Thời gian lại tiếp tục trôi, đứa con út của Uyển Đình và Vũ Phong đã bắt đầu đi học lớp mầm non. Trong khoảng thời gian đó, một tin vui đã đến với gia đình khi Vũ Phong được bác sĩ chẩn đoán rằng anh có khả năng hồi phục lại chấn thương ở cột sống. Ai cũng bất ngờ với kết quả chẩn đoán này vì trước đó chẳng ai hi vọng gì với việc anh có thể đi lại được. Chính anh cũng nghĩ rằng cả đời này mình sẽ không đi đứng được nữa, nhưng cuối cùng may mắn đã mỉm cười với anh.
Từ khi được chẩn đoán rằng anh có thể hồi phục cho tới bây giờ đã 4 năm trôi qua. Hôm nay anh cùng Uyển Đình đưa Hạ Điềm đi học, đứng ở đó nhìn đứa con gái cưng của mình tới trường khiến cho Vũ Phong xúc động. Anh lúc này đã có thể đứng, nhưng không thể thiếu một cây gậy bên người để giữ vững hơn. Trông anh giống một lão đại hay tên trùm tội phạm khét tiếng hơn là một tổng tài. Cây gậy với đầu được mạ bạc, thân màu đen chạm khắc những chi tiết sang trọng, chỉ một cây gậy thôi nhưng nó không phải thứ dễ mua.
Anh kéo cái kính râm xuống lau khóe mắt. Uyển Đình đứng ở bên cạnh nhìn anh, cô lắc đầu, hai vợ chồng đều đeo kính râm nên đâm ra ai nhìn vào cũng có hơi sợ. Bởi vì nhìn cả hai vừa ngầu nhưng cũng không kém phần rùng rợn.
- Anh đừng khóc nữa, nếu không người ta không sợ chúng ta nữa đâu.
Uyển Đình nói khi thấy có người đang tò mò nhìn Vũ Phong. Anh nghe theo lời cô, mũi vẫn sụt sịt, vài giây sau anh đã ngưng khóc và trở nên lạnh lùng, đúng là lật mặt còn hơn lật bánh tráng.
- Coi kìa, anh lật mặt nhanh quá đó.
Uyển Đình nói rồi liếc xéo anh, Vũ Phong vẫn giữ phong thái đó, tay anh nắm lấy cây gậy bên mình như một vật bất ly thân.
Lúc này Hạ Điềm bước ra chỗ cô, con bé mếu máo lắc đầu.
- Mẹ ơi, con không muốn xa mẹ đâu mà.
- Ôi Điềm Điềm của mẹ, đừng khóc nào con, có gì phải khóc chứ? Chỉ là đi học thôi mà.
- Nhưng con không muốn đi học.
Hạ Điềm khóc um lên khiến cho những người khác phải chú ý. Uyển Đình cười trừ không biết làm thế nào, trẻ con lần đầu đến những nơi lạ lẫm thế này thì đứa nào chẳng sợ. Cô nhìn Vũ Phong, anh thấy cô ra hiệu cho mình thì anh tằng hắng mà nói:
- Hạ Điềm, con lớn rồi thì phải nên học cách tự lập đi chứ.
- Nhưng con không thích.
Hạ Điềm nhõng nhẽo với mẹ nó, Uyển Đình khó hiểu, bình thường Hạ Điềm đâu phải là đứa dễ khóc như vậy. Cô hỏi nó:
- Hạ Điềm, tại sao con lại không muốn đi học?
- Con thấy chú “khủng long” ở trong đó.
Hạ Điềm nức nở chỉ vào bên trong. Uyển Đình cùng Vũ Phong nhìn theo, cả hai sững người khi thấy Bác Thần từ trong trường bước ra. Vẻ ngoài hổ báo của anh khiến cho những đứa trẻ khác phát khiếp chứ huống gì Hạ Điềm, trong nhà này có thể nó không sợ ai nhưng riêng Bác Thần là nó sợ. Mọi chuyện thành ra thế này có lẽ là do anh trai nó cứ nhắc đến khủng long khổng lồ tên Bác Thần - tức là cậu của bọn nhỏ vậy nên Hạ Điềm mới không thích Bác Thần.
- Anh đến trường làm gì thế?
Uyển Đình đứng lên hỏi Bác Thần, khi thấy cô thì anh giật mình bất ngờ, nhưng anh mau chóng giấu đi cái khuôn mặt đầy tội lỗi đấy. Anh đi lại, con bé Hạ Điềm núp sau chân mẹ nó.
- Hai vợ chồng em đến đây làm gì?
Bác Thần hỏi ngược lại làm cho Uyển Đình càng khó hiểu hơn.
- Em đang hỏi anh mà sao anh hỏi ngược lại thế? Anh đến trường làm gì, chẳng lẽ có khủng bố hay tổ chức trao đổi gì ở đây à?
Uyển Đình vừa nói vừa bán tín bán nghi nhìn xung quanh. Vũ Phong thấy ớn với câu nói này của cô. Khủng bố? Trao đổi là trao đổi cái gì? Vũ Phong cố đứng thẳng lưng để tránh làm những việc đắc tội với Bác Thần.
Bác Thần lúc này lúng túng, anh lắc đầu muốn nói không phải. Mắt anh cứ láo liên nhìn xung quanh khiến cho Uyển Đình càng nghi ngờ hơn. Bỗng nhiên tiếng chuông reo báo hiệu tới giờ vào lớp, một giáo viên ra ngoài kiểm tra xem còn sót học sinh nào không, rồi cô ấy nhìn thấy Hạ Điềm bên này.
- Thưa phụ huynh…
Cô ấy đi lại mà hỏi.
- Bạn nhỏ này học ở lớp nào? Tới giờ vào học rồi.
Bác Thần khi thấy cô giáo này thì anh đỏ mặt quay sang chỗ khác. Uyển Đình nhận ra điều đó ngay lập tức. Chỉ trong chốc lát cô đã hiểu ra vấn đề rồi nói với cô giáo.
- Nhờ cô đưa con tôi vào lớp nhé, con bé học lớp A.
- Vậy sao? Tôi là giáo viên của lớp này đây. Bây giờ cô sẽ đưa con vào lớp nhé, có chịu không?
Cô giáo này có vẻ đối xử rất nhẹ nhàng với học sinh, Hạ Điềm khi thấy cô thì con bé mới đỡ sợ mà đi theo vào lớp học. Trong lúc đi còn vẫy tay chào tạm biệt, Uyển Đình vẫy tay chào lại, còn Vũ Phong tiếp tục sụt sịt tạm biệt con gái cưng của mình.
Xong xuôi rồi thì Uyển Đình lúc này mới tính đến Bác Thần bên này, cô khoanh tay lại hỏi anh:
- Anh với cô giáo có gì mờ ám hả?
Bác Thần giật bắn mình với cái tài đoán mò của cô em gái. Anh nuốt nước bọt không biết trả lời thế nào. Hai tay đan vào nhau như có tâm sự nhưng không thể nói ra. Uyển Đình tròn mắt kinh ngạc vì chuyện này, lần đầu cô thấy Bác Thần như vậy nên có hơi ớn.
- Anh không muốn nói sao?
- Tại sao anh phải nói cho em biết chứ?
Bác Thần bướng bỉnh. Uyển Đình bĩu môi gật đầu, cô hỏi lại một lần nữa.
- Anh thật sự không nói sao?
- Không nói.
- Được thôi, ngày hôm nay anh mà không nói, một là anh chết, hai là em sống.
Nói xong cô đi lại gông cổ Bác Thần xuống khiến cho anh ta đỡ không kịp. Bác Thần đánh vào tay cô vì anh đang khó thở, nhưng Uyển Đình vẫn không buông.
- Có đứa em gái nào như em không hả? Anh dạy em võ thuật là để em dùng vào những lúc thế này sao?
- Đúng đó, nếu không muốn chết thì mau khai ra.
Vũ Phong đứng ở sau mỉm cười rồi lắc đầu, anh quá quen với việc này rồi, ai bảo anh vợ của anh cứ luôn nghĩ Uyển Đình vẫn còn hiền như xưa làm gì không biết, bây giờ thì biết rõ rồi, tính cách vợ anh không như trước nữa cho nên có cãi thì cũng chỉ mau chóng lên trời mà thôi.
Sau khi về Trần gia thì Bác Thần vẫn nhất quyết không kể cho Uyển Đình nghe, hết cách cô đành buông anh ta rồi bước vào phòng hậm hực. Đêm hôm đó Vũ Phong xuống nhà uống chút nước, anh thấy đèn ở quầy bar vẫn còn sáng, hóa ra Bác Thần vẫn chưa ngủ.
Hai anh em quyết định cùng nhau uống một ly. Bác Thần không nhịn được nên chọn trút bầu tâm sự với Vũ Phong.
Anh nói rằng anh thích cô giáo viên đó, nhưng anh chỉ thích đơn phương chứ không làm gì được. Người ra là giáo viên, anh lại là một người không đi theo con đường chính đạo, hai bên hoàn toàn trái ngược và mâu thuẫn với nhau.
Vũ Phong nghe vậy thì nhếch mép. Bác Thần nhát cáy như vậy thì hỏi sao tới bây giờ vẫn chưa lấy được vợ.
Từ khi được chẩn đoán rằng anh có thể hồi phục cho tới bây giờ đã 4 năm trôi qua. Hôm nay anh cùng Uyển Đình đưa Hạ Điềm đi học, đứng ở đó nhìn đứa con gái cưng của mình tới trường khiến cho Vũ Phong xúc động. Anh lúc này đã có thể đứng, nhưng không thể thiếu một cây gậy bên người để giữ vững hơn. Trông anh giống một lão đại hay tên trùm tội phạm khét tiếng hơn là một tổng tài. Cây gậy với đầu được mạ bạc, thân màu đen chạm khắc những chi tiết sang trọng, chỉ một cây gậy thôi nhưng nó không phải thứ dễ mua.
Anh kéo cái kính râm xuống lau khóe mắt. Uyển Đình đứng ở bên cạnh nhìn anh, cô lắc đầu, hai vợ chồng đều đeo kính râm nên đâm ra ai nhìn vào cũng có hơi sợ. Bởi vì nhìn cả hai vừa ngầu nhưng cũng không kém phần rùng rợn.
- Anh đừng khóc nữa, nếu không người ta không sợ chúng ta nữa đâu.
Uyển Đình nói khi thấy có người đang tò mò nhìn Vũ Phong. Anh nghe theo lời cô, mũi vẫn sụt sịt, vài giây sau anh đã ngưng khóc và trở nên lạnh lùng, đúng là lật mặt còn hơn lật bánh tráng.
- Coi kìa, anh lật mặt nhanh quá đó.
Uyển Đình nói rồi liếc xéo anh, Vũ Phong vẫn giữ phong thái đó, tay anh nắm lấy cây gậy bên mình như một vật bất ly thân.
Lúc này Hạ Điềm bước ra chỗ cô, con bé mếu máo lắc đầu.
- Mẹ ơi, con không muốn xa mẹ đâu mà.
- Ôi Điềm Điềm của mẹ, đừng khóc nào con, có gì phải khóc chứ? Chỉ là đi học thôi mà.
- Nhưng con không muốn đi học.
Hạ Điềm khóc um lên khiến cho những người khác phải chú ý. Uyển Đình cười trừ không biết làm thế nào, trẻ con lần đầu đến những nơi lạ lẫm thế này thì đứa nào chẳng sợ. Cô nhìn Vũ Phong, anh thấy cô ra hiệu cho mình thì anh tằng hắng mà nói:
- Hạ Điềm, con lớn rồi thì phải nên học cách tự lập đi chứ.
- Nhưng con không thích.
Hạ Điềm nhõng nhẽo với mẹ nó, Uyển Đình khó hiểu, bình thường Hạ Điềm đâu phải là đứa dễ khóc như vậy. Cô hỏi nó:
- Hạ Điềm, tại sao con lại không muốn đi học?
- Con thấy chú “khủng long” ở trong đó.
Hạ Điềm nức nở chỉ vào bên trong. Uyển Đình cùng Vũ Phong nhìn theo, cả hai sững người khi thấy Bác Thần từ trong trường bước ra. Vẻ ngoài hổ báo của anh khiến cho những đứa trẻ khác phát khiếp chứ huống gì Hạ Điềm, trong nhà này có thể nó không sợ ai nhưng riêng Bác Thần là nó sợ. Mọi chuyện thành ra thế này có lẽ là do anh trai nó cứ nhắc đến khủng long khổng lồ tên Bác Thần - tức là cậu của bọn nhỏ vậy nên Hạ Điềm mới không thích Bác Thần.
- Anh đến trường làm gì thế?
Uyển Đình đứng lên hỏi Bác Thần, khi thấy cô thì anh giật mình bất ngờ, nhưng anh mau chóng giấu đi cái khuôn mặt đầy tội lỗi đấy. Anh đi lại, con bé Hạ Điềm núp sau chân mẹ nó.
- Hai vợ chồng em đến đây làm gì?
Bác Thần hỏi ngược lại làm cho Uyển Đình càng khó hiểu hơn.
- Em đang hỏi anh mà sao anh hỏi ngược lại thế? Anh đến trường làm gì, chẳng lẽ có khủng bố hay tổ chức trao đổi gì ở đây à?
Uyển Đình vừa nói vừa bán tín bán nghi nhìn xung quanh. Vũ Phong thấy ớn với câu nói này của cô. Khủng bố? Trao đổi là trao đổi cái gì? Vũ Phong cố đứng thẳng lưng để tránh làm những việc đắc tội với Bác Thần.
Bác Thần lúc này lúng túng, anh lắc đầu muốn nói không phải. Mắt anh cứ láo liên nhìn xung quanh khiến cho Uyển Đình càng nghi ngờ hơn. Bỗng nhiên tiếng chuông reo báo hiệu tới giờ vào lớp, một giáo viên ra ngoài kiểm tra xem còn sót học sinh nào không, rồi cô ấy nhìn thấy Hạ Điềm bên này.
- Thưa phụ huynh…
Cô ấy đi lại mà hỏi.
- Bạn nhỏ này học ở lớp nào? Tới giờ vào học rồi.
Bác Thần khi thấy cô giáo này thì anh đỏ mặt quay sang chỗ khác. Uyển Đình nhận ra điều đó ngay lập tức. Chỉ trong chốc lát cô đã hiểu ra vấn đề rồi nói với cô giáo.
- Nhờ cô đưa con tôi vào lớp nhé, con bé học lớp A.
- Vậy sao? Tôi là giáo viên của lớp này đây. Bây giờ cô sẽ đưa con vào lớp nhé, có chịu không?
Cô giáo này có vẻ đối xử rất nhẹ nhàng với học sinh, Hạ Điềm khi thấy cô thì con bé mới đỡ sợ mà đi theo vào lớp học. Trong lúc đi còn vẫy tay chào tạm biệt, Uyển Đình vẫy tay chào lại, còn Vũ Phong tiếp tục sụt sịt tạm biệt con gái cưng của mình.
Xong xuôi rồi thì Uyển Đình lúc này mới tính đến Bác Thần bên này, cô khoanh tay lại hỏi anh:
- Anh với cô giáo có gì mờ ám hả?
Bác Thần giật bắn mình với cái tài đoán mò của cô em gái. Anh nuốt nước bọt không biết trả lời thế nào. Hai tay đan vào nhau như có tâm sự nhưng không thể nói ra. Uyển Đình tròn mắt kinh ngạc vì chuyện này, lần đầu cô thấy Bác Thần như vậy nên có hơi ớn.
- Anh không muốn nói sao?
- Tại sao anh phải nói cho em biết chứ?
Bác Thần bướng bỉnh. Uyển Đình bĩu môi gật đầu, cô hỏi lại một lần nữa.
- Anh thật sự không nói sao?
- Không nói.
- Được thôi, ngày hôm nay anh mà không nói, một là anh chết, hai là em sống.
Nói xong cô đi lại gông cổ Bác Thần xuống khiến cho anh ta đỡ không kịp. Bác Thần đánh vào tay cô vì anh đang khó thở, nhưng Uyển Đình vẫn không buông.
- Có đứa em gái nào như em không hả? Anh dạy em võ thuật là để em dùng vào những lúc thế này sao?
- Đúng đó, nếu không muốn chết thì mau khai ra.
Vũ Phong đứng ở sau mỉm cười rồi lắc đầu, anh quá quen với việc này rồi, ai bảo anh vợ của anh cứ luôn nghĩ Uyển Đình vẫn còn hiền như xưa làm gì không biết, bây giờ thì biết rõ rồi, tính cách vợ anh không như trước nữa cho nên có cãi thì cũng chỉ mau chóng lên trời mà thôi.
Sau khi về Trần gia thì Bác Thần vẫn nhất quyết không kể cho Uyển Đình nghe, hết cách cô đành buông anh ta rồi bước vào phòng hậm hực. Đêm hôm đó Vũ Phong xuống nhà uống chút nước, anh thấy đèn ở quầy bar vẫn còn sáng, hóa ra Bác Thần vẫn chưa ngủ.
Hai anh em quyết định cùng nhau uống một ly. Bác Thần không nhịn được nên chọn trút bầu tâm sự với Vũ Phong.
Anh nói rằng anh thích cô giáo viên đó, nhưng anh chỉ thích đơn phương chứ không làm gì được. Người ra là giáo viên, anh lại là một người không đi theo con đường chính đạo, hai bên hoàn toàn trái ngược và mâu thuẫn với nhau.
Vũ Phong nghe vậy thì nhếch mép. Bác Thần nhát cáy như vậy thì hỏi sao tới bây giờ vẫn chưa lấy được vợ.