Cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại, ánh đèn màu đỏ được bật lên, hiện tại Vũ Phong đang được phẫu thuật ở trong đó. Uyển Đình ngồi chết sững ở trước phòng phẫu thuật, ai nói gì cô cũng không nghe được, tai cô như bị ù đi.
Thật đáng sợ cái cảm giác đó, giống như việc chết đi nhưng không được làm những việc mình yêu thích, giống như việc chết đi mà không được gặp người mình yêu lần cuối. Uyển Đình rất sợ, hình như đã lâu rồi cô không có cái cảm giác đấy, sợ nhưng lại không thể làm được gì, nhìn anh đau đớn như vậy cô cũng không thể nào chịu nổi.
Bây giờ cô hiểu Vũ Phong cảm thấy thế nào khi cô nhập viện rồi, khi cô từ chối anh vào bốn năm trước, cô nói rằng cô căm ghét anh, cảm giác đó có lẽ còn đáng sợ hơn thế này gấp ngàn lần. Những việc trước kia anh làm với cô dường như đều biến mất, cô không còn nghĩ về việc đó nữa, cô muốn anh khỏe lại, sống sót, vậy thôi.
Tuấn Lãng còn tồi tệ hơn cô. Bởi vì giờ đây anh đã hoàn toàn không còn cơ hội, nhìn cô lo lắng cho Vũ Phong mà lòng anh quặn thắt, thôi được rồi, lần này anh đã thua cuộc dưới chân của Vũ Phong, và anh cũng mong cậu ta thoát khỏi cửa tử để giúp cho cô gái của anh được hạnh phúc, anh chỉ mong như thế thôi. Và anh… mãi mãi là một kẻ thua cuộc và hèn nhát.
- Bình tĩnh lại đi, sẽ không sao đâu.
Tư Niên ngồi cạnh Uyển Đình mà an ủi, nó không biết phải nói thế nào bây giờ vì Uyển Đình cứ ngồi câm lặng. Lưu Dương đã chết, đúng vậy, anh ta chết dưới con dao sắc bén của Cẩn Mai. Tư Niên cũng một phần thấy tội cho anh ta vì dù sao cũng bị tình yêu khiến cho mù quáng. Nhưng hậu quả mà anh ta để lại thì không thể tha thứ được.
Gia Kỳ cùng Lan Chu chạy tới, đứa nào đứa nấy thở hồng hộc. Theo sau là Thiên và Hạ Ngưng, bọn chúng ngơ ngác giữa một đống người lạ, khi thấy Uyển Đình thì bọn chúng chạy lại ôm lấy đùi cô. Uyển Đình sớm quay trở về hiện thực khi thấy đứa bé ở trước mặt mình, không phải, nó là con của cô mới đúng, đứa con cô đã đứt ruột sinh ra.
- Mẹ xin lỗi vì đã quên các con… có phải mẹ tồi tệ lắm không?
Cô nức nở, Thiên đi lại ôm lấy cô bằng cơ thể nhỏ bé của nó, còn Hạ Ngưng thì leo lên ghế ngồi bên cạnh nắm lấy tay cô. Thiên nói nhỏ, giọng ngây thơ và hồn nhiên khiến cho Uyển Đình phải bật khóc.
- Không sao đâu, ba nói rằng mẹ là người tốt nhất trên thế gian này, vậy nên mẹ không tồi tệ, ai dám nói mẹ tồi tệ con sẽ xử người đó.
- Mẹ ơi, đừng khóc nữa.
Hạ Ngưng với người lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên má Uyển Đình khiến cho cô còn khóc dữ dội hơn, cô ôm hai đứa con của mình vào lòng, hôn lên má chúng những nụ hôn chứa đầy sự yêu thương của cô.
Các con là niềm hy vọng cuối cùng giúp cho mẹ tiếp tục sống trên cõi đời này!
Thời gian dường như trôi chậm hơn vào ngày hôm nay, vài giờ trôi qua mà Uyển Đình cứ tưởng như là cả thế kỷ, cô thở không ra hơi, sốt ruột và lo lắng đến phát điên. Chẳng ai có thể ngồi chờ cùng với Uyển Đình, đám bạn thì phải đi xử lý những chuyện mà Lưu Dương đã gây ra ngày hôm nay, Bác Thần cùng Bác Thành thì lo liệu việc công ty lẫn việc nhà.
Còn mỗi Tuấn Lãng, anh đứng yên dựa vào tường chờ đợi cùng cô, con mắt xa xăm của anh cứ nhìn thẳng về cửa sổ, nơi bầu trời đang trong xanh và có hơi nhiều mây một chút, những chú chim bồ câu bay lượn, trông bình yên như vậy nhưng lòng sao không thể yên được.
Anh chờ đợi cùng Uyển Đình, đứng mãi từ sáng đến tối, có lẽ chân anh hóa đá rồi, anh không biết mỏi, đứng mãi có người còn tưởng anh điên, nhưng không, anh chỉ đang muốn san sẻ nỗi lo âu với Uyển Đình mà thôi, xem như cứu vớt được phần nào sự hèn hạ của anh khi không thể giành lấy cô cho mình.
Ông trời có chút bất công với anh, anh chẳng làm gì sai hay làm những việc thất đức, vậy mà cô gái anh thương cuối cùng không thuộc về anh. Anh đứng đó, nhưng không dám nói chuyện với cô, cô sẽ nghe nếu anh chịu nói sao? Anh nghĩ là không.
Đám nhóc thì đã được Tư Niên đưa về nhà nên những hàng ghế trước phòng phẫu thuật đã vắng lại còn vắng hơn. Rồi bỗng nhiên có ai đó bước tới chỗ Uyển Đình, Tuấn Lãng nhìn theo thì anh nhíu mày, tính đi lại ngăn cho bà ta không tới thì Uyển Đình đã nhìn thấy bà ta rồi.
Cô lạnh lùng nhìn bà Tô, khuôn mặt có chút nhăn nheo hơn hẳn, mái tóc nay đã bạc nhiều. Có lẽ những việc bà ta làm đã dằn vặt bà ta.
- Bà đến đây làm gì?
Uyển Đình hỏi, cô không còn mỉm cười thân thiện với bà Tô như trước khiến cho bà ấy đau lòng, những việc bà ấy làm đều vì cô, tất cả là vì cô giống với đứa cháu đã chết của bà nên bà mới thương cô, bà chỉ mong cô được sống tốt. Bà Tô lên tiếng, giọng có chút ồm và khàn.
- Ta cũng không mong cháu tha lỗi cho ta, nhưng thật lòng ta muốn xin lỗi cháu, xin lỗi vì những việc ta đã gây ra cho cậu chủ, kể cả ông bà chủ ở trên trời chắc chắn cũng rất thất vọng về ta.
- Thì sao?
Uyển Đình vẫn lạnh lùng nhìn bà Tô, bà ấy ho thêm vài tiếng, rồi bỗng nhiên Uyển Đình thấy chiếc khăn tay bà ta dùng lại dính máu. Cô hơi nhíu mày, bà Tô cười nhạt nhẽo rồi nói.
- Như cháu thấy, ta đây già cả rồi, bệnh là chuyện thường tình, thời gian sống trên cõi đời này cũng không còn bao lâu nữa. Vậy cho nên… ta muốn xin cháu một điều, có được không?
Uyển Đình thở hắt một hơi, tại sao họ luôn làm phiền cô nhiều đến thế? Tại sao không muốn để cho cô yên. Uyển Đình dẹp hết những suy nghĩ trong đầu mình lại, cô nói:
- Bà muốn gì?
Bà Tô có chút phấn khởi vì con mắt của bà ta đã sáng lên nhiều. Rồi bà ấy gắng gượng nói khi cơn ho đột nhiên kéo đến dồn dập.
- Ta muốn… khụ khụ… cháu có thể ôm ta một cái được không?
Bà Tô mỉm cười hiền lành, Uyển Đình còn thấy được trên khóe môi bà ta còn dính chút máu, gương mặt nhợt nhạt không chút sắc thái. Cô đi lại ôm lấy bà ta, cơ thể già nua gầy gò khiến cho cô phải đau lòng. Bà Tô già rồi, không còn như trước nữa, thứ bà ta mong chỉ là một cái ôm để nhung nhớ về đứa cháu khi xưa.
Thật đáng sợ cái cảm giác đó, giống như việc chết đi nhưng không được làm những việc mình yêu thích, giống như việc chết đi mà không được gặp người mình yêu lần cuối. Uyển Đình rất sợ, hình như đã lâu rồi cô không có cái cảm giác đấy, sợ nhưng lại không thể làm được gì, nhìn anh đau đớn như vậy cô cũng không thể nào chịu nổi.
Bây giờ cô hiểu Vũ Phong cảm thấy thế nào khi cô nhập viện rồi, khi cô từ chối anh vào bốn năm trước, cô nói rằng cô căm ghét anh, cảm giác đó có lẽ còn đáng sợ hơn thế này gấp ngàn lần. Những việc trước kia anh làm với cô dường như đều biến mất, cô không còn nghĩ về việc đó nữa, cô muốn anh khỏe lại, sống sót, vậy thôi.
Tuấn Lãng còn tồi tệ hơn cô. Bởi vì giờ đây anh đã hoàn toàn không còn cơ hội, nhìn cô lo lắng cho Vũ Phong mà lòng anh quặn thắt, thôi được rồi, lần này anh đã thua cuộc dưới chân của Vũ Phong, và anh cũng mong cậu ta thoát khỏi cửa tử để giúp cho cô gái của anh được hạnh phúc, anh chỉ mong như thế thôi. Và anh… mãi mãi là một kẻ thua cuộc và hèn nhát.
- Bình tĩnh lại đi, sẽ không sao đâu.
Tư Niên ngồi cạnh Uyển Đình mà an ủi, nó không biết phải nói thế nào bây giờ vì Uyển Đình cứ ngồi câm lặng. Lưu Dương đã chết, đúng vậy, anh ta chết dưới con dao sắc bén của Cẩn Mai. Tư Niên cũng một phần thấy tội cho anh ta vì dù sao cũng bị tình yêu khiến cho mù quáng. Nhưng hậu quả mà anh ta để lại thì không thể tha thứ được.
Gia Kỳ cùng Lan Chu chạy tới, đứa nào đứa nấy thở hồng hộc. Theo sau là Thiên và Hạ Ngưng, bọn chúng ngơ ngác giữa một đống người lạ, khi thấy Uyển Đình thì bọn chúng chạy lại ôm lấy đùi cô. Uyển Đình sớm quay trở về hiện thực khi thấy đứa bé ở trước mặt mình, không phải, nó là con của cô mới đúng, đứa con cô đã đứt ruột sinh ra.
- Mẹ xin lỗi vì đã quên các con… có phải mẹ tồi tệ lắm không?
Cô nức nở, Thiên đi lại ôm lấy cô bằng cơ thể nhỏ bé của nó, còn Hạ Ngưng thì leo lên ghế ngồi bên cạnh nắm lấy tay cô. Thiên nói nhỏ, giọng ngây thơ và hồn nhiên khiến cho Uyển Đình phải bật khóc.
- Không sao đâu, ba nói rằng mẹ là người tốt nhất trên thế gian này, vậy nên mẹ không tồi tệ, ai dám nói mẹ tồi tệ con sẽ xử người đó.
- Mẹ ơi, đừng khóc nữa.
Hạ Ngưng với người lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên má Uyển Đình khiến cho cô còn khóc dữ dội hơn, cô ôm hai đứa con của mình vào lòng, hôn lên má chúng những nụ hôn chứa đầy sự yêu thương của cô.
Các con là niềm hy vọng cuối cùng giúp cho mẹ tiếp tục sống trên cõi đời này!
Thời gian dường như trôi chậm hơn vào ngày hôm nay, vài giờ trôi qua mà Uyển Đình cứ tưởng như là cả thế kỷ, cô thở không ra hơi, sốt ruột và lo lắng đến phát điên. Chẳng ai có thể ngồi chờ cùng với Uyển Đình, đám bạn thì phải đi xử lý những chuyện mà Lưu Dương đã gây ra ngày hôm nay, Bác Thần cùng Bác Thành thì lo liệu việc công ty lẫn việc nhà.
Còn mỗi Tuấn Lãng, anh đứng yên dựa vào tường chờ đợi cùng cô, con mắt xa xăm của anh cứ nhìn thẳng về cửa sổ, nơi bầu trời đang trong xanh và có hơi nhiều mây một chút, những chú chim bồ câu bay lượn, trông bình yên như vậy nhưng lòng sao không thể yên được.
Anh chờ đợi cùng Uyển Đình, đứng mãi từ sáng đến tối, có lẽ chân anh hóa đá rồi, anh không biết mỏi, đứng mãi có người còn tưởng anh điên, nhưng không, anh chỉ đang muốn san sẻ nỗi lo âu với Uyển Đình mà thôi, xem như cứu vớt được phần nào sự hèn hạ của anh khi không thể giành lấy cô cho mình.
Ông trời có chút bất công với anh, anh chẳng làm gì sai hay làm những việc thất đức, vậy mà cô gái anh thương cuối cùng không thuộc về anh. Anh đứng đó, nhưng không dám nói chuyện với cô, cô sẽ nghe nếu anh chịu nói sao? Anh nghĩ là không.
Đám nhóc thì đã được Tư Niên đưa về nhà nên những hàng ghế trước phòng phẫu thuật đã vắng lại còn vắng hơn. Rồi bỗng nhiên có ai đó bước tới chỗ Uyển Đình, Tuấn Lãng nhìn theo thì anh nhíu mày, tính đi lại ngăn cho bà ta không tới thì Uyển Đình đã nhìn thấy bà ta rồi.
Cô lạnh lùng nhìn bà Tô, khuôn mặt có chút nhăn nheo hơn hẳn, mái tóc nay đã bạc nhiều. Có lẽ những việc bà ta làm đã dằn vặt bà ta.
- Bà đến đây làm gì?
Uyển Đình hỏi, cô không còn mỉm cười thân thiện với bà Tô như trước khiến cho bà ấy đau lòng, những việc bà ấy làm đều vì cô, tất cả là vì cô giống với đứa cháu đã chết của bà nên bà mới thương cô, bà chỉ mong cô được sống tốt. Bà Tô lên tiếng, giọng có chút ồm và khàn.
- Ta cũng không mong cháu tha lỗi cho ta, nhưng thật lòng ta muốn xin lỗi cháu, xin lỗi vì những việc ta đã gây ra cho cậu chủ, kể cả ông bà chủ ở trên trời chắc chắn cũng rất thất vọng về ta.
- Thì sao?
Uyển Đình vẫn lạnh lùng nhìn bà Tô, bà ấy ho thêm vài tiếng, rồi bỗng nhiên Uyển Đình thấy chiếc khăn tay bà ta dùng lại dính máu. Cô hơi nhíu mày, bà Tô cười nhạt nhẽo rồi nói.
- Như cháu thấy, ta đây già cả rồi, bệnh là chuyện thường tình, thời gian sống trên cõi đời này cũng không còn bao lâu nữa. Vậy cho nên… ta muốn xin cháu một điều, có được không?
Uyển Đình thở hắt một hơi, tại sao họ luôn làm phiền cô nhiều đến thế? Tại sao không muốn để cho cô yên. Uyển Đình dẹp hết những suy nghĩ trong đầu mình lại, cô nói:
- Bà muốn gì?
Bà Tô có chút phấn khởi vì con mắt của bà ta đã sáng lên nhiều. Rồi bà ấy gắng gượng nói khi cơn ho đột nhiên kéo đến dồn dập.
- Ta muốn… khụ khụ… cháu có thể ôm ta một cái được không?
Bà Tô mỉm cười hiền lành, Uyển Đình còn thấy được trên khóe môi bà ta còn dính chút máu, gương mặt nhợt nhạt không chút sắc thái. Cô đi lại ôm lấy bà ta, cơ thể già nua gầy gò khiến cho cô phải đau lòng. Bà Tô già rồi, không còn như trước nữa, thứ bà ta mong chỉ là một cái ôm để nhung nhớ về đứa cháu khi xưa.