Ngụy Linh Hy đã suy nghĩ cả đêm qua, cuối cùng vẫn không tìm được một giải pháp phù hợp. Thay vì ngồi chờ chết, nàng cứ làm đại vậy, quá trình có ra sao đi chăng nữa thì kết quả cũng chỉ có một.
"Thái tử gần đây thay đổi khẩu vị, ta đương nhiên lại là người thử nghiệm rồi."
"Linh Hy, đừng trách bọn ta thờ ơ, nhưng Thái tử thực sự rất dọa người, vẫn là để cô chịu thiệt rồi." Mộc Tâm vừa nói vừa như xoa dịu.
Ngụy Linh Hy đương nhiên không để bụng mấy chuyện này, hơn nữa đây chính là vận mệnh của nàng sẵn có, chẳng liên quan gì đến họ. Có chăng thì trách Ngụy Vân Nguyệt, tám phần là nàng ta nhúng tay vào chuyện này.
Nghĩ lại Ngụy Vân Nguyệt cũng thật ngốc, nếu như nàng thực sự không hoàn thành nhiệm vụ, mang họ Ngụy như nàng ta còn nghĩ có thể an toàn sống sót hay sao?
Đây chính là ngu xuẩn, tự mình hại mình.
Ngụy Linh Hy suy nghĩ linh tinh một hồi, rốt cuộc thuốc vừa sắc xong, đồ ăn cũng nóng hổi vừa chín tới.
Các cung nữ khác đều đem đồ ăn ra ngoài, chỉ còn một mình nàng với bát canh gà.
Cầm túi gấm trên tay, trái tim của nàng đập nhanh hơn bao giờ hết. Chuyện giết người đây là lần đầu tiên nàng phải làm, có lẽ cũng là lần cuối cùng.
Nàng hít một hơi thật sâu, sau đó đổ một chút hoàng đằng vào trong canh gà, sau đó nhanh chóng đặt lên bồn gỗ.
Hoàng đằng không mùi không vị, cho dù có nhạy bén cỡ mấy cũng không thể nhận ra. Huyễn Tư Khanh quả thật đã ấp ủ ý định từ lâu, chỉ chờ thời cơ thích hợp.
Vừa hay, Ngụy Linh Hy lại là một quân cờ rất hữu dụng.
Nàng đem theo bát canh vào phòng của Huyễn Dạ Khuyết, còn đang lo lắng thì Trạch Mục Viêm đã chặn ngay trước cửa khiến nàng giật mình.
"Trạch... Trạch đại nhân?"
Nhanh như vậy đã bị phát hiện rồi?
"Ngụy cô nương..."
Trạch Mục Viêm lúng túng một hồi, mãi sau đó mới tranh lấy thuốc với canh trên tay nàng.
"Ta giúp cô đem nó vào cho Thái tử."
"Không cần, không cần đâu... Nô tì tự làm được."
"Ngụy cô nương, cô đừng giận ta chuyện đó. Ta cũng chỉ muốn bảo vệ Thái tử, nhất thời quên không nói với cô thôi..."
"Giận?"
Lúc này Ngụy Linh Hy mới nhớ ra, nàng quả thực vẫn còn giận hắn, cho nên đã đi thẳng vào tư phòng, không muốn đôi co.
"Thái tử, nô tì có hầm canh gà, trong đây có vài loại thuốc bổ, tốt cho... bệnh của người."
Huyễn Dạ Khuyết đang giờ dùng thiện, y chỉ gật đầu, tiếp tục với bữa ăn.
Ngụy Linh Hy sau khi đặt bát canh xuống lại không rời đi, to gan đứng cạnh nhìn chằm chằm vào y một lúc lâu. Nàng muốn tận mắt nhìn thấy y uống hết bát canh đó.
Huyễn Dạ Khuyết cảm thấy không được tự nhiên, y khẽ nhíu mày.
"Còn có chuyện gì nữa?"
"À... không có... nô tì... nô tì ở đây hầu hạ người dùng thiện."
"Không cần, ra ngoài đi."
Ngụy Linh Hy vẫn chưa chịu từ bỏ, nàng đẩy chén canh gà tới gần y, mỉm cười nói.
"Canh gà này là chính tay nô tì hầm, phải uống nóng mới có hiệu quả tốt."
Nói đúng ra thì phải uống nhanh người mới chết sớm!
Huyễn Dạ Khuyết nhìn vào chén canh không có gì bất thường, y lại nhìn lên sắc mặt gượng gạo của Ngụy Linh Hy. Nàng cứ vụng về thế này thì lừa được ai? Huyễn Tư Khanh thật chẳng biết chọn người.
"Được."
Y cầm chén canh lên chuẩn bị uống, nhưng ngay khi chén canh kề lên miệng, Ngụy Linh Hy lại bất giác kêu lên.
"À... còn... còn một việc nữa..."
Giây phút này nàng bất chợt yếu lòng, đấu tranh nội tâm trong giây lát liền hỏi.
"Thái tử, thực ra nô tì luôn có chuyện muốn hỏi."
"Ừm."
"Nếu nô tì trung thành với người, giúp người chữa bệnh, cho dù... cho dù nguyện chết vì người... Vậy khi nô tì lâm nguy, người có... người có giúp nô tì không?"
Nói ra câu này rồi nàng thật muốn tìm một cái lỗ chui xuống ngay lập tức. Tại sao nàng lại hỏi một câu vô tri như vậy, nàng chỉ là một cung nữ quèn, mà với cung nữ thì những việc trên là tất yếu.
Nàng đang mong chờ điều gì?
"Giúp."
Một câu trả lời ngắn gọn đã lập tức đập nát tảng băng trong lòng của Ngụy Linh Hy. Nàng ngạc nhiên đến cực độ, hai mắt mở to hết cỡ kinh ngạc.
"Tận trung với ta, cho dù là kẻ quyền quý, hay nghèo hèn, ta đều sẽ giúp."
"Người... người nói thật chứ?"
"Lời nói của bổn Thái tử cô cũng hoài nghi? Vậy đi, ta hứa với cô, chỉ cần cô trung thành, ta sẽ giúp cô giải quyết bất cứ khó khăn nào."
Đáy máy của Ngụy Linh Hy ánh lên một niềm tin mãnh liệt. Câu nói của Huyễn Dạ Khuyết như một ngọn lửa lớn soi sáng phía sâu nơi tăm tối nhất của nàng khiến cho niềm tin của nàng phút chốc được nhân đôi.
Huyễn Dạ Khuyết nâng khóe miệng khẽ cười, ngay khi y vừa định uống chén canh gà, Ngụy Linh Hy vội ngăn lại.
"A... hay là... hay là để nô tì đi hầm bát khác. Có vẻ chén canh này nguội rồi... không còn bổ nữa..."
Huyễn Dạ Khuyết rõ ràng biết trong chén canh này có vấn đề, nhưng y chính là muốn trêu đùa nàng.
"Không sao, hầm một chén khác, tối ta dùng."
"Không được!"