Ba người lại ngồi trong đình nhỏ trò chuyện một hồi, đơn giản là trấn an lẫn nhau, trong quá trình nói chuyện trên trời dưới đất, Từ Thiên Phong cũng hiểu được một ít chuyện nội bộ không ai biết.
Vụ cướp khiến cho cả cha mẹ Hà Bân đều mất mạng năm đó từng náo động một thời, nhưng cảnh sát lại không bắt được phần tử phạm tội. Sau khi vào cục cảnh sát Thiên Hải, Hà Bân và Dương Thụy vẫn luôn lợi dụng chức vụ để truy xét vụ án năm xưa, cho đến ba năm trước, cuối cùng hai người cũng tra được tung tích tội phạm. Khi đó bọn họ vẫn là hai cậu cảnh sát trẻ rất thầm lặng mờ nhạt, Dương Thụy không để ý nguy hiểm tính mạng mà cùng Hà Bân đi bắt tội phạm. Trong lúc đang bắn nhau kịch liệt, Hà Bân đã thay Dương Thụy đỡ được một viên đạn trí mạng.
Dương Thụy không có sao, nhưng Hà Bân vì vậy mà năm viện ba tháng. Xuất viện rồi, bọn họ do phá được vụ trọng án năm xưa mà được cấp trên khen thưởng, trở thành ngôi sao mới trong ngành cảnh sát. Từ đây bắt đầu một bước lên mây, cuối cùng một người thành đội trưởng đội cảnh sát hình sự, một người thành đội phó.
Từ Thiên Phong cảm thán không thôi, hai người này quả thật là sống chết có nhau, không phải anh em ruột thịt nhưng còn hơn cả anh em ruột thịt. Cho đến khi bọn Tiểu Vương tìm tới, Hà Bân mới chậm rãi đứng dậy rời đi, nhìn bước chân anh ta rời đi, tựa như trong một đêm đã già đi rất nhiều.
"Chị, chúng ta cũng về nhà đi..." Từ Thiên Phong đứng lên, tiến lên đỡ Lâm Sơ Ảnh rồi nói.
Lâm Sơ Ảnh uể oải đứng lên, lo lắng hỏi: "Thiên Phong, em nói xem, rốt cuộc chị phải nói chuyện này như thế nào với Miêu Miêu đây?"
Bây giờ chuyện cô lo lắng nhất chính là con gái, phải làm thế nào để cho con gái còn nhỏ tiếp nhận sự thật răng cha đã mất, liệu rằng chuyện như vậy có để lại bóng ma tuổi thơ cho con bé hay không?
"Tạm thời đừng nói cho con bé, nó còn nhỏ, chúng ta có thể gạt được, đợi khi nào con bé lớn hơn một chút hãng nói." Từ Thiên Phong cũng không ngừng lo lắng, bây giờ hẳn chỉ hy vọng cô bé có thể tạm thời không nghĩ đến Dương Thụy nữa.
Lâm Sơ Ảnh gật đầu một cái: "Cũng chỉ có thể như vậy, đứa nhỏ Miêu Miêu này quá đáng thương..."
Suy nghĩ đến con gái còn nhỏ đã mất cha, Lâm Sơ Ảnh lại rơi không cầm được nước mắt.
"Sau này chị và Tiểu Miêu Miêu cứ ở nhà em đi, ở nhà có người chăm con bé, con bé cũng sẽ không đi suy nghĩ bậy bạ, vừa vặn cũng tìm người bầu bạn với mẹ em..." Từ Thiên Phong đề nghị.
"Cái này... không tốt lắm đâu...” Lâm Sơ Ảnh rưng rưng nhìn hẳn, cúi đầu xuống nhỏ giọng nói: "Người khác sẽ nói ra nói vào..."
Danh tiếng Từ Thiên Phong vốn đã không tốt, nếu sau này cô thường xuyên ở nhà họ Từ, khó tránh khỏi sẽ dẫn đến tin đồn bậy bạ, gái góa chồng đẹp mê người sống chung với công tử đào hoa dưới một mái nhà, bản thân chuyện này đã là một đề tài bàn tán rất hay rồi.
Từ scandal ầm ï do quan hệ bất chính của Lý Hiểu Linh có thể thấy được, trên thế giới này sẽ không bao giờ thiếu người bàn tán.
"Người nào thích nói thì em sẽ để cho người đó nói cho đã.' Từ Thiên Phong dửng dưng nói: "Chúng ta ngay thẳng chính trực, cứ mặc cho người khác nói đi."
Lâm Sơ Ảnh mới vừa mất chồng, đau buồn trong lòng viết lên trên mặt, dọc đường đi Từ Thiên Phong nói không ít lời trấn an, nhưng cô cũng chỉ yên lặng ngồi trong xe, nước mắt trên mặt khô rồi lại ướt, ướt rồi khô. Từ Thiên Phong nhiều lần suýt không nhịn được ôm cô vào trong ngực an ủi, may là hắn kiềm chế tốt, nếu không sẽ thật sự khiến cho hai người lúng túng không thôi.
Đưa cô về nhà họ Từ xong, hắn đứng ở cửa nói: "Mấy ngày nay chị đừng đến công ty làm, cứ ở nhà nghỉ ngơi một chút, cố gắng đừng làm gì quá khích trước mặt Miêu Miêu, tránh cho. con bé suy nghĩ bậy bạ..."
Mặc dù ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng hẳn biết, hai vợ chồng Lâm Sơ Ảnh tình cảm sâu đậm, muốn cho cô không lộ vẻ đau buồn trước mặt Miêu Miêu là chuyện khó khăn biết bao.
Lâm Sơ Ảnh thật thà gật đầu, mở cửa xuống xe. Thấy Từ Thiên Phong không định xuống xe, cô chợt hiểu rõ hẳn sắp đi làm chuyện gì, thế là lật đật chạy đến phía trước xe ngăn lại, nước mắt lại lã chã rơi xuống, giọng nói khàn khàn khóc lóc: "Em đừng đi làm chuyện điên rồ. Chị van xin em! Cứ để cho. Bân Tử xử lý đi. Chị đã mất đi Dương Thụy rồi, không thể mất đi cả em..."
Nói đến đây, cô đột nhiên khựng lại, câu nói phía sau kia quả thực có chút mập mờ, khuôn mặt nhợt nhạt bắt đầu có vết đỏ ửng, cô ngập ngừng lúng túng giải thích: "Nếu như em có chuyện gì xảy ra, cha mẹ em phải sống thế nào đây."
"Chị, yên tâm đi. Em sẽ không có việc gì.' Nhìn người phụ nữ đã chịu đủ tổn thương này, hẳn cũng biết tại sao lúc trước. Từ Thiên Phong lại nghe lời người chị họ này như vậy.
Có lẽ, trong lòng Từ Thiên Phong đó vẫn luôn yêu người chị họ này sâu đậm. Nhưng bởi vì quan hệ giữa hai người nên không thể nào đạt được kết quả, bởi vì hắn biết được điều này, cho nên mới tự giận bản thân mà biến thành một công tử đào hoa.
Mà lý do bản thân hẳn không ngừng muốn thân cận với cô, hơn phân nửa là bởi vì một luồng tàn niệm không cam lòng của Từ Thiên Phong đã chết. Suy nghĩ ra điều này, hắn không khỏi than thở trong lòng, số phận trêu ngươi thật đấy.
"Chị không cho phép em đi." Lâm Sơ Ảnh cố hết sức nhịn lại tiếng khóc, mở cửa xe, níu chặt Từ Thiên Phong van nài: "Thiên Phong, coi như chị cầu xin em, em đừng nhúng tay vào chuyện này, có được không. Chị cầu xin eml"
Bây giờ nhà họ Lý đã điên rồi, ngay cả đội trưởng đội cảnh sát hình sự như Dương Thụy cũng chết trong tay bọn họ. Cho dù cô biết Từ Thiên Phong có chút bản lĩnh, nhưng cũng không hy vọng hắn đi mạo hiểm như vậy, cô thực sự không có cách nào chịu đựng sự tổn thương từ việc mất đi người em trai này nữa.
Nhìn Lâm Sơ Ảnh đang khóc như hoa lê dưới mưa, trong lòng Từ Thiên Phong nổi lên một sự yêu thương vô hình. Hắn duỗi tay, muốn vuốt ve gương mặt xinh đẹp đau buồn của cô, thế nhưng bàn tay lại ngừng giữa không trung, thật lâu sau không có cách nào đặt xuống gương mặt cô.