Mục lục
Truyện Cô Vợ Đáng Thương Của Tổng Tài Đại Ác (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bác Thần cùng với Lâm Như lúc này đang đi cùng nhau tìm kiếm Hạ Điềm. Và hai người họ đều cùng nhận được một cuộc điện thoại từ một số lạ. Cả hai nhìn nhau rồi bắt máy, sau khi nghe được những gì người trong điện thoại nói thì Lâm Như muốn ngất xỉu.

- Các người là ai chứ? Sao lại bắt cóc Hạ Điềm?

Bác Thần thì bình tĩnh hơn, anh tắt máy mình đi mà nói vào trong điện thoại.

- Các người muốn tiền thì tôi cũng đồng ý, trước hết hãy cho tôi biết rằng Hạ Điềm vẫn còn an toàn.

Tên bắt cóc ấy nghe vậy thì nhìn sang Hạ Điềm, hắn giơ điện thoại về phía con bé rồi bắt con bé nói. Hạ Điềm không biết nói gì nên đành hét toáng lên:

- Á cậu ơi, cô ơi, mấy chú xấu xa này bắt con…

Hạ Điềm còn chưa nói xong thì bỗng nhiên tên đó rụt điện thoại lại không cho con bé nói tiếp. Rồi hắn ta nói vào trong điện thoại:

- Nghe gì chưa? Con bé đang gào thét trong đau khổ đấy, mau mang tiền chuộc đến đây.

Nói xong hắn chuẩn bị tắt máy thì lại nghe tiếng của Bác Thần. Hắn tức giận nói:

- Tao không có thời gian chờ đợi đâu đấy!

- Ý tôi không phải như thế. Không cho địa chỉ thì tôi biết tìm đến đâu?

Bác Thần cọc cằn nói vào điện thoại khiến cho mấy tên bắt cóc đó ngẩn người ra. Hắn nói địa chỉ rồi mới cúp máy.

Bác Thần nhìn Lâm Như. Cô lúc này khóc bù lu bù loa vì sợ hãi. Anh ngập ngừng đặt tay lên vai cô rồi an ủi.

- Bây giờ tôi và cô sẽ đi đến đó, đừng lo lắng.

- Nhưng mà còn tiền thì sao? Chúng ta đào đâu ra số tiền lớn như thế chứ?

Lâm Như khóc nấc lên từng cơn khiến cho Bác Thần đỏ mặt, cô lúc này dễ thương quá, dễ thương đến mức anh quên bén luôn đứa cháu gái đang bị bắt cóc bên kia. Anh thẹn thùng nói:

- Đừng lo, tôi đã có cách.

Lâm Như nghe anh nói như vậy thì ngẩng đầu nhìn, nhờ anh mà cô bình tĩnh hơn một chút rồi. Cả hai lên xe mà phóng như bay đến địa chỉ mà tên bắt cóc đã báo. Bác Thần lúc này nghiêm túc đến lạ. Lâm Như đan hai tay lại cầu nguyện, chỉ mong Hạ Điềm đừng bị sao. Bác Thần lên tiếng:

- Cô giáo à, cô có biết Hạ Điềm họ gì không?

Lâm Như nhìn anh, cô nhớ lại rồi trả lời:

- Họ Mặc.

Bác Thần khó chịu, anh nở một nụ cười ngượng ngạo.

- Ý anh là Mặc Trần?

Lâm Như hỏi lại, Bác Thần búng tay một cái rồi nói:

- Đúng vậy, con cháu Trần gia xưa nay khi rơi vào hiểm cảnh thì luôn biết tự bảo vệ bản thân mình chứ đừng nói chi là bị bắt cóc. Vậy nên cô đừng lo lắng quá, con bé sẽ ổn thôi.

Lâm Như lúc này mới hiểu ý của Bác Thần, cô làm theo lời anh nói cố trấn tĩnh lại bản thân, sẽ ổn thôi, chắc chắn là như vậy. Không hiểu sao lúc này một bầu không khí kỳ lạ xuất hiện giữa hai người. Bác Thần tằng hắng rồi tiếp tục phóng như bay, Lâm Như nhìn ra ngoài, cô nhớ lại lời Hạ Điềm đã từng nói với mình. Con bé nói rằng Bác Thần vẫn còn độc thân.

Tới lúc này đã là buổi trưa. Trời nắng chang chang oi bức, tại một căn nhà hoang ở đâu đó. Hạ Điềm ngồi yên trên ghế ngủ gục, còn đám bắt cóc thì ngồi ăn mấy cây kem mới mua được. Chưa có đám bắt cóc trẻ em nào mà lại ngu ngốc như đám bắt cóc này. Bọn chúng không thèm quan tâm đến Hạ Điềm, thật ra trông con bé như đang ngủ vậy thôi, thật ra con bé không ngủ mà nó ngồi mò mẫm tháo mấy sợi dây trói ra từ bao giờ.

Một chiếc xe bỗng nhiên lao tới đâm sầm vào cánh cửa khiến nó mở toang ra. Đám bắt cóc tròn mắt không biết chuyện gì đang xảy ra thì một người nào đó bước ra từ trong xe, trên tay anh thì đang cầm một cây gỗ có chiều dài vừa phải, rất phù hợp dùng để… đánh nhau.

- M… Mày là ai?

Tên cầm đầu ở đó lên tiếng. Lâm Như lúc này ra khỏi xe, việc đầu tiên cô làm chính là chạy về phía Hạ Điềm ở bên kia. Khi ôm lấy được con bé vào lòng thì Lâm Như mới thanh thản được chừng nào.

- Ôi con có sao không? Cô lo cho con lắm.

Lâm Như nói rồi sờ khắp người Hạ Điềm để chắc chắn rằng con bé ổn và không bị thương. Hạ Điềm bỗng nhiên đứng lên ưỡn người khiến cho Lâm Như giật mình, bây giờ cô cũng mới biết là con bé đã tháo sợi dây trói ra rồi.

Trong lúc Lâm Như đang quan tâm đến Hạ Điềm thì Bác Thần bên này đang kịch liệt đánh nhau với hai tên kia. Không hiểu sao chỉ có hai tên, một tên còn lại thì không thấy ở đây. Và đương nhiên là bọn chúng không phải đối thủ của Bác Thần khi chỉ với vài nhánh cây là anh đã băm bọn chúng ra bã.

- Chú “khủng long” thật giỏi.

Hạ Điềm đứng đó vỗ tay. Lâm Như nhìn theo thở hắt một hơi nhẹ nhõm. Nhưng đột nhiên có thứ gì đó gông cổ cô lại khiến cho cô bất ngờ. Hạ Điềm bị cô đẩy sang chỗ Bác Thần nên tạm thời an toàn. Hóa ra tên còn lại trong băng bắt cóc đã lén trốn trong góc, hắn lựa thời cơ thích hợp để xông ra vì bắt Lâm Như làm con tin.

- Bọn khốn khiếp, sao mày dám đánh đồng đội của tao?

Tên đó hét to khi thấy hai đứa đồng đội của mình cho ăn hành đủ. Lâm Như nuốt nước bọt, còn Bác Thần thì lúc này đang sợ hãi cực độ.

- Bình tĩnh cái đã, mau buông cô ấy ra.

Bác Thần nói, bởi vì lúc này tên đó đang gí con dao vào sát cổ của Lâm Như. Cô im bặt, mặt trắng bệch lại vì hồi hộp lẫn sợ.

- Mày phải cút ra đây, nếu không tao cho con nhỏ này chầu ông bà ngay lập tức.

Hắn lớn tiếng cảnh cáo. Bác Thần đành đưa Hạ Điềm vào trong, anh tuy không muốn đi nhưng vì Lâm Như ra hiệu nên anh mới phải đi. Ấy thế mà khi anh vừa vào xe một cái thì Lâm Như đã chớp lấy thời cơ nắm chặt cổ tay của tên bắt cóc bẻ ra đằng sau. Chỉ trong một phát Lâm Như vật người hắn nằm bẹp xuống đất khiến cho ai nấy nhìn thấy cảnh này đều há hốc mồm.

Một lúc sau cảnh sát đến. Uyển Đình ôm lấy Hạ Điềm chặt đến mức con bé muốn khó thở.

- Con gái của mẹ, tội con quá, con có bị thương ở đâu không con?

Uyển Đình lo lắng mà hỏi. Hạ Điềm lắc đầu, Vũ Phong ở bên cạnh cười hạnh phúc, anh đã lo muốn chết đi sống lại, không chỉ anh mà Uyển Đình cũng suýt ngất. Nhưng cuối cùng thì không sao, mọi thứ đã ổn rồi.

Ba tên bắt cóc thì bị cảnh sát bắt đi. Bác Thần đứng dựa vào tường rơi vào trầm tư, lúc này Lâm Như đi đến chỗ anh, bất giác anh lùi lại, có lẽ do cảnh khi nãy khiến cho anh có một cái nhìn khác về cô.

- Anh sao thế, sợ tôi hả?

Lâm Như có chút buồn mà hỏi Bác Thần. Anh vội vàng lắc đầu, cô mỉm cười đứng bên cạnh anh rồi kể.

- Tôi học võ từ lúc còn nhỏ rồi, đến bây giờ mới có thể sử dụng lại nên có chút khó khăn khi vật hắn ta.

Nghe câu này mà Bác Thần rùng mình. Như thế mà cô bảo khó khăn sao? Anh thấy cô làm một cách nhanh gọn lẹ luôn ấy chứ.

- Anh sợ tôi sao?

Cô hỏi anh, ngay lập tức Bác Thần lắc đầu lia lịa khiến cho cô bật cười. Rồi cô im lặng một lúc lâu, Bác Thần nuốt nước bọt sợ rằng anh đã làm gì đó sai. Bỗng nhiên cô hỏi anh khiến cho anh ngớ người:

- Tôi nghe nói anh còn độc thân. Vậy tiêu chuẩn chọn bạn gái của anh là gì?

- Hở? Ờ thì… tôi không có tiêu chuẩn cụ thể.

- Vậy sao.

Lâm Như nói rồi cả hai lại rơi vào im lặng. Nhưng chỉ một lúc sau cô lên tiếng:

- Vậy thì anh có thể hẹn hò với tôi được không?

Bác Thần sững người nhìn cô, Lâm Như bây giờ mặt đỏ ửng còn hơn gấc chín. Trong lòng Bác Thần lúc này vui không tả nỗi, anh ngoan ngoãn gật đầu khiến cho Lâm Như hóa đá. Cô lắp bắp:

- Thật sao? Thật sự… anh đã đồng ý?

- Đúng vậy.

Lâm Như lúc này nhảy cẫng lên vì vui sướng. Cô đưa tay ra muốn nắm lấy tay anh, Bác Thần sợ rằng mình sẽ bị sức mạnh của cô làm cho gãy xương nên anh chủ động nắm lấy tay cô trước.

Phía bên này, Hạ Điềm cũng Uyển Đình nhìn hai người mà nở một nụ cười thâm thúy. Vũ Phong không dám nói gì vì anh sợ hai mẹ con nhà này rồi. Uyển Đình nói:

- Nhờ con mà hai người họ mới tới được với nhau đấy. Nhớ đòi tiền mai mối nhé Điềm Điềm của mẹ.

- Thật ra con cũng không ngờ mọi chuyện sẽ thành ra thế này, nhưng nó cũng ổn rồi.

Hạ Điềm lạnh lùng trả lời. Uyển Đình hôn vào má con bé lia lịa. Cuối cùng thì ai cũng có đôi có cặp rồi, chỉ còn một người nữa mà thôi.

END Ngoại truyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang