Giữ chân Huyễn Dạ Khuyết.
Ngụy Linh Hy có thể nhìn ra sự nhẫn nại mà y luôn giấu trong lòng, có thể sẽ bộc phát bất cứ lúc nào. Nàng càng không biết được phải làm cách nào để giữ chân y ở nơi này.
Căn bản vô cùng khó.
Nghĩ ngợi một hồi, rốt cuộc nàng lại thở dài, trước mắt vẫn là nên nghĩ cách chữa bệnh. Dùng lý do này may ra còn có thể giữ chân y được một thời gian.
Ngụy Linh Hy vừa mở cổng chính, thị vệ hai bên lập tức dùng đao chặn lại. Nàng đương nhiên đã có chuẩn bị, đem theo ngọc bội mà Huyễn Dạ Khuyết đưa mình. Nghĩ cũng có chút kỳ lạ, nhưng nàng vẫn là đưa ra trước mặt thị vệ.
Bọn họ thậm chí còn không thèm nhìn, như rằng thứ ở trước mặt chỉ là một miếng ngọc quèn.
"Các ngươi không thấy gì à?"
Trong vài giây im lặng, một tên thị vệ đứng ra nói.
"Chỉ có khẩu dụ của Hoàng thượng mới được ra ngoài."
Khi này, Ngụy Linh Hy mới nhớ lại những gì mình nghe được từ Trạch Mục Viêm. Nàng lui về sau, không dám gây ra ồn ào.
"Thái tử này cũng thật lắm trò. Đưa cho mình ngọc bội, rốt cuộc cũng công cốc. May rằng ta thông minh."
Ngụy Linh Hy dắt lệnh bài lên người, đi đến bên bức tường trước kia mà nàng từng chạy trốn Huyễn Dạ Khuyết. Vì có kinh nghiệm leo tường, nàng rất nhanh đã thoát khỏi sự giám sát của thị vệ. Ngụy Linh Hy vội lén vào trong hoàng cung, thừa cơ hội trà trộn vào đám cung nữ của Lan Hoa Các.
Nàng trước đó có dò hỏi được, đường đến Lan Hoa Các sẽ đi qua Thái Y Viện. Ngụy Linh Hy nhanh chóng tách khỏi đoàn cung nữ, an toàn tìm đường đến Thái Y Viện.
"Tiểu nha đầu, tới bốc thuốc cho vị quý nhân nào?"
"Ờm... ta, ta tới lấy thuốc cho Cẩm Vương phi."
"Cẩm Vương phi sao? Người bị bệnh gì? Có cần ta đến chuẩn bệnh không?"
"À không, không cần. Người bị âm hàn, phong hàn, khí tức không lưu, thêm một liều an thần."
Vị thái y ngập ngừng.
"Bệnh nặng tới vậy sao? Có chắc là không cần ta tới?"
"Ừm, Vương phi đã rõ bệnh nên không muốn gặp ai, trước đó đã khám qua rồi."
Nghe lọt tai, thái y rốt cuộc cũng bốc cho nàng nhiều vị thuốc. Ngụy Linh Hy mạo hiểm lần này và khó có lần sau cho nên nàng muốn một lần đem về thật nhiều thuốc. Kết quả, hai tay của nàng nặng trĩu những bó thuốc, còn tưởng mang về để bán!
Vị thái y đứng phía sau thở dài.
"Cẩm Vương phi bệnh nặng đến vậy sao? Chẳng lẽ nhớ phu quân quá nên phát bệnh?"
Ngụy Linh Hy rời đi với một đống thuốc lớn, may rằng nàng lựa chọn thời điểm ít người qua lại, bằng không chắc chắn sẽ bị nhận ra.
Thế nhưng, người tính không bằng trời tính, một cái bóng lớn từ trên trời giáng xuống, nằm đè lên người Ngụy Linh Hy, ép cô như một tờ giấy mỏng.
"Chủ tử!"
Nàng có chết cũng không dám kêu lên, kết quả người trên thân mình lại la oai oái.
"Ây dô! Đau chết ta mất!"
Ngụy Linh Hy như ngất đi, nàng còn không lên tiếng, người la cái gì chứ?
Phải mất một lúc, người trên thân nàng mới phát hiện bản thân đang nằm trên chiếc đệm thịt. Cung nữ bên cạnh vội đỡ nàng đứng dậy, kéo theo Ngụy Linh Hy bẹp dí từ dưới đất ngồi lên.
"Ngươi... có sao không? Ta xin lỗi..."
Nữ nhân vội vàng nhặt giúp nàng những gói thuốc bị đánh rơi, không ngờ liền nhìn thấy chiếc ngọc bội dưới đất. Chưa kịp thở, Ngụy Linh Hy liền vội cầm lấy nó, giấu đi.
"Nô tì không sao..."
Nàng ngước lên nhìn nữ nhân ấy, quả thực nhận không ra đó là ai.
"Nô tì mạo phạm rồi, nô tì cáo lui."
"Ơ chờ chút đã..."
"Ngươi đem theo nhiều thuốc thế này, chủ tử của ngươi là ai?"
"Là... là Cẩm Vương phi."
Cung nữ kia nhíu mày, định đứng ra nói gì đó liền bị nàng ngăn lại.
"Cẩm Vương phi? Bệnh nặng lắm sao?"
"Vâng! Người không muốn gặp ai cả, nô tì phải đi ngay."
Ngụy Linh Hy nhanh chóng chuồn khỏi nơi này, cung nữ Hồ An đứng cạnh chống tay lên eo, bất mãn nói.
"Chủ tử, tiện tì đó thật to gan. Cẩm Vương phi người khỏe mạnh đứng ở đây, thế mà cô ta dám nói bệnh nặng! Đây chính là muốn trù ẻo người mà!"
Dương Bảo Ngọc dõi theo bóng lưng vật vã đang xách đống thuốc đó, đưa tay gàn Hồ An lại.
"Ngươi nhìn xem, trên người cô ta đeo ngọc bội của Thái tử. Cô ta có lý do nên mới nói dối như vậy."
Hồ An không hiểu ý của chủ tử, chỉ đứng đó gãi tai. Dương Bảo Ngọc trở về phủ của mình, vừa hay gặp được phu quân của mình.
"Phu quân, chàng không phải nói sẽ đến Khuyết phủ để thăm hỏi Thái tử sao?"
Triệu Minh Hoán từ nhỏ đã từng tập luyện dưới trướng Huyễn Dạ Khuyết, đối với y vừa là kính nể, vừa là sư phụ. Lần này nghe được tin lớn, y liền lập tức từ chiến trường trở về.
"Ta có tới, nhưng thị vệ chúng chặn ở cửa. Chuyện này nhất định là do Hoàng..."
Còn chưa kịp nói xong, Dương Bảo Ngọc đã chặn miệng. Nàng kéo Triệu Minh Hoán vào trong nhà, kể lại chuyện vừa xảy ra.
"Lần này mọi người đều biết Hoàng thượng ngầm cấm cản không cho ai đến thăm Thái tử. Cung nữ khi nãy chắc hẳn là người của y."
"Ý nàng là... Thái tử có kế hoạch?"
"Cái này thì thiếp không rõ. Bây giờ trên dưới triều đình đều không có ý muốn đổi chủ, Thái tử e rằng đang bàn tính gì đó, bởi y vốn dĩ không phải dạng người dễ nhẫn nhịn."
"Nàng làm sao mà biết nhiều được như vậy?"
Dương Bảo Ngọc nghịch ngợm gãi đầu.
"Thiếp đi nghe ngóng."
.........
Ngụy Linh Hy an toàn trở về Huyễn phủ. Nàng sợ rằng nếu ném qua tường sẽ gây tiếng động dễ chú ý, liền liều mình cầm cả đống thuốc đó, trèo lên bờ tường.
Quả thật có vật cản làm vận xui của nàng càng thêm dữ dội. Ngụy Linh Hy quay lại nhìn, vô tình Huyễn Dạ Khuyết lại đột nhiên xuất hiện dọa nàng trượt chân, cả cơ thể nhỏ bé đều bị ngã xuống thềm cỏ.
"A!"
Cú ngã ngốc nghếch lần thứ hai này thực sự rất đau, còn khiến cho tay nàng bị thương một vết. Cố kìm nén lắm Ngụy Linh Hy mới kêu lên tiếng nhỏ như vậy!
Hai nam nhân đứng sờ sờ trước mặt, vậy mà không một ai đỡ lấy nàng.
Tiểu đáng thương tự mình đứng dậy, ấm ức muốn mắng thật lớn vào cả hai người, nhưng như vậy thay thì đau, nàng sẽ ngay lập tức mất mạng. Ngụy Linh Hy dồn nén, quay về phía của Trạch Mục Viêm.
"Trạch đại nhân, người tốt xấu gì cũng là một nam nhân. Nữ tử nhỏ bé như ta ngã xuống người cũng không đỡ lấy một cái. Người..."
Trạch Mục Viêm đứng đơ người, sau đó lại nhìn về phía của Huyễn Dạ Khuyết, ý muốn nói y chẳng phải cũng là nam nhân đó sao?
Ngụy Linh Hy mặc dù có chút ủy khuất, nhưng cũng không dám làm càn, đành hậm hực nhặt đống thuốc rơi vãi trên nền cỏ rời đi.
"Nô tì đi nấu thuốc cho người."
Huyễn Dạ Khuyết im lặng đứng xem kịch, không hiểu nổi nữ nhân này làm sao lại đem được nhiều thuốc về như vậy. Hơn nữa, y cũng để ý cú ngã vừa rồi trên cổ tay của nàng liền xuất hiện vết thương khá lớn.
Cũng chẳng quan trọng, y không nghĩ đến nó, thong thả rời đi.
"Thái tử."
"Có chuyện gì?"
"Vừa nãy Cẩm Vương gia có tới, nhưng lại bị thị vệ ngăn lại."
Huyễn Dạ Khuyết dừng bước chân lại, một thoáng sau đó liền bước đi.
"Ừm."
Từ khi Ngụy Linh Hy mang thuốc về cho tới tận tối muộn, nàng mới sắc xong một ấm thuốc. Các cung nữ khác giờ này đều đã đi nghỉ ngơi, chỉ có một mình nàng trong phòng bếp ám khói.
Ngụy Linh Hy đem theo bát thuốc tìm đến Trạch Mục Viêm, sợ rằng Huyễn Dạ Khuyết đã đi nghỉ ngơi, mà nàng lại không dám làm phiền.
"Trạch đại nhân."
Trạch Mục Viêm ngồi bên cạnh lan can gỗ, đưa mắt nhìn ra phía cây đào cạnh hồ lớn, như vẻ đang chú ý đến ai đó.
"Trạch đại nhân?" Nàng tiếp tục gọi.
"Có... có chuyện gì?" Hắn như người mất hồn quay lại sau khi nghe tiếng gọi lớn của nàng.
"Thuốc này sắc mất nhiều thời gian, bây giờ trời cũng tối rồi, ta vào trong sợ sẽ chọc giận điện hạ. Đại nhân, huynh giúp ta đem vào trong nha."
"Không sao, Thái tử chưa ngủ."
"Nhưng... nhưng mà... huynh giúp ta chút đi."
Trạch Mục Viêm không nói gì, ánh nhìn vẫn cứ hướng về phía cây anh đào. Ngụy Linh Hy đưa mắt nhìn theo, chợt phát hiện có một bóng dáng nữ tử ở đó.
Có vẻ, y đã để ý nàng.
Nắm bắt cơ hội ấy, Ngụy Linh Hy liền nói nhỏ.
"Trạch đại nhân, huynh thích Lâm Y à?"
"Lâm Y? Hóa ra nàng ấy tên Lâm Y..."
"À... không... không có." Hắn vội chối bỏ, dáng vẻ rất gượng gạo.
Ngụy Linh Hy ra điều kiện.
"Thế này đi. Nô tì với Lâm Y rất thân, huynh giúp ta đem thuốc vào cho điện hạ, ta giúp huynh nói tốt vài câu. Được không?"
"Thật sao?" Trạch Mục Viêm hào hứng, nhưng rồi vẫn tiếp tục chối bỏ.
"Ý ta là... tạo ấn tượng tốt với các cung nữ, họ sẽ không còn sợ ta nữa."
Ngụy Linh Hy mỉm cười, gật đầu lia lịa.
"Vâng vâng, nô tì sẽ đặc biệt nói chuyện với Lâm Y."
Chỉ chờ có thế, Trạch Mục Viêm đã đồng ý gối nàng đem thuốc vào trong tư phòng. Ngụy Linh Hy thở dài, cũng may nàng thông minh, nếu không chắc chắn Thái tử đáng sợ đó sẽ phạt nàng chết mất.
Có điều, Lâm Y vừa đi khỏi đây với nàng không quá thân thiết, chỉ là nàng tự bịa ra, tạm thời giải quyết chuyện vặt. Sau hôm nay, nhất định phải làm bạn với nàng ta thật nhiều, như vậy cuộc sống trong Huyễn phủ này cũng dễ thở hơn.
.........
"Ngụy Linh Hy đâu?"
"À, cô ấy sắc thuốc xong liền đi nghỉ ngơi rồi."
"Không phải nói để cô ta hầu hạ ta sao? Một chút chuyện còn làm không xong.". Googl𝚎 tгang này, đọc ngay không quảng cáo ﹏ TгU𝗺T гuy𝚎n﹒vn ﹏
Trạch Mục Viêm chột dạ, hắn liền nói đỡ cho nàng.
"Cô ấy sắc thuốc từ lúc đem thuốc về tới tận bây giờ, nghỉ ngơi một chút cũng không quá đáng."
Huyễn Dạ Khuyết uống hết bát thuốc đắng, chậc miệng.
"Từ khi nào ngươi biết nói đỡ cho người ngoài vậy?"
"Ờm... điện hạ, người định bao giờ mới xuất phủ? Cứ chịu cảnh bị giam lỏng như vậy sao?" Hắn vội chuyển chủ đề.
"Bây giờ trên người ta toàn là bệnh, ta có thể cảm nhận rõ, người ngoài nhìn vào cũng phát hiện. Nếu cứ như vậy xuất phủ sẽ trở thành lý do cản đường. Trước mắt dưỡng bệnh, sau đó mới làm đại sự."
"Điện hạ anh minh!"