• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngay từ đầu ngươi đề bạt cô ta, khẩu khí không phải lớn lắm sao?" Hắn hét lớn vào mặt Ngụy Vân Nguyệt, ánh mắt hằn lên những tia máu đỏ lịm dọa người.

"Ngươi đừng quên bản thân mình cũng mang họ Ngụy. Cô ta không hoàn thành nhiệm vụ, cô cũng đừng hòng sống sót..."

Lời nói ấy ngay lập tức bị cắt ngang bởi một âm thanh lạnh lẽo.

"Trong ngày vui thế này, hoàng đệ lại muốn chém giết ai vậy?"

Huyễn Dạ Khuyết bước chân tới gần, y như một đấng cứu thế xuất hiện, cứu vớt tính mạng nhỏ bé của nữ nhân đang nằm dưới đất.

"Ngụy Linh Hy, sao ngươi lại nằm ở đây?" Y nhìn xuống dưới, ánh mắt hướng về nàng, nhưng câu hỏi có vẻ chỉ dành cho người trước mặt.

Ngụy Linh Hy ôm chặt lấy bụng, nàng vừa đau vừa sợ, đến nói cũng không thành lời.

Huyễn Tư Khanh siết chặt tay thành quyền, cố giấu cảm xúc vào bên trong, gượng ép bản thân mỉm cười.

"Không có gì cả. Chỉ là một cung nữ to gan dám cản đường ta."

Huyễn Dạ Khuyết trừng mắt nhìn hắn, từ khi nào mà Huyễn Tư Khanh trở nên bạo lực một cách ngu ngốc như vậy? Hoặc là hắn chỉ đang cố trút giận lên người nữ tử yếu đuối kia.



"Là vậy sao?"

"Ngụy Linh Hy là cung nữ thân cận của ta, do có chút việc gấp nên chắc không để ý đến đệ. Hoàng đệ cũng không nhất thiết phải tức giận đến mức này đâu nhỉ?"

"Đúng là đệ có hơi nóng nảy. Cung nữ của hoàng huynh, vậy giao cho hoàng huynh xử lý."

Hắn phủi áo rời đi trong sự tức giận. Huyễn Dạ Khuyết vậy mà lại chủ động bế Ngụy Linh Hy vào lòng, đưa nàng trở về Dưỡng Tâm Điện. Thân thể nhỏ bé ấy không ngừng run lên trong lòng y, Huyễn Dạ Khuyết cúi xuống nhìn, chỉ thấy được một vạt đỏ ửng nơi vành tai.

Huyễn Tư Khanh đi vài bước liền quay lại nhìn, hắn không khỏi oán hận nữ nhân ấy.

"Hóa ra ngươi đã sớm câu dẫn hắn..."

Ngụy Linh Hy được đặt nhẹ nhàng xuống giường, nàng cảm thấy có chút bất ngờ, suốt dọc đường trở về đây, nàng còn không dám ngẩng đầu nhìn y lấy một cái. Không chỉ có thế, còn rất nhiều cung nữ khác xì xào nhìn họ, bàn tán to nhỏ đến nàng còn nghe được rõ mồn một.

Rốt cuộc tại sao y lại hành xử phô trương như vậy?

"Đồ đạc đều được Trạch Mục Viêm mang đến rồi, không cần quay lại đó nữa."

Ngụy Linh Hy giật mình ngước mắt lên, vậy túi gấm đó có phải...

"Hoàng đằng cũng được xử lý cả rồi."

Nghe tới đây, nàng lập tức xuống giường, quỳ gối dập đầu dưới chân y.

"Bệ hạ tha mạng... nô tì... nô tì là bất đắc dĩ... nô tì thực sự không muốn..."

Huyễn Dạ Khuyết cúi người xuống đỡ lấy hai tay nàng, y ôn nhu một cách lạ thường.

"Nếu muốn giết cô, ta đã sớm giết từ lâu rồi, còn để cô lại đến tận bây giờ làm gì?"

Ngụy Linh Hy ngạc nhiên nhìn lên. Nàng lúc này mới chợt nhận ra mọi chuyện mình làm từ trước đến giờ, Huyễn Dạ Khuyết đều rõ tất thảy, chỉ là y cố tình im lặng xem nàng giở trò.



"Bệ hạ..."

Nàng níu lấy vạt áo của y, cơ hồ muốn nói gì đó.

"Nếu cô lo sợ cửu tộc bị tru di, cô nên sớm nói chuyện này với ta, chứ không phải bây giờ."

Nàng mếu máo, nét mặt thập phần đáng thương.

"Nô tì biết sai rồi... là do nô tì ngu xuẩn..."

"Ta đã từng hứa sẽ giúp cô giải quyết rắc rối, chỉ cần cô trung thành với ta. Lời của vua đến giờ cô vẫn chưa tin?"

"..."

"Tin... nô tì tin! Tạ ơn bệ hạ, tạ ơn bệ hạ!"

Huyễn Dạ Khuyết cứ vậy mà rời đi, Ngụy Linh Hy còn dập đầu thêm mấy lần sau đó mới hồi thần trở lại. Nàng ôm lấy phần bụng còn đang đau nhức, chậm rãi nằm lên chiếc giường êm ái, tận hưởng cảm giác của sự sống dưới đáy vực.

Hóa ra sao chổi như nàng cũng có lúc gặp may mắn.

.........

Trong mật thất phía sau kệ sách, một luồng không khí lạnh lẽo mà ảm đạm vây quanh. Huyễn Dạ Khuyết bước vào trong nơi mật thất tăm tối ấy, hướng về phía ánh sáng ấm áp đang tỏa ra.

Ở nơi âm u huyền ảo này vậy mà lại có một nữ nhân xinh đẹp đang yên giấc. Nhìn qua, nàng chỉ độ hai mươi tuổi, quãng thời gian đẹp nhất của một nữ tử nhưng nàng lại yên nghỉ ở đây suốt bao nhiêu năm.

Nàng là Huyễn Ngân Tuyết, tiểu Công chúa duy nhất của Thục Quốc. Sở dĩ nàng biến thành như vậy bởi một quá khứ vô cùng xót xa.

Huyễn Dạ Khuyết vẫn còn nhớ như in cảnh tượng kinh hoàng ấy, cái ngày mà sinh mạng của ba người tiêu tán.

"Phụ thân, mẫu thân, mau dừng lại, A Tuyết sẽ chết mất!"

Hai người không ngừng truyền một thứ sức mạnh nào đó vô cùng mạnh vào cơ thể của một nhi nữ mới chỉ tám tuổi, như thể đang muốn ép thứ gì đó ra khỏi người nàng.

Mặc do Huyễn Dạ Khuyết có gào thét van xin, họ cho dù có bị phản phệ mà thổ huyết vẫn cứ tiếp tục tẩy tủy cho nhi nữ trước mặt.


"A Tuyết còn nhỏ! Con bé sẽ không chịu được đâu... phụ thân, mẫu thân, xin người dừng lại đi..."


Cho tới khi linh lực của hai người đã cạn kiệt, mà nhi nữ kia cũng ngất đi, mọi chuyện đều hóa thành tro bụi.


Vì để tẩy tủy thành người, Huyễn Ngân Tuyết yếu ớt đã không chống chọi lại được sức mạnh bị đẩy đi, thần thức tiêu tán, chỉ còn thân xác bất tỉnh suốt nhiều năm.


Phụ mẫu của nàng cũng không chịu được phản phệ mà chết đi.


Mỗi lần nhớ lại đoạn ký ức đó, Huyễn Dạ Khuyết lại vô cùng đau lòng.


Y càng căm hận Yêu tộc hơn cả. Bởi chính hai chữ Yêu tộc đã phá hủy đi sự sống của ba mạng người.


"A Tuyết ngoan, sớm thôi, ca ca sẽ giúp muội ngắm nhìn ánh mặt trời."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK