫm là con trai của ông. Quả thật hắn đã suýt cưỡng hiếp Tống Dĩ Nặc, nhưng nó cũng đã chịu trừng phạt thích đáng rồi, vì sao bây giờ còn bị bắt đi?
Mặc dù về mặt pháp luật mà nói thì con trai đúng là đã phạm tội nhưng đối với những người ở tầng lớp này như bọn họ mà nói, rất nhiều chuyện đều nằm ngoài quy tắc đã đặt ra từ trước. Hơn nữa, dựa vào mối quan hệ giữa nhà họ Từ với Lý Tu Bình, loại chuyện này hoàn toàn có thể giải quyết riêng, không nhất thiết phải ầm ĩ thế này.
"Ông anh, tôi, tôi đây cũng hết cách rồi..." Lý Tu Bình than thở. Ông ta có thể từ một cảnh sát hình sự bình thường lên tới chức cục trưởng cục thành phố Thiên Hải. Trong đó không thể thiếu được sự ủng hộ về mặt tài chính của nhà họ Từ, bây giờ lại muốn bắt đứa con trai duy nhất của anh Từ đi, khiến ông ta cảm thấy rất có lỗi với anh Từ.
Nhưng ông ta thật sự không biết phải làm thế nào. Có lẽ trong mắt của hầu hết mọi người, chức cục trưởng cục thành phố Thiên Hải này của ông ta là cao thượng. Thế nhưng ở trong mắt của một số người, ông ta chỉ là một quan chức nhỏ không đáng nhắc tới mà thôi, thậm chí ngay cả tư cách để làm một con cờ cũng không xứng.
"Ông Lý, rốt cuộc Tống Dĩ Nặc... có thân phận gì?" Thấy vẻ mặt đó của Lý Tu Bình, cuối cùng Từ Văn Chính cũng nghĩ tới nhân vật mấu chốt trong chuyện này – Tống Dĩ Nặc!
Dựa vào trực giác nhạy bén, ông đã cảm giác được có lẽ chuyện này rất có liên quan tới gia tộc đứng đằng sau Tống Dĩ Nặc. Tuy rằng lúc trước ông đã đoán ra được thân phận của cô không đơn giản, nhưng đến giờ phút này ông mới phát hiện, mình đã đánh giá thấp thân phận của cô.
Ý thức được điểm này, ông cũng chợt phát giác ra càng nhiều chỗ không đúng. Tốt xấu gì mình cũng là nhân vật có máu mặt ở Thiên Hải, vậy mà vệ sĩ của Tống Dĩ Nặc lại dám xuống tay tàn nhẫn với con trai ông như vậy, hoàn toàn không có chút kiêng dè nào. Chỉ dựa vào một điểm này đã có thể nhận định, thân phận của cô tuyệt đối nằm ngoài sức tưởng tượng của ông! Huống chi, nhìn tình hình trước mắt, rõ ràng gia tộc của Tống Dĩ Nặc đang gây áp lực khó có thể chống lại cho Lý Tu Bình – cục trưởng cục thành phố Thiên Hải!
Phải đối mặt với một gia tộc có thể gây áp lực khó có thể chống lại cho Lý Tu Bình, lần này thật sự phiền phức rồi!
"Ông anh, xem ra ông cũng đã rõ!" Lý Tu Bình thở dài một hơi, đi tới bên cạnh Từ Văn Chính, nhẹ nhàng vỗ lên bả vai của ông, cay đắng nói: "Một tiếng trước tôi đã nhận được điện thoại của tư lệnh Tống quân khu An Nam. Nói thằng nhãi Từ Thiên Phong này âm mưu xâm hại con gái của ông ta, dứt khoát dùng danh nghĩa của bộ chính trị quân khu An Nam ra mệnh lệnh cho tôi. Muốn tôi tới nhà họ Từ bắt người! Ông anh, ông nói thử xem tôi còn có cách gì đây..."
Tư lệnh Tống của quân khu An Nam? Nghe đến đây, Từ Văn Chính chán nản lùi về phía sau hai bước, trên mặt sớm đã như tro tàn. Nếu đổi lại là người khác, có lẽ ông còn có khả năng dùng tài chính của nhà họ Từ để móc nối chút quan hệ, nhưng đối mặt với nhân vật như vậy, ai dám đi cửa sau cho con trai ông đây?
Tư lệnh Tống, chẳng phải là Tư lệnh quân khu An Nam Tống An Bang đấy sao? Là nhân vật có thực quyền nắm trong tay quân quyền của một phương. Ông ta chỉ cần giậm chân một cái, đừng nói là Thiên Hải, dù là toàn bộ Đông Nam cũng phải rung lên! Hơn nữa, thân phận của một mình ông ta chỉ là một chuyện, sau lưng ông ta còn có một cây đại thụ khổng lồ — nhà họ Tống ở thủ đô khiến Từ Văn Chính cảm thấy tuyệt vọng!
Quả thật nhà họ Từ rất có tiền, giá thị trường của tập đoàn Thịnh Thế là hơn ba mươi tỷ. Thế nhưng ở trước mặt cây đại thụ khổng lồ như nhà họ Tống, nhà họ Từ hoàn toàn không đáng để vào mắt! Nhà họ Tống muốn chỉnh đốn nhà họ Từ, không khác gì bóp chết một con kiến!
Trong lòng Từ Văn Chính sầu khổ, ông nghĩ tới nghĩ lui, cũng không ngờ rằng Tống Dĩ Nặc lại là con gái của Tống An Bang! Thảo nào bên người cô lại có người âm thầm bảo vệ, rồi người bảo vệ cô lại dám ra tay tàn nhẫn với con trai của ông như thế. Bây giờ tất cả nghi ngờ đều đã có lời giải đáp. Chỉ là bây giờ ông phải làm như thế nào mới có thể cứu đứa con trai không nên thân này đây!
Giờ khắc này, Từ Văn Chính đột nhiên cảm nhận được sự bất lực sâu sắc. Ở trên thương trường mấy chục năm nay, cho tới bây giờ ông chưa từng cảm thấy bất lực giống như lúc này.
Ngược lại với Từ Văn Chính, bây giờ Từ Thiên Phong lại chẳng có chút lo lắng nào, mà mỉm cười đi tới trước mặt Lý Tu Bình nói: "Cục trưởng Lý, tôi thừa nhận tôi thật sự đã suýt cưỡng hiếp Tống Dĩ Nặc, vậy nên ông bắt tôi đi! Chẳng qua tôi cũng phải báo án Tống Dĩ Nặc về tội cố ý mưu sát! Tôi tin rằng với sự công bằng chính trực của cục trưởng Lý, hẳn là sẽ không để cho Tống Dĩ Nặc nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật đâu nhỉ?"
Ông nội nhà nó, chẳng phải nhà họ Tống mấy người tố cáo tôi cưỡng hiếp à? Vậy thì ông đây sẽ tố cáo các người mưu sát! Dù sao cũng đều là sự thật!
"Đúng, cục trưởng Lý, vệ sĩ của Tống Dĩ Nặc thiếu chút nữa đã đánh chết con trai tôi. Nếu không phải mạng con trai tôi lớn thì bây giờ cũng đã chết rồi! Muốn bắt thì phải bắt cả Tống Dĩ Nặc!" Phương Lan cũng kịp phản ứng lại, vội vàng chạy tới.
Cảnh sát hình sự sau lưng Lý Tu Bình cố gắng nhịn cười, bọn họ đang cười sự ngu xuẩn của hai mẹ con nhà này. Nhà họ Tống muốn Từ Thiên Phong phải ngồi tù chỉ cần tùy tiện bịa ra một lý do là được, nhưng nhà họ Từ mấy người lại muốn bắt cô cả nhà họ Tống cũng phải xuống nước theo? Sao không tự nhìn lại xem nhà họ Từ mấy người được mấy cân mấy lạng?
Tiền? Ở trước mặt cậy đại thụ khổng lồ như nhà họ Tống thì có khác gì đống giấy vụn đâu?
Giờ khắc này, mọi người đều có chút cười trên sự đau khổ của người khác, không phải nhà họ Từ mấy người có tiền lắm à? Cuối cùng giờ phút này cũng đá phải tấm sắt rồi! Nhiều tiền hơn nữa cũng có tác dụng gì! Cũng khó trách bọn họ khó chịu với Từ Thiên Phong như vậy, lúc trước thằng ranh này ỷ vào chuyện nhà họ Từ có quan hệ tốt với cục trưởng, lại có anh rể làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự chống lưng, cho nên hoàn toàn không để bọn họ vào trong mắ. Nhìn thấy mấy tên cảnh sát quèn như bọn họ đều hô to gọi nhỏ, có lúc thậm chí còn động tay động chân. Bây giờ hắn gặp xui xẻo, đương nhiên ai nấy đều vui mừng.
Lý Tu Bình bình tĩnh lau đi giọt mồ hôi trên trán, hơi lúng túng nhìn hai mẹ con: "Từ Thiên Phong, bà Từ, hai người cứ yên tâm, bên phía Tống Dĩ Nặc chúng tôi cũng sẽ đi điều tra, nhưng hai người cũng đừng ôm hy vọng quá lớn, dù sao thì Tống Dĩ Nặc cũng xuất phát từ tự vệ..."
Tuy ngoài miệng ông nói phải đi điều tra Tống Dĩ Nặc, nhưng trên thực tế có cho ông ta một trăm lá gan ông ta cũng không dám đi điều tra. Đừng nói ông ta chỉ là một cục trưởng nhỏ nhoi, cho dù là thị trưởng ở trước mặt nhà họ Tống cũng phải cúi thấp đầu! Điều tra Tống Dĩ Nặc đơn giản là tự tìm cái chết!
"Ông Lý, thật sự không còn cách nào sao? Ông có thể giúp tôi hẹn gặp tư lệnh Tống một chút được không?" Từ Văn Chính lăn lộn ở trên thương trường nhiều năm, đương nhiên biết Lý Tu Bình không thể nào đi bắt Tống Dĩ Nặc được. Bây giờ hy vọng duy nhất là có thể dàn xếp ổn thỏa với nhà họ Tống. Cho dù có bắt ông phải trả giá cái như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể để cho đứa con trai duy nhất của ông ngồi tù được. Nếu vào đó rồi, e rằng cả đời này cũng không ra ngoài được nữa!
Lý Tu Bình than thở: "Ông anh, không phải người anh em này không muốn giúp anh, mà tôi thật sự lực bất tòng tâm, muốn trách chỉ có thể trách thằng nhóc này đã chọc phải người không nên chọc. Haizz..."
Trước kia những chuyện mà Từ Thiên Phong phạm phải cũng không tính là chuyện gì lớn. Chẳng qua chỉ là một số chuyện kiểu như lái xe vượt quá tốc độ, tụ tập cả đám người đánh lộn, bản thân ông ta mắt nhắm mắt mở cho qua cũng được. Nhưng bây giờ hắn chọc phải nhà họ Tống, ông ta thật sự lực bất tòng tâm rồi!
"Được rồi, các người đừng nói nữa, tôi đi cùng các người là được..." Từ Thiên Phong sao cũng được nhún nhún vai, cho dù bắt hắn lại thì đã làm sao? Nhà họ Tống ư? Ha ha, nếu "Người chấp pháp" như hắn lại đi sợ một nhà họ Tống này, vậy thì hắn cũng không còn mặt mũi để lăn lộn nữa!
"Thiên Phong, con không thể đi cùng bọn họ được." Phương Lan giống như phát điên xông tới, nắm chặt tay của Từ Thiên Phong. Bà không biết con trai nổi điên cái gì, không phải lúc trước hắn sợ nhất là vào cục ư? Sao bây giờ lại tỏ vẻ sao cũng được thế này? Chẳng lẽ hắn không biết một khi đã vào đó rồi, nửa đời sau có thể sống sót ở trong tù đã được coi là chuyện tốt rồi? Chẳng lẽ hắn thật sự bị đánh đến mức đầu óc không được bình thường?
Cảm nhận được sự quan tâm xuất phát từ đáy lòng của Phương Lan, trong lòng Từ Thiên Phong ấm áp, tầng băng giá trong lòng cũng chậm rãi tan ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay của Phương Lan, mỉm cười nói: "Không sao đâu, mẹ cứ yên tâm đi, con đi một lát rồi về!"
Từ Văn Chính nhanh chóng vận não, hồi lâu mới cắn răng nói với Lý Tu Bình: "Ông Lý, nhờ ông giúp tôi chăm sóc thằng ranh không nên thân này. Giờ tôi đi cầu xin Tống Dĩ Nặc, để cô ấy bỏ qua cho cái tên vô liêm sỉ này!"
Bây giờ dưới tình huống không có cách nào hẹn gặp được Tống An Bang, dĩ nhiên Tống Dĩ Nặc chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng. Chỉ cần bản thân Tống Dĩ Nặc không truy cứu, có lẽ Tống An Bang cũng sẽ không tiếp tục dây dưa. Như vậy mới có thể giữ được tính mạng của đứa con trai không ra hồn này.
Từ Thiên Phong liếc nhìn Từ Văn Chính: "Cha đi cầu xin Tống Dĩ Nặc làm gì? Yên tâm đi, con không có việc gì đâu, cha mẹ cứ yên tâm chờ con trở về nhà là được rồi!"
Mặc dù cho tới bây giờ Từ Văn Chính chưa từng vui vẻ gì với hắn nhưng vào lúc mấu chốt lại định đánh cược cả cái mặt già của mình để đi cầu xin Tống Dĩ Nặc, đây chính là cái gọi là thương cho roi cho vọt à?
Nhìn Từ Thiên Phong ung dung bình tĩnh mà Từ Văn Chính thiếu chút nữa cho rằng mình hoa mắt. Nếu là trước kia thằng ranh này đã sớm bị dọa cho tè ra quần rồi, vậy mà bây giờ lại lộ ra loại biểu cảm ung dung như này. Chẳng lẽ đây chính là câu điếc không sợ súng, nghé con không sợ cọp? Chẳng qua bây giờ ông cũng không có tâm trạng thưởng thức vẻ ung dung này của con trai, mà chỉ nghĩ phải làm sao mới có thể xoa dịu lửa giận của Tống Dĩ Nặc.
"Ông Lý, làm phiền ông cố gắng kéo dài thời gian giúp tôi, tôi lập tức đi tới công ty..."
Lý Tu Bình gật đầu, cho người đeo còng tay cho Từ Thiên Phong, rồi áp giải anh ra khỏi biệt thự nhà họ Từ. Ông ta mới vừa đi tới cửa đã quay đầu lại nói: "Ông anh, ông cố gắng nhanh lên nhé, tôi cũng không biết có thể cầm cự được bao lâu..."
Nhìn con trai bị người ta áp giải đi, Phương Lan chợt cảm thấy trời đất quay cuồng, hai mắt tối sầm ngã thẳng xuống sàn.
Từ Văn Chính vội vàng đỡ vợ dậy, hét lớn: " Người đâu, đưa bà chủ về phòng nghỉ ngơi đi, rồi gọi bác sĩ Lý tới đây một chuyến!"