-Ưʍ.
Vừa dứt lời nước mắt cô túa ra không dám lên tiếng nữa, Cẩn Mai đang uống nước bên kia nghe tiếng động lạ thì khựng lại nhìn về phía hai người, do phần dựa lưng của chiếc ghế chắn tầm nhìn nên cô ta không thấy được hai cơ thể trần trụi đang nằm trên đó.
Vũ Phong ôm lấy cơ thể cô mà mạnh bạo hơn, Uyển Đình thiếu điều chỉ muốn la lên thật to, ban đầu cô có thể không rên do bị Vũ Phong bịt miệng, nhưng bây giờ anh ta đã buông ra rồi còn ra vào một cách mạnh bạo khiến cô bây giờ chỉ muốn khóc thét.
Uyển Đình dùng hai tay bịt chặt miệng của mình lại, nước mắt không ngừng tuôn, cô còn nhìn thấy gương mặt của Vũ Phong đang rất thích thú, có phần dâʍ đãиɠ, có phần biếи ŧɦái, thật đáng sợ, bàn tay ghì chặt lấy eo của cô lấy đà.
Trời thì tối, nửa đêm lại nghe âm thanh lạ khiến Cẩn Mai rợn da gà, cô ta mau chóng chạy lên phòng ngủ để khỏi chịu cái cảnh ớn lạnh như thế.
Uyển Đình ở đó khổ sở, Vũ Phong buông tay vốn không hề có ý tốt gì, anh ta thật đáng ghét và ngày càng quá quắt. Một lúc lâu sau, mọi thứ mới kết thúc, Vũ Phong ngồi dựa vào ghế thoải mái, che chắn thân dưới bằng áo khoác mỏng nhung xanh.
Uyển Đình nằm ngay đó, cơ thể chỗ xanh chỗ đỏ được phủ tấm vải mỏng, chỉ đủ che mỗi ngực và thân dưới, còn lại đều lộ ra hết. Cô thẫn thờ nhìn về một phía vô định, đau đớn và tủi nhục chịu đủ.
Vũ Phong vứt lên bàn một vỉ thuốc kèm theo lời nói.
-Mau uống đi, tôi không muốn có con với người như cô, và cũng đừng hòng đi ve vãn người đàn ông khác, nếu bị tôi phát hiện thì cô biết hậu quả rồi đấy.
Nói xong anh ta huýt sáo bước lên lầu, Uyển Đình ngồi bật dậy, mím môi cầm lấy vỉ thuốc một cách vội vã, cô lấy từng viên ra cũng rất vội, nước mắt ứa ra hai bên, cô uống cùng một lúc không biết mười mấy viên thuốc, nhai trong miệng mắt nhắm tịt lại vì đắng, quá cay đắng.
Cô cầm theo đồ đạc đi về phòng, đứng trong nhà tắm nhìn chiếc quần trắng bị dính một vết đỏ loang lổ, khi nãy cô đã nằm lên nó, Uyển Đình đau đớn vò sạch nó trong làn nước lạnh buốt, đồng thời cũng rửa sạch cơ thể, đứng trong nhà tắm hơn một tiếng mà tiếng nước không bao giờ dứt, Uyển Đình ngồi ôm gối mặc cho dòng nước gội sạch những thứ trên người cô, chính cô còn thấy nó quá kinh tởm.
Gần 3 giờ sáng cô nằm trên giường, không thèm sấy khô tóc mà nhắm mắt lại đi ngủ, cô chỉ mong đây là một ác mộng thôi, và khi cô tỉnh dậy cô sẽ trở lại thành Uyển Đình trước đây, luôn cười đùa vô lo vô nghĩ, không sợ sệt thứ gì hết.
Nằm ngủ nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi, cô cảm thấy thật khó thở, con tim bị nghẹt lại, nhưng may mắn là cô vẫn rơi vào giấc ngủ. Dáng người yếu đuối nằm trên chiếc giường trắng tinh, ánh trăng sáng chiếu vào trông cô như một công chúa tội nghiệp chịu nhiều uất ức, khung cảnh bất cứ ai nhìn vào cũng thấy thương cảm.
Tại một biệt thự xa hoa và sang trọng, trong căn phòng ngủ đầy những tiện nghi tối thiểu, cách bài trí của nó có chút u ám và mang hơi hướng nghệ thuật. Lục Tuấn Lãng ngồi trên ghế, bình thản lật từng tờ tài liệu về Uyển Đình, anh tấm tắc khen ngợi cuộc đời trong sạch và hồn nhiên của cô.
Nụ cười chợt tắt khi thấy dòng chữ chồng của cô là Mặc Vũ Phong, bất giác bàn tay to lớn của anh vò nát phần giấy đó. Cảm giác này thật khó chịu, giống như có người đã cướp lấy món đồ yêu quý của hắn vậy.
-Nghe nói cuộc hôn nhân này là ép buộc, người tên Mặc Vũ Phong đó hình như đã ngược đãi Trần tiểu thư, người tình của hắn ta còn dọn vào sống chung, có lẽ Trần tiểu thư sống cũng không dễ dàng gì.
Người trợ lí bên cạnh Tuấn Lãng lên tiếng, anh nghe vậy thì cau mày.
-Nhưng khi nãy tôi thấy Uyển Đình không giống như là một người bị ngược đãi.
-Theo như tôi điều tra được thì Trần tiểu thư là một người hiền lành đến mức nhu nhược, có lẽ ban nãy do có chị dâu cô ở đó nên Trần tiểu thư không muốn để người nhà biết chuyện.
Trợ lí tiếp tục giải thích, Tuấn Lãng mới hiểu ra, anh ngày càng muốn đem Uyển Đình về nuôi, nghĩ đến cảnh cô bị ngược đãi ở Mặc gia đã khiến cho anh không chịu nổi
-Âm thầm giúp cô ấy, cố tránh né đừng để cho Mặc Vũ Phong biết.
Anh trầm giọng nói, người trợ lí gật đầu rồi đi ra ngoài, cậu chủ của họ nếu đã muốn gì là phải lấy cho bằng được, suốt bao năm làm việc cùng Tuấn Lãng họ chưa bao giờ thấy anh thua thiệt ai, vậy nên lần này Trần tiểu thư có vẻ sẽ vào tay cậu chủ của họ rồi.
Sáng hôm sau, bà Tô đứng đợi mãi nhưng chẳng thấy cô xuống lầu, đứng nhìn đôi nam nữ này vui vẻ với nhau khiến bà phát ốm. Bà Tô nói nhỏ với Tiểu Nhi kêu cô lên xem Uyển Đình, Tiểu Nhi lật đật chạy lên lầu, gõ cửa vài cái không thấy cô trả lời, cửa không khóa nên bước vào trong, thấy cô vẫn còn say giấc ngủ thì Tiểu Nhi bất giác đi lại.
-Đình Đình.
Lay người cô vài cái nhưng cô không động đậy, Tiểu Nhi thấy mặt cô đỏ bừng, sờ tay lên trán thì nóng hổi.
-Nóng quá.
Nó vội rụt tay lại rồi chạy xuống lầu báo với bà Tô, Vũ Phong nghe được loáng thoáng nhưng anh không hề quan tâm mà đứng lên đi làm. Bà Tô thấy anh vô tâm như vậy thì cũng hết cách, trong lòng chỉ muốn cho anh một cái tát, nếu phu nhân mà còn sống bà dám chắc bà ấy sẽ làm như vậy.
-Ôi trời, bảo bối của chúng ta bị bệnh rồi sao? Do hôm qua đi chơi về khuya nên trúng gió rồi à?
Diệp Cẩn Mai ngồi đó dè bỉu, bà Tô liếc xéo cô ta một cái rồi kêu Tiểu Nhi chuẩn bị thuốc và khăn ấm. Cẩn Mai tức giận khi bị bà Tô không coi ra gì, suýt nữa thì đã đạp đổ đống chén dĩa kia xuống đất.
Bà Tô lên phòng sốt ruột sau khi sờ vào cái trán nóng hổi của Uyển Đình, cô thở còn không ra hơi, bà Tô hất chăn sang một bên để cô dễ chịu hơn một chút, đúng lúc đó Tiểu Nhi đi vào với thau nước ấm trên tay, bà ta nhẹ nhàng chườm lên trán cho cô dễ chịu.
Thật ra bà ấy biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì, khi nãy bà nhìn thấy chiếc quần dính máu của cô, lại còn thêm dấu vết ở dưới sô pha, ban đầu bà nghĩ là của Cẩn Mai và Vũ Phong, nhưng bây giờ nhìn vào cơ thể của Uyển Đình bà mới biết hóa ra cô mới là người ân ái cùng Vũ Phong đêm qua, vừa lau người cho cô bà vừa thấy thương xót. Thật tội nghiệp cho cô gái nhỏ phải chịu đựng những việc như thế này.