Ngồi trong xe nhìn ra ngoài. Cô cảm thấy ngày hôm nay thật dài, dài đến mức cô chỉ muốn nó trôi qua thật nhanh. Vũ Phong ngồi bên cạnh. Anh đăm chiêu suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng hỏi cô.
-Cô có vẻ thân thiết với tổng tài của Lục thị nhỉ?
-Chỉ là bạn mà thôi.
Uyển Đình trả lời cộc lốc, mắt không thèm nhìn Vũ Phong mà chỉ nhìn đường phố qua cửa kính. Vũ Phong nhếch mép nói lại.
-Ra là vậy, nhiều lúc tôi phải nhìn cô bằng một con mắt khác đấy.
-Tùy anh suy diễn, tôi chẳng còn gì muốn nói cả.
Cô mệt mỏi đáp lại. Cảm giác như mọi thứ đều đã kết thúc. Nếu cô và anh ly hôn thì xem như cả hai chẳng còn qua lại. Vũ Phong cũng sẽ hạnh phúc với Cẩn Mai.
Nhắc đến Cẩn Mai cô mới nhớ, nghe nói cô ta đi nghỉ dưỡng với bạn ở biển. Điều này làm Uyển Đình sinh nghi. Không biết là cô ta đi nghỉ dưỡng với bạn hay là đi với người tình của cô ta nữa. Ban đầu cô muốn nói chuyện này với Vũ Phong. Nhưng có nói cũng như không vậy nên cô mặc kệ.
Xe dừng lại trước tập đoàn Trần thị. Tòa nhà này to lớn và mang tính nghệ thuật hơn bất cứ nơi nào vì thiết kế của nó rất sang trọng và đẹp mắt.
Uyển Đình bước xuống xe, người chào đón cô đầu tiên chính là… bác bảo vệ. Thấy cô thì ông ấy đi lại cười phúc hậu chào hỏi. Uyển Đình cũng chào lại. Cả cái công ty này không ai là không biết cô, và cô cũng thế. Vũ Phong liếc nhìn một cái rồi cũng rời đi không một lời nói.
-Tiểu thư về đây để làm gì thế?
Bác bảo vệ hỏi cô. Uyển Đình nhẹ nhàng đáp lại.
-Cháu có chuyện cần nói với anh hai. Cháu xin phép đi trước.
Nói xong cô bước vào công ty. Nơi này dường như mới là nơi chào đón cô một cách nhiệt tình và nồng hậu nhất. Cô mỉm cười vui vẻ bước vào thang máy. Trong chốc lát nó chảy thẳng lên tầng cao nhất.
Đứng trước của phòng của anh trai. Cô bỗng nhiên lo sợ đến cùng cực. Cảm giác hồi hộp lo lắng khiến cô khó chịu. Cuối cùng cô thở một hơi rồi bước vào trong. Trần Bác Thành ngồi đó nghiêm túc làm việc. Khi thấy cô thì anh bất ngờ mà dừng bút. Tháo kính để xuống bàn đi lại chỗ cô.
-Em tới đây làm gì thế?
-Sao hả, em không được tới công ty của anh hay sao?
Uyển Đình nói chuyện một cách trêu ghẹo khiến cho Bác Thành gãi đầu khó hiểu. Cô ngồi lên ghế mà nhìn xung quanh, Bác Thành nhíu mày nghi hoặc ngồi đối diện cô. Anh uống miếng trà cho tỉnh táo. Đầu óc bắt đầu suy nghĩ xem vì sao Uyển Đình lại đột ngột tới công ty.
Nghĩ đi nghĩ lại anh chỉ thấy mỗi lí do cô cãi nhau với Vũ Phong là hợp lí nhất. Bác Thành chậm rãi hỏi.
-Có chuyện gì xảy ra à?
-Ý anh là sao?
Uyển Đình nhướn mày, bộ dạng đăm chiêu của anh bây giờ khiến cho cô bất lực. Cô im lặng không nói cố tình để cho anh nghĩ nhiều hơn. Cầm ly trà trên tay, mắt thì liếc sang chỗ khác.
Bác Thành đã bỏ đi suy nghĩ vợ chồng giận nhau trong đầu. Vì nếu như vậy thì Uyển Đình đã gọi điện mách mẹ trước khi tìm đến anh.
Bỗng nhiên trong đầu anh lóe lên một suy nghĩ. Cả người anh lạnh toát mà nhìn Uyển Đình. Không lẽ cô đã biết chuyện đó rồi?
Anh nhanh chóng lắc đầu cho rằng không phải vậy. Vì anh và bố mẹ đâu có hó hé gì cho Uyển Đình biết đâu. Thế nhưng Bác Thành vẫn lo lắng rằng cô đã biết mọi chuyện. Anh đánh liều hỏi thử.
-Em gái, có phải em đã biết rồi không?
Uyển Đình ngừng tay khi đang tính uống một ngụm trà. Cô liếc nhìn Bác Thành. Anh trai của cô đang có chuyện gì giấu cô hay sao? Uyển Đình lúc này vẫn không trả lời, cô muốn biết được Bác Thành đang giấu chuyện gì vì cô thấy nó có vẻ khá nghiêm trọng.
Cơ thể Bác Thành run bần bật khi không thấy cô trả lời. Trong đầu anh càng chắc chắn hơn. Anh đã cố gắng che giấu nhưng không hiểu sao cô vẫn biết được. Đúng là đứa em gái tinh ranh. Anh thở dài lấy khăn lau mồ hôi mà nói.
-Anh ban đầu không muốn giấu em đâu, nhưng vì bố mẹ bắt giấu.
-Vậy sao?
Uyển Đình trả lời bằng giọng lạnh băng khiến Bác Thành rùng mình một cái. Anh cười trừ, vốn định không nói nữa nhưng lí trí bắt anh trả lời. Và đây là câu trả lời sẽ khiến anh hối hận.
-Anh nói thật đó, có lẽ bây giờ mẹ đã đến nhà em rồi.
Uyển Đình đang uống trà thì suýt bị sặc. Cô tròn mắt nhìn Bác Thành mà không tin nổi những gì mình vừa nghe. Môi cô run rẩy mà mở miệng hỏi anh.
-Anh vừa nói là mẹ đến nhà em sao?
-Hở? Anh tưởng em biết chuyện này rồi?
Bác Thành vừa dứt lời thì khóe môi bỗng giật giật. Mồ hôi túa ra nhiều hơn khi nãy.
-Có thật là mẹ đến nhà em không?
Cô bác bỏ câu nói của Bác Thành mà chỉ chăm chăm vào câu hỏi của mình. Bác Thành bất ngờ nhưng cũng gật đầu theo cảm tính.
Ngay lập tức, cô cầm theo túi xách chạy vèo ra khỏi phòng khiến cho Bác Thành sững người. Anh còn tưởng có con chim nào đó vừa mới vụt qua nhanh như gió.
Uyển Đình ra khỏi công ty mà bắt taxi về biệt thự Mặc gia. Suốt buổi ngồi trên xe cô gọi điện cho Vũ Phong liên tục. Nhưng khốn một cái là anh ta lại không bắt máy. Cứ cái đà này nếu mẹ cô tới thì thế nào cũng phát hiện cô và anh đang ngủ riêng.
Cách suy luận của mẹ cô như một thám tử tài ba. Nói câu nào là trúng phóc câu đó không lẫn vào đâu được. Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ cô qua mặt mẹ cô lần nào.
Lần này thì khác, cô qua mặt một cách bất đắc dĩ. Nhưng sớm muộn nó cũng bị phát hiện mà thôi. Vậy nên cô cần phải che giấu kĩ càng trước khi bị mẹ cô phát hiện.
Tài xe thấy cô vội như vậy thì cũng ráng phóng nhanh. Hai mươi phút sau đến trước cửa. Cô vội vàng chạy vào nhà mà không thèm lấy tiền thừa.
Cô đã rất cố gắng, nhưng tiếc là đã muộn rồi. Đôi giày của mẹ cô nằm ở trước cửa. Mùi bạc hà của mẹ cô thoang thoảng đâu đây. Cô muốn hét lên nhưng không dám.
Bà Trần ngồi trên ghế sô pha điềm tĩnh thưởng thức ly trà nóng. Một người phụ nữ quý phái. Mái tóc vẫn còn đen láy. Khuôn mặt trắng trẻo mịn màng nhưng vẫn không tránh khỏi dấu vết của thời gian.
Đôi mắt thi thoảng liếc nhìn xung quanh. Sau đó luôn dừng lại ở Vũ Phong đang ngồi ngay trước mặt bà. Bà mỉm cười nói với anh.
-Uyển Đình về tới rồi.
Mặc Vũ Phong sững người, anh nhìn ra cửa thì đúng là Uyển Đình vừa về tới nơi. Cô đang thở hồng hộc. Anh đoán có lẽ là cô biết chuyện nên mới gấp gáp chạy về đây.
-Anh gọi cho em mãi nhưng em không bắt máy đấy.
Anh đóng vai một người chồng tốt mà đi lại chỗ cô. Uyển Đình vừa cởi giày mà vừa ngây người. Ai là người gọi cho ai đây?
Lúc này cô nhìn vào điện thoại thì đúng thật là có hàng chục cuộc gọi nhỡ. Cô ngẩn người, rõ ràng khi nãy gọi hàng chục cuộc cho anh nhưng anh không bắt máy. Anh lại gọi cho cô nhưng cô lại không biết.
-Mau vào nhà đi.
Anh cầm túi xách giùm cô rồi đẩy cô vào nhà ngồi xuống ghế. Hành động như một người chồng mẫu mực khiến cho Uyển Đình khó hiểu. Nếu anh muốn ly hôn thì cứ việc nói thẳng với mẹ cô, hoặc là tỏ thái độ. Nếu quan tâm cô thế này có khi mẹ cô nghĩ vợ chồng vẫn tương thân tương ái thì khổ.
-Mẹ à, sao mẹ đến mà không nói với con một tiếng chứ?
Cô đi lại sà vào lòng bà Trần, bà ấy hơi nghiêm giọng trách yêu.
-Con đấy, là vợ người ta rồi thì bỏ cái tánh nhõng nhẽo đó đi. Con mà cứ thế này thì chắc mẹ phải lôi con sang Mỹ quá, chứ mẹ nhớ con lắm.
Uyển Đình cười vui vẻ dựa vào lòng bà Trần như một đứa con nít. Bà ấy xoa xoa đầu cô, nụ cười hiền hậu chỉ dành cho một mình Uyển Đình. Cô hỏi bà.
-Mẹ ngủ lại ở đây luôn hả? Ở lại với tụi con được không?
Bà Trần lắc đầu từ chối.
-Mẹ chỉ đến thăm tụi con một chút thôi, bây giờ mẹ sẽ về nhà của Bác Thành thăm cháu nội.
Nói xong bà ấy đứng lên. Uyển Đình tiếc nuối nhìn bà, nhưng cô cũng thấy có gì đó kì lạ. Mẹ cô đột ngột nghe thăm cũng đột ngột rời đi. Chẳng lẽ bà ấy đã biết được chuyện gì rồi sao?
-Con rể, con tiễn mẹ ra ngoài nhé!
Bà Trần quay đầu lại mỉm cười nói với Vũ Phong. Anh gật đầu nghe theo, Uyển Đình cũng muốn đi cùng nhưng mẹ chỉ khuyên cô nên nghỉ ngơi.
Thế là cô ngồi trên ghế nhìn Vũ Phong cùng mẹ cô rời đi. Trong lòng cảm giác không ổn một chút nào. Giống như có chuyện gì đó tồi tệ đã xảy ra.
----
Nhớ thả tim, follow me, ấn theo dõi truyện và comment để tác giả có thêm động lực để viết tiếp nha mọi người ơi! (’’‘o’’’)
-Cô có vẻ thân thiết với tổng tài của Lục thị nhỉ?
-Chỉ là bạn mà thôi.
Uyển Đình trả lời cộc lốc, mắt không thèm nhìn Vũ Phong mà chỉ nhìn đường phố qua cửa kính. Vũ Phong nhếch mép nói lại.
-Ra là vậy, nhiều lúc tôi phải nhìn cô bằng một con mắt khác đấy.
-Tùy anh suy diễn, tôi chẳng còn gì muốn nói cả.
Cô mệt mỏi đáp lại. Cảm giác như mọi thứ đều đã kết thúc. Nếu cô và anh ly hôn thì xem như cả hai chẳng còn qua lại. Vũ Phong cũng sẽ hạnh phúc với Cẩn Mai.
Nhắc đến Cẩn Mai cô mới nhớ, nghe nói cô ta đi nghỉ dưỡng với bạn ở biển. Điều này làm Uyển Đình sinh nghi. Không biết là cô ta đi nghỉ dưỡng với bạn hay là đi với người tình của cô ta nữa. Ban đầu cô muốn nói chuyện này với Vũ Phong. Nhưng có nói cũng như không vậy nên cô mặc kệ.
Xe dừng lại trước tập đoàn Trần thị. Tòa nhà này to lớn và mang tính nghệ thuật hơn bất cứ nơi nào vì thiết kế của nó rất sang trọng và đẹp mắt.
Uyển Đình bước xuống xe, người chào đón cô đầu tiên chính là… bác bảo vệ. Thấy cô thì ông ấy đi lại cười phúc hậu chào hỏi. Uyển Đình cũng chào lại. Cả cái công ty này không ai là không biết cô, và cô cũng thế. Vũ Phong liếc nhìn một cái rồi cũng rời đi không một lời nói.
-Tiểu thư về đây để làm gì thế?
Bác bảo vệ hỏi cô. Uyển Đình nhẹ nhàng đáp lại.
-Cháu có chuyện cần nói với anh hai. Cháu xin phép đi trước.
Nói xong cô bước vào công ty. Nơi này dường như mới là nơi chào đón cô một cách nhiệt tình và nồng hậu nhất. Cô mỉm cười vui vẻ bước vào thang máy. Trong chốc lát nó chảy thẳng lên tầng cao nhất.
Đứng trước của phòng của anh trai. Cô bỗng nhiên lo sợ đến cùng cực. Cảm giác hồi hộp lo lắng khiến cô khó chịu. Cuối cùng cô thở một hơi rồi bước vào trong. Trần Bác Thành ngồi đó nghiêm túc làm việc. Khi thấy cô thì anh bất ngờ mà dừng bút. Tháo kính để xuống bàn đi lại chỗ cô.
-Em tới đây làm gì thế?
-Sao hả, em không được tới công ty của anh hay sao?
Uyển Đình nói chuyện một cách trêu ghẹo khiến cho Bác Thành gãi đầu khó hiểu. Cô ngồi lên ghế mà nhìn xung quanh, Bác Thành nhíu mày nghi hoặc ngồi đối diện cô. Anh uống miếng trà cho tỉnh táo. Đầu óc bắt đầu suy nghĩ xem vì sao Uyển Đình lại đột ngột tới công ty.
Nghĩ đi nghĩ lại anh chỉ thấy mỗi lí do cô cãi nhau với Vũ Phong là hợp lí nhất. Bác Thành chậm rãi hỏi.
-Có chuyện gì xảy ra à?
-Ý anh là sao?
Uyển Đình nhướn mày, bộ dạng đăm chiêu của anh bây giờ khiến cho cô bất lực. Cô im lặng không nói cố tình để cho anh nghĩ nhiều hơn. Cầm ly trà trên tay, mắt thì liếc sang chỗ khác.
Bác Thành đã bỏ đi suy nghĩ vợ chồng giận nhau trong đầu. Vì nếu như vậy thì Uyển Đình đã gọi điện mách mẹ trước khi tìm đến anh.
Bỗng nhiên trong đầu anh lóe lên một suy nghĩ. Cả người anh lạnh toát mà nhìn Uyển Đình. Không lẽ cô đã biết chuyện đó rồi?
Anh nhanh chóng lắc đầu cho rằng không phải vậy. Vì anh và bố mẹ đâu có hó hé gì cho Uyển Đình biết đâu. Thế nhưng Bác Thành vẫn lo lắng rằng cô đã biết mọi chuyện. Anh đánh liều hỏi thử.
-Em gái, có phải em đã biết rồi không?
Uyển Đình ngừng tay khi đang tính uống một ngụm trà. Cô liếc nhìn Bác Thành. Anh trai của cô đang có chuyện gì giấu cô hay sao? Uyển Đình lúc này vẫn không trả lời, cô muốn biết được Bác Thành đang giấu chuyện gì vì cô thấy nó có vẻ khá nghiêm trọng.
Cơ thể Bác Thành run bần bật khi không thấy cô trả lời. Trong đầu anh càng chắc chắn hơn. Anh đã cố gắng che giấu nhưng không hiểu sao cô vẫn biết được. Đúng là đứa em gái tinh ranh. Anh thở dài lấy khăn lau mồ hôi mà nói.
-Anh ban đầu không muốn giấu em đâu, nhưng vì bố mẹ bắt giấu.
-Vậy sao?
Uyển Đình trả lời bằng giọng lạnh băng khiến Bác Thành rùng mình một cái. Anh cười trừ, vốn định không nói nữa nhưng lí trí bắt anh trả lời. Và đây là câu trả lời sẽ khiến anh hối hận.
-Anh nói thật đó, có lẽ bây giờ mẹ đã đến nhà em rồi.
Uyển Đình đang uống trà thì suýt bị sặc. Cô tròn mắt nhìn Bác Thành mà không tin nổi những gì mình vừa nghe. Môi cô run rẩy mà mở miệng hỏi anh.
-Anh vừa nói là mẹ đến nhà em sao?
-Hở? Anh tưởng em biết chuyện này rồi?
Bác Thành vừa dứt lời thì khóe môi bỗng giật giật. Mồ hôi túa ra nhiều hơn khi nãy.
-Có thật là mẹ đến nhà em không?
Cô bác bỏ câu nói của Bác Thành mà chỉ chăm chăm vào câu hỏi của mình. Bác Thành bất ngờ nhưng cũng gật đầu theo cảm tính.
Ngay lập tức, cô cầm theo túi xách chạy vèo ra khỏi phòng khiến cho Bác Thành sững người. Anh còn tưởng có con chim nào đó vừa mới vụt qua nhanh như gió.
Uyển Đình ra khỏi công ty mà bắt taxi về biệt thự Mặc gia. Suốt buổi ngồi trên xe cô gọi điện cho Vũ Phong liên tục. Nhưng khốn một cái là anh ta lại không bắt máy. Cứ cái đà này nếu mẹ cô tới thì thế nào cũng phát hiện cô và anh đang ngủ riêng.
Cách suy luận của mẹ cô như một thám tử tài ba. Nói câu nào là trúng phóc câu đó không lẫn vào đâu được. Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ cô qua mặt mẹ cô lần nào.
Lần này thì khác, cô qua mặt một cách bất đắc dĩ. Nhưng sớm muộn nó cũng bị phát hiện mà thôi. Vậy nên cô cần phải che giấu kĩ càng trước khi bị mẹ cô phát hiện.
Tài xe thấy cô vội như vậy thì cũng ráng phóng nhanh. Hai mươi phút sau đến trước cửa. Cô vội vàng chạy vào nhà mà không thèm lấy tiền thừa.
Cô đã rất cố gắng, nhưng tiếc là đã muộn rồi. Đôi giày của mẹ cô nằm ở trước cửa. Mùi bạc hà của mẹ cô thoang thoảng đâu đây. Cô muốn hét lên nhưng không dám.
Bà Trần ngồi trên ghế sô pha điềm tĩnh thưởng thức ly trà nóng. Một người phụ nữ quý phái. Mái tóc vẫn còn đen láy. Khuôn mặt trắng trẻo mịn màng nhưng vẫn không tránh khỏi dấu vết của thời gian.
Đôi mắt thi thoảng liếc nhìn xung quanh. Sau đó luôn dừng lại ở Vũ Phong đang ngồi ngay trước mặt bà. Bà mỉm cười nói với anh.
-Uyển Đình về tới rồi.
Mặc Vũ Phong sững người, anh nhìn ra cửa thì đúng là Uyển Đình vừa về tới nơi. Cô đang thở hồng hộc. Anh đoán có lẽ là cô biết chuyện nên mới gấp gáp chạy về đây.
-Anh gọi cho em mãi nhưng em không bắt máy đấy.
Anh đóng vai một người chồng tốt mà đi lại chỗ cô. Uyển Đình vừa cởi giày mà vừa ngây người. Ai là người gọi cho ai đây?
Lúc này cô nhìn vào điện thoại thì đúng thật là có hàng chục cuộc gọi nhỡ. Cô ngẩn người, rõ ràng khi nãy gọi hàng chục cuộc cho anh nhưng anh không bắt máy. Anh lại gọi cho cô nhưng cô lại không biết.
-Mau vào nhà đi.
Anh cầm túi xách giùm cô rồi đẩy cô vào nhà ngồi xuống ghế. Hành động như một người chồng mẫu mực khiến cho Uyển Đình khó hiểu. Nếu anh muốn ly hôn thì cứ việc nói thẳng với mẹ cô, hoặc là tỏ thái độ. Nếu quan tâm cô thế này có khi mẹ cô nghĩ vợ chồng vẫn tương thân tương ái thì khổ.
-Mẹ à, sao mẹ đến mà không nói với con một tiếng chứ?
Cô đi lại sà vào lòng bà Trần, bà ấy hơi nghiêm giọng trách yêu.
-Con đấy, là vợ người ta rồi thì bỏ cái tánh nhõng nhẽo đó đi. Con mà cứ thế này thì chắc mẹ phải lôi con sang Mỹ quá, chứ mẹ nhớ con lắm.
Uyển Đình cười vui vẻ dựa vào lòng bà Trần như một đứa con nít. Bà ấy xoa xoa đầu cô, nụ cười hiền hậu chỉ dành cho một mình Uyển Đình. Cô hỏi bà.
-Mẹ ngủ lại ở đây luôn hả? Ở lại với tụi con được không?
Bà Trần lắc đầu từ chối.
-Mẹ chỉ đến thăm tụi con một chút thôi, bây giờ mẹ sẽ về nhà của Bác Thành thăm cháu nội.
Nói xong bà ấy đứng lên. Uyển Đình tiếc nuối nhìn bà, nhưng cô cũng thấy có gì đó kì lạ. Mẹ cô đột ngột nghe thăm cũng đột ngột rời đi. Chẳng lẽ bà ấy đã biết được chuyện gì rồi sao?
-Con rể, con tiễn mẹ ra ngoài nhé!
Bà Trần quay đầu lại mỉm cười nói với Vũ Phong. Anh gật đầu nghe theo, Uyển Đình cũng muốn đi cùng nhưng mẹ chỉ khuyên cô nên nghỉ ngơi.
Thế là cô ngồi trên ghế nhìn Vũ Phong cùng mẹ cô rời đi. Trong lòng cảm giác không ổn một chút nào. Giống như có chuyện gì đó tồi tệ đã xảy ra.
----
Nhớ thả tim, follow me, ấn theo dõi truyện và comment để tác giả có thêm động lực để viết tiếp nha mọi người ơi! (’’‘o’’’)