Quả thật vợ chồng Lâm Sơ Ảnh được xem là vợ chồng trên cả mẫu mực. Kết hôn nhiều năm, ngay cả một câu đỏ mặt cũng chưa từng nói, huống chỉ là cãi vã. Hầu hết mọi người đều ngưỡng mộ cặp vợ chồng này. Sau khi sống lại, đây cũng là lần đầu tiên Từ Thiên Phong nhìn thấy vợ chồng bọn họ ở cùng nhau. Hản luôn cảm thấy giữa hai người này quá mức bình thản. Nếu hắn thật sự sống chung với vợ như vậy, có lẽ bản thân hẳn sẽ không làm được.
“Con kết hôn ư?” Từ Văn Chính nhấp một ngụm rượu nói: “Đến cả bạn gái thích hợp còn chẳng có thì cưới ai chứ?”
“Cha, cha đừng ép con. Nếu cha còn ép con, nói không chừng con lại nảy sinh ý đồ với Tống Dĩ Nặc nữa đấy” Từ Thiên Phong cười nói: “Lỡ mà làm ra chuyện dùng vũ lực gì nữa thì cha mẹ đừng có mà...”
“Bốp!”
Lâm Sơ Ảnh dùng đũa gõ lên đầu Từ Thiên Phong, cười mắng: “Trước mặt trẻ con mà em ăn nói linh tỉnh cái gì đấy?”
“Mẹ, dùng vũ lực là gì ạ?” Miêu Miêu ngây thơ hỏi.
“Không có gì đâu, cậu cháu đang nói linh tinh đấy mà. Miêu Miêu đừng quan tâm đến cậu, để bà cô đút thịt cho cháu ăn nhé, ăn thịt vào sẽ cao lên đó.” Phương Lan gắp một miếng thịt nhỏ bỏ vào miệng Miêu Miêu, đồng thời lườm nguýt Từ Thiên Phong.
Nhắc đến chuyện lúc trước, Dương Thụy áy náy nhìn vợ chồng Từ Văn Chính: “Chuyện lúc trước cháu không thể giúp gì được, thành thật xin lỗi...” Cục trưởng vốn bảo anh ấy dẫn người đến bắt Từ Thiên Phong, nhưng sợ không có cách nào đối mặt với Từ Văn Chính nên anh ấy mới từ chối.
“Chuyện này không thể trách cháu được.” Từ Văn Chính vội xua tay nói: “Thật ra là do thăng nhãi này đã chọc phải người không nên chọc, ngay cả ông Lý cũng không thể giúp gì được thì một đội trưởng đội cảnh sát hình sự như cháu có thể làm được gì? May mà Dĩ Nặc rộng lượng, không so đo với thắng nhãi này, bằng không nhà họ Từ chúng ta đã tuyệt hậu rồi.”
Từ Thiên Phong thầm trợn mắt, đến giờ cha già vẫn còn cho rằng Tống Dĩ Nặc đã cứu mình.
Cô mà rộng lượng ư?
Nực cười!
Dương Thụy cầm ly rượu lên, đứng dậy nói: “Ly rượu này, một là để xin lỗi chuyện lúc trước vì đã không giúp gì được. Hai là để cảm ơn Thiên Phong lần này đã cứu Miêu Miêu ra. Cháu xin cạn ly trước.”
Dứt lời, Dương Thụy ngửa cổ uống cạn ly rượu.
Từ Văn Chính vội bảo anh ấy ngồi xuống: “Tiểu Dương à, đứa bé này cái gì cũng tốt, chỉ là quá xa cách rồi. Cháu còn khách sao với chúng ta làm gì? Trước đây thăng nhãi Thiên Phong này đã nhiều lần gây rắc rối cho cháu, có phải ông già này cũng nên đứng dậy mời rượu cháu không? Chúng ta đều là
người một nhà, đừng có mà xa cách như thế: Dương Thụy vội đáp vâng, nhưng vẫn rất khách sáo.
Ăn cơm xong, Phương Lan dẫn Miêu Miêu đi dạo ở sân sau. Còn mấy người bọn họ thì ngồi xuống thảo luận chuyện ban ngày.
“Gì cơ? Em nói Lý Hiểu Linh kia là người tình của Lý Trí Viễn sao?” Nghe Từ Thiên Phong nói xong nguyên do mọi chuyện, Lâm Sơ Ảnh không khỏi kinh ngạc, trợn tròn mắt, không dám tin nguồn cơn của mọi việc là thế này.
“Ai có thể ngờ đến chứ?” Từ Thiên Phong cũng cười cay đẳng: “Nói là người tình đã đánh giá cao cô ta rồi, cô ta hoàn toàn là đồ chơi của Lý Trí Viễn.”
Chẳng phải sao? Nếu chỉ là người tình, ai lại đi dùng những đạo cụ biến thái kia?
“Haizz! Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong” Từ Văn Chính thở dài: “Đầu là các cô gái trẻ tuổi bị lão già khốn nạn Lý Trí Viễn kia làm nhục.”
“Anh rể, gần đây anh phải cẩn thận. Người nhà họ Lý luôn có thù tất báo. Việc bắt cóc Miêu Miêu không thành, chắc chăn bọn họ sẽ không cam lòng từ bỏ. Anh phải cố gắng ít ra khỏi cục cảnh sát” Từ Thiên Phong nhắc nhở.
Mặc dù ngoài mặt nhà họ Lý không làm gì Dương Thụy, nhưng lần này bắt cóc không thành, còn tổn thất không ít người. Với cách làm việc của nhà họ Lý, chắc chắn sẽ âm thầm gây bất lợi cho anh ấy.
“Anh là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, làm sao có thể ở trong cục cảnh sát cả ngày cơ chứ? Hôm nay lại xảy ra vụ án lớn như thế, anh luôn phải chạy ra ngoài. Em cứ yên tâm, anh tin răng bọn họ sẽ không dám xuống tay với anh” Trái lại bây giờ Dương Thụy không lo lẳng về phía băng đảng Huyết Lang. Anh ấy cảm thấy, cho dù nhà họ Lý to gan đến đâu cũng không dám xuống tay với đội trưởng đội cảnh sát hình sự của cục thành phố như mình.