Lúc này đám bạn của cô đi lại. Tư Niên khâu 3 mũi trên đầu. Gia Kỳ thì bị xây xát chút đỉnh. Còn Lan Chu thì phải đi khập khiễng vì bong gân.
-Anh không vào sao?
Tư Niên lên tiếng. Tuấn Lãng cười ngượng lắc đầu.
-Tôi sẽ về ngay nên không vào.
Nói xong anh đứng lên rời khỏi bệnh viện. Ba đứa nhìn theo, rồi lại nhìn nhau thở dài.
Ai cũng biết Tuấn Lãng thích Uyển Đình, không những thích mà còn cực kì thích. Nhưng xui cho anh là Uyển Đình không nhận ra điều này.
Nhiều lúc tụi nó cũng muốn Uyển Đình chia tay quách cái tên Vũ Phong ấy đi mà đến với Tuấn Lãng. Nhưng mọi chuyện không phải cứ nói là làm được ngay.
Cả ba bước vào phòng. Bà Trần lúc này ngồi lo lắng cho Uyển Đình, cô vẫn chưa tỉnh giấc nên bà càng lo lắng hơn.
Bác Thành cũng lo, nhưng lo bằng cách ngồi đó hỏi Vũ Phong đủ điều, rằng là tại sao không đi cùng Uyển Đình. Tại sao lại để cô đi một mình, vô vàn câu hỏi tại sao Bác Thành đặt ra khiến cho Vũ Phong nhiều lúc không biết trả lời mà đành phải im lặng.
Lúc này Gia Kỳ cùng hai đứa kia bước vào. Nó lộ ra vẻ mặt giận dữ khi thấy Vũ Phong, ban đầu còn tính chạy vào mắng anh một trận ra trò nhưng bị Minh Hoàng đúng lúc ngăn lại.
Minh Hoàng giống như biết Gia Kỳ sẽ và sắp làm gì mà xuất hiện trước để ngăn chặn. Nhưng dù thế cũng không ngăn lại được tính nóng nảy của Gia Kỳ, nó đứng nói bóng gió.
-Hôm qua có người còn không thèm quan tâm Đình Đình sống hay chết, bây giờ lại ngồi đây tỏ vẻ vô tội, đúng thật không hiểu nổi.
Tư Niên và Lan Chu cũng ghét Vũ Phong ra mặt. Anh vẫn không nói gì mà giữ im lặng. Bà Trần lấy khăn chấm nước mắt mà nhìn Vũ Phong. Bác Thành cũng trừng mắt nhìn anh mà lớn giọng.
-Cậu dám bỏ mặc em gái tôi sống chết như vậy sao?
-Anh này, bình tĩnh cái đã.
Hi Văn đi lại ngăn cho Bác Thành không động thủ. Bà Trần ứa lệ nói.
-Sao con lại làm như thế hả Vũ Phong? Ta đã tin tưởng con đến thế, vậy mà con lại…
Bà Trần nói bằng giọng trách móc. Hôm qua vì có chút mệt nên bà mới về trước, yên tâm để Uyển Đình lại cho Vũ Phong. Ai ngờ đâu lại xảy ra cớ sự này.
-Mẹ à… không phải lỗi của anh ấy.
Một giọng nói yếu ớt phát ra khiến mọi người đổ dồn về phía Uyển Đình. Đám bạn cô thấy cô tỉnh lại thì mừng rơn. Gia Kỳ lại chảy nước mắt vì vui. Tư Niên cười nhẹ nhàng. Lan Chu cũng cười, nhưng là nụ cười hí ha hí hửng. Bác Thành cùng Hi Văn đi lại, bà Trần cũng hớt hả hỏi cô.
-Con có sao không? Có đau ở đâu không? Có cần mẹ gọi bác sĩ không? Hay mẹ gọi bác sĩ cho con nhé!
-Mẹ à, con không sao, mọi người bu đông quá làm con khó thở.
Uyển Đình khó khăn nói rồi chống tay ngồi dậy. Cô dựa vào thành giường nhìn Vũ Phong trước mặt.
Anh nhìn cô mà chờ đợi cô sẽ nói với bà Trần về hết tất cả mọi thứ. Nhưng không, Vũ Phong đã lầm, cô không nói gì cả mà chỉ mỉm cười.
-Anh Phong đã cứu con, tại sao mọi người lại gắt gỏng với anh ấy vậy?
-Cứu em? Cậu ta để em thành ra thế này cũng là một tội, bây giờ em còn muốn bao che cho cậu ta?
Trần Bác Thành nói rồi liếc mắt nhìn Vũ Phong sắc lẹm. Uyển Đình bật cười mà nói.
-Em còn sống cũng là một kì tích, chẳng lẽ anh lại đổ lỗi cho người đã kéo em ra khỏi cửa tử?
Bà Trần không quan tâm đến ai ngoài con gái mình. Bà chỉ cần nhìn thấy cô còn sống là mãn nguyện lắm rồi. Khi nghe tin bà hốt hoảng đến mức suýt nữa thì lên cơn đau tim mà chết.
[…]
Một lúc sau, bà Trần phải trở về nhà để thu dọn đồ đạc cho kịp chuyến bay khởi hành về Mỹ vào tối nay. Mặc dù bà ấy rất muốn ở cùng cô nhưng vì công việc nên không thể ở lại được.
Hơn nữa dạo gần đây vé máy bay lại khó săn. Lần này bỏ lỡ thì không biết bao giờ mới được về Mỹ, nên mới đành để Uyển Đình lại cho Vũ Phong.
Ba đứa bạn của cô thì đứa nào về nhà nấy. Khi về tụi nó còn không quên gọi điện than thở với cô. Tư Niên thì bị ông bà mắng một trận vì dám đặt mạng sống vào chỗ nguy hiểm. Rách mặt là vẫn còn may.
Gia Kỳ thì cha mẹ của nó bàng hoàng với vết xước nhỏ xíu trên má, họ còn kéo nó đến thẩm mỹ viện để xử lí, Gia Kỳ đương nhiên cật lực từ chối.
Mẹ của Lan Chu thì còn tính kéo nó đến trại giam để tính sổ với đám người dám làm hại con bà.
Còn mẹ của Uyển Đình, đơn giản là bà chỉ nói một tiếng với bộ trưởng bên phía cảnh sát rằng phải trừng phạt đám người này thật nặng. Và hình phạt dành cho họ là tử hình cùng với chung thân, kẻ gϊếŧ người thì tử hình, kẻ nào dính líu một chút thôi thì chung thân.
Không cần bà Trần ra tay thì tự động bên phía gia đình tài phiệt có con cái đã mất trong đêm hôm qua cũng tự động đứng lên đòi lại công bằng cho con mình.
Có một số người dựa vào quan hệ bắt lấy cái tên đã gϊếŧ con mình về nhà, cho người tra tấn, trừng phạt bằng cách riêng, tàn nhẫn đáng sợ hơn nhiều.
Bác Thành cũng cần về công ty xử lí việc. Hi Văn ở lại thêm một chút thì cũng phải về vì tới giờ cho Kha Nguyệt uống sữa. Chị ấy gửi bé con cho nhà ngoại trông hộ vậy nên phải đi đón.
Bây giờ chỉ còn mỗi Uyển Đình và Vũ Phong trong phòng. Hi Văn vừa rời đi thì cô đã thấy sự ngột ngạt không đáng có trong căn phòng VIP rộng rãi này. Cô né tránh ánh mắt của Vũ Phong, nhưng anh thì cứ nhìn cô chăm chăm khiến cô khó xử.
-Tại sao cô lại nói thay cho tôi?
Mặc Vũ Phong lên tiếng, phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch khó chịu này. Uyển Đình không biết nói sao mà nhìn chằm vào cây kim truyền nước trên tay. Chưa kịp phản ứng thì Vũ Phong đã đứng trước mặt cô, anh siết lấy tay cô mà cúi mặt xuống. Hơi thở toàn mùi thuốc xì gà làm cô khó chịu.
-Không muốn trả lời à?
Anh hỏi lại một lần nữa. Uyển Đình miễn cưỡng nói.
-Tôi chỉ đang nói sự thật, rằng anh đã cứu tôi.
Nói xong cô quay mặt sang chỗ khác. Vũ Phong nghe vậy thì đứng thẳng người, mắt liếc xuống nhìn cô, nhếch mép.
-Cô nghĩ tôi thực sự đã cứu cô sao?
Uyển Đình không trả lời. Chưa gì cô cảm thấy trong người Vũ Phong có gì đó sắp phun trào. Như cơn thú tính của anh ta chẳng hạn. Cô thực sự rất mệt, không dám nghĩ đến chuyện đó.
Mặc Vũ Phong thấy cô nín thinh thì anh lạnh mặt, nói một câu đầy vô tâm.
-Xem ra cô thực sự đã hoang tưởng rồi, tôi cứu cô không đồng nghĩa với việc tôi không còn căm ghét cô. Thử nghĩ xem lúc đó cô chết thì tôi sẽ như thế nào? Tôi không muốn bị một đám người bu vào chỉ trỏ.
Con tim Uyển Đình thắt lại. Mặc Vũ Phong vốn vô tình, điều này cô biết. Anh ta độc miệng và ghét cô, điều này cô cũng rõ. Nói đúng thì là cô đã quá quen với câu nói này rồi.
Trần Uyển Đình nở một nụ cười buồn, cô nhẹ giọng nói.
-Em biết mà, em hoàn toàn hiểu rõ về điều đó, vậy nên anh đừng lo về việc bị kẻ khác chỉ trỏ, vì em sẽ không làm cho điều đó xảy ra đâu.
Nói xong cô mỉm cười rồi cúi đầu. Nhìn vào dây truyền nước, cô thấy máu đang dốc ngược ra ngoài, nước biển hòa lẫn với máu của cô. Cảm giác vừa tanh vừa chua chát.
Anh thấy cô nhẹ giọng như vậy thì có chút sững người, sau đó gằn giọng nói.
-Nếu biết rõ như vậy… thì từ giờ hãy sống trong yên lặng, đừng để tôi phải lóc cóc chạy theo kéo cô ra khỏi nguy hiểm, phiền lắm!
Mặc Vũ Phong nói rồi rời khỏi phòng. Anh đóng sầm cửa lại khiến nó muốn nứt toạt ra. Uyển Đình ngồi trên giường mà nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời xanh, mây trắng, gió hiu hiu, cô nhìn bầu trời có một điểm sáng chói, nó giống như một nơi gọi là thiên đàng.
Đẹp đến nao lòng, nhưng con tim cô lại trở nên trống vắng đến lạ.
-Anh không vào sao?
Tư Niên lên tiếng. Tuấn Lãng cười ngượng lắc đầu.
-Tôi sẽ về ngay nên không vào.
Nói xong anh đứng lên rời khỏi bệnh viện. Ba đứa nhìn theo, rồi lại nhìn nhau thở dài.
Ai cũng biết Tuấn Lãng thích Uyển Đình, không những thích mà còn cực kì thích. Nhưng xui cho anh là Uyển Đình không nhận ra điều này.
Nhiều lúc tụi nó cũng muốn Uyển Đình chia tay quách cái tên Vũ Phong ấy đi mà đến với Tuấn Lãng. Nhưng mọi chuyện không phải cứ nói là làm được ngay.
Cả ba bước vào phòng. Bà Trần lúc này ngồi lo lắng cho Uyển Đình, cô vẫn chưa tỉnh giấc nên bà càng lo lắng hơn.
Bác Thành cũng lo, nhưng lo bằng cách ngồi đó hỏi Vũ Phong đủ điều, rằng là tại sao không đi cùng Uyển Đình. Tại sao lại để cô đi một mình, vô vàn câu hỏi tại sao Bác Thành đặt ra khiến cho Vũ Phong nhiều lúc không biết trả lời mà đành phải im lặng.
Lúc này Gia Kỳ cùng hai đứa kia bước vào. Nó lộ ra vẻ mặt giận dữ khi thấy Vũ Phong, ban đầu còn tính chạy vào mắng anh một trận ra trò nhưng bị Minh Hoàng đúng lúc ngăn lại.
Minh Hoàng giống như biết Gia Kỳ sẽ và sắp làm gì mà xuất hiện trước để ngăn chặn. Nhưng dù thế cũng không ngăn lại được tính nóng nảy của Gia Kỳ, nó đứng nói bóng gió.
-Hôm qua có người còn không thèm quan tâm Đình Đình sống hay chết, bây giờ lại ngồi đây tỏ vẻ vô tội, đúng thật không hiểu nổi.
Tư Niên và Lan Chu cũng ghét Vũ Phong ra mặt. Anh vẫn không nói gì mà giữ im lặng. Bà Trần lấy khăn chấm nước mắt mà nhìn Vũ Phong. Bác Thành cũng trừng mắt nhìn anh mà lớn giọng.
-Cậu dám bỏ mặc em gái tôi sống chết như vậy sao?
-Anh này, bình tĩnh cái đã.
Hi Văn đi lại ngăn cho Bác Thành không động thủ. Bà Trần ứa lệ nói.
-Sao con lại làm như thế hả Vũ Phong? Ta đã tin tưởng con đến thế, vậy mà con lại…
Bà Trần nói bằng giọng trách móc. Hôm qua vì có chút mệt nên bà mới về trước, yên tâm để Uyển Đình lại cho Vũ Phong. Ai ngờ đâu lại xảy ra cớ sự này.
-Mẹ à… không phải lỗi của anh ấy.
Một giọng nói yếu ớt phát ra khiến mọi người đổ dồn về phía Uyển Đình. Đám bạn cô thấy cô tỉnh lại thì mừng rơn. Gia Kỳ lại chảy nước mắt vì vui. Tư Niên cười nhẹ nhàng. Lan Chu cũng cười, nhưng là nụ cười hí ha hí hửng. Bác Thành cùng Hi Văn đi lại, bà Trần cũng hớt hả hỏi cô.
-Con có sao không? Có đau ở đâu không? Có cần mẹ gọi bác sĩ không? Hay mẹ gọi bác sĩ cho con nhé!
-Mẹ à, con không sao, mọi người bu đông quá làm con khó thở.
Uyển Đình khó khăn nói rồi chống tay ngồi dậy. Cô dựa vào thành giường nhìn Vũ Phong trước mặt.
Anh nhìn cô mà chờ đợi cô sẽ nói với bà Trần về hết tất cả mọi thứ. Nhưng không, Vũ Phong đã lầm, cô không nói gì cả mà chỉ mỉm cười.
-Anh Phong đã cứu con, tại sao mọi người lại gắt gỏng với anh ấy vậy?
-Cứu em? Cậu ta để em thành ra thế này cũng là một tội, bây giờ em còn muốn bao che cho cậu ta?
Trần Bác Thành nói rồi liếc mắt nhìn Vũ Phong sắc lẹm. Uyển Đình bật cười mà nói.
-Em còn sống cũng là một kì tích, chẳng lẽ anh lại đổ lỗi cho người đã kéo em ra khỏi cửa tử?
Bà Trần không quan tâm đến ai ngoài con gái mình. Bà chỉ cần nhìn thấy cô còn sống là mãn nguyện lắm rồi. Khi nghe tin bà hốt hoảng đến mức suýt nữa thì lên cơn đau tim mà chết.
[…]
Một lúc sau, bà Trần phải trở về nhà để thu dọn đồ đạc cho kịp chuyến bay khởi hành về Mỹ vào tối nay. Mặc dù bà ấy rất muốn ở cùng cô nhưng vì công việc nên không thể ở lại được.
Hơn nữa dạo gần đây vé máy bay lại khó săn. Lần này bỏ lỡ thì không biết bao giờ mới được về Mỹ, nên mới đành để Uyển Đình lại cho Vũ Phong.
Ba đứa bạn của cô thì đứa nào về nhà nấy. Khi về tụi nó còn không quên gọi điện than thở với cô. Tư Niên thì bị ông bà mắng một trận vì dám đặt mạng sống vào chỗ nguy hiểm. Rách mặt là vẫn còn may.
Gia Kỳ thì cha mẹ của nó bàng hoàng với vết xước nhỏ xíu trên má, họ còn kéo nó đến thẩm mỹ viện để xử lí, Gia Kỳ đương nhiên cật lực từ chối.
Mẹ của Lan Chu thì còn tính kéo nó đến trại giam để tính sổ với đám người dám làm hại con bà.
Còn mẹ của Uyển Đình, đơn giản là bà chỉ nói một tiếng với bộ trưởng bên phía cảnh sát rằng phải trừng phạt đám người này thật nặng. Và hình phạt dành cho họ là tử hình cùng với chung thân, kẻ gϊếŧ người thì tử hình, kẻ nào dính líu một chút thôi thì chung thân.
Không cần bà Trần ra tay thì tự động bên phía gia đình tài phiệt có con cái đã mất trong đêm hôm qua cũng tự động đứng lên đòi lại công bằng cho con mình.
Có một số người dựa vào quan hệ bắt lấy cái tên đã gϊếŧ con mình về nhà, cho người tra tấn, trừng phạt bằng cách riêng, tàn nhẫn đáng sợ hơn nhiều.
Bác Thành cũng cần về công ty xử lí việc. Hi Văn ở lại thêm một chút thì cũng phải về vì tới giờ cho Kha Nguyệt uống sữa. Chị ấy gửi bé con cho nhà ngoại trông hộ vậy nên phải đi đón.
Bây giờ chỉ còn mỗi Uyển Đình và Vũ Phong trong phòng. Hi Văn vừa rời đi thì cô đã thấy sự ngột ngạt không đáng có trong căn phòng VIP rộng rãi này. Cô né tránh ánh mắt của Vũ Phong, nhưng anh thì cứ nhìn cô chăm chăm khiến cô khó xử.
-Tại sao cô lại nói thay cho tôi?
Mặc Vũ Phong lên tiếng, phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch khó chịu này. Uyển Đình không biết nói sao mà nhìn chằm vào cây kim truyền nước trên tay. Chưa kịp phản ứng thì Vũ Phong đã đứng trước mặt cô, anh siết lấy tay cô mà cúi mặt xuống. Hơi thở toàn mùi thuốc xì gà làm cô khó chịu.
-Không muốn trả lời à?
Anh hỏi lại một lần nữa. Uyển Đình miễn cưỡng nói.
-Tôi chỉ đang nói sự thật, rằng anh đã cứu tôi.
Nói xong cô quay mặt sang chỗ khác. Vũ Phong nghe vậy thì đứng thẳng người, mắt liếc xuống nhìn cô, nhếch mép.
-Cô nghĩ tôi thực sự đã cứu cô sao?
Uyển Đình không trả lời. Chưa gì cô cảm thấy trong người Vũ Phong có gì đó sắp phun trào. Như cơn thú tính của anh ta chẳng hạn. Cô thực sự rất mệt, không dám nghĩ đến chuyện đó.
Mặc Vũ Phong thấy cô nín thinh thì anh lạnh mặt, nói một câu đầy vô tâm.
-Xem ra cô thực sự đã hoang tưởng rồi, tôi cứu cô không đồng nghĩa với việc tôi không còn căm ghét cô. Thử nghĩ xem lúc đó cô chết thì tôi sẽ như thế nào? Tôi không muốn bị một đám người bu vào chỉ trỏ.
Con tim Uyển Đình thắt lại. Mặc Vũ Phong vốn vô tình, điều này cô biết. Anh ta độc miệng và ghét cô, điều này cô cũng rõ. Nói đúng thì là cô đã quá quen với câu nói này rồi.
Trần Uyển Đình nở một nụ cười buồn, cô nhẹ giọng nói.
-Em biết mà, em hoàn toàn hiểu rõ về điều đó, vậy nên anh đừng lo về việc bị kẻ khác chỉ trỏ, vì em sẽ không làm cho điều đó xảy ra đâu.
Nói xong cô mỉm cười rồi cúi đầu. Nhìn vào dây truyền nước, cô thấy máu đang dốc ngược ra ngoài, nước biển hòa lẫn với máu của cô. Cảm giác vừa tanh vừa chua chát.
Anh thấy cô nhẹ giọng như vậy thì có chút sững người, sau đó gằn giọng nói.
-Nếu biết rõ như vậy… thì từ giờ hãy sống trong yên lặng, đừng để tôi phải lóc cóc chạy theo kéo cô ra khỏi nguy hiểm, phiền lắm!
Mặc Vũ Phong nói rồi rời khỏi phòng. Anh đóng sầm cửa lại khiến nó muốn nứt toạt ra. Uyển Đình ngồi trên giường mà nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời xanh, mây trắng, gió hiu hiu, cô nhìn bầu trời có một điểm sáng chói, nó giống như một nơi gọi là thiên đàng.
Đẹp đến nao lòng, nhưng con tim cô lại trở nên trống vắng đến lạ.