Ngụy Linh Hy vội kéo Huyễn Dạ Khuyết dậy, muốn tách y với hai người ra. Nói chuyện lâu thêm chút nữa, không biết phụ thân nàng còn được nước lấn tới đến mức nào.
"Ấy, Mặc công tử là khách quý, sao lại xuống bếp được, ở lại, chơi với ta một ván cờ."
Nàng cười trừ, chỉ kịp kéo bả vai của y xuống ngang vai mình, nói thầm.
"Phụ thân không biết thân phận của người, có thể sẽ có nhiều thỉnh cầu quá đáng. Người cứ coi như gió thoảng qua tai đi, được không?"
Huyễn Dạ Khuyết không trả lời, chỉ cười hắt, sau đó vui vẻ cùng Ngụy Thừa Hữu ra ngoài.
"Nể tình dưỡng dục, ta chỉ có thể báo đáp được như vậy. Ngụy gia sống hay chết, đều là tự ông quyết định."
Nghĩ một hồi, Ngụy Linh Hy liền rời khỏi đây đi xuống dưới nhà bếp. Nàng thậm chí còn không có cơ hội hỏi Ngụy Huyền Ẩn đang ở đâu.
"A Lạc, Huyền Ẩn đâu rồi?"
Nha hoàn nhún vai, lắc đầu.
"Thiếu gia đi từ sáng sớm, nô tì cũng không rõ là đi đâu."
Ngụy Linh Hy thở dài, đành vào bếp làm mấy món ngon chờ Ngụy Huyền Ẩn trở về vậy. Y năm nay cũng mười bảy tuổi rồi, đến tuổi trưởng thành nhưng vẫn cứ mãi như đứa con nít, đi chơi lúc nào cũng quên lối về.
Nàng cùng mấy nha hoàn chuẩn bị mãi một hồi lâu, đến khi rảnh tay được một chút liền ra ngoài thư giãn. Ngụy Linh Hy đi đến tiểu viện của mẫu thân, đã lâu rồi nàng không về đây. Tuy rằng người này là mẫu thân của Ngụy Linh Hy, nhưng trước kia, nàng cũng từng có ký ức tươi đẹp của cả gia đình nơi này. Họ chính là niềm an ủi duy nhất từ khi nàng mất đi người thân.
Ngụy Huyền Ẩn từ sáng đến giờ đều nằm trên mái nhà, tỉ mỉ khắc bức tượng gỗ, dùng tán cây lớn thành vật che nắng. Y nghe thấy tiếng động liền ngó xuống, chợt nhận ra bóng hình quen thuộc.
"Tỷ tỷ?"
Ngụy Huyền Ẩn vội đứng dậy, nhảy từ trên đó xuống một cách an toàn, mừng rỡ mà gọi lớn.
"A Hy! A Hy tỷ về rồi!"
"Tiểu Ẩn! Hóa ra đệ đang ở đây à?"
Ngụy Huyền Ẩn ôm chầm lấy nàng, bao nhiêu lâu không gặp lại, y thực sự rất nhớ tỷ tỷ.
"A Hy, tỷ gầy rồi..."
"Ta sao lại gầy được, đệ đệ ngốc tự thấy vậy thôi. Nào, mau ngồi xuống đây đi."
Ngụy Huyền Ẩn không biết lén lút giấu gì sau lưng, cứ cười cười một cách bí ẩn. Ngụy Linh Hy ngó thử, y lại cố ý giấu đi.
"Tiểu Ẩn, đệ giấu cái gì vậy?"
"Đây là bí mật."
"Bí mật? Có thể nói cho tỷ tỷ không?"
Ngụy Linh Hy dùng ngữ điệu rất nhẹ nhàng, như thể hết mức cưng chiều. Thế nhưng, Ngụy Huyền Ẩn cũng chỉ im lặng cười, tuyệt đối không đem thứ sau lưng ra. Nàng đành phải dùng chiêu cuối.
"Thế này đi, ta cho đệ một túi bánh mật đào thật lớn, đệ cho ta xem bí mật của đệ, được không?"
"Bánh mật đào?"
Ngụy Huyền Ẩn từ nhỏ tới lớn đều rất thích ăn loại bánh này, chỉ có điều nó khá đắt, ngân lượng của y cũng không đủ để mua, mà phụ thân, di nương cũng chưa bao giờ để ý tới. Trước kia ở nhà, đều là Ngụy Linh Hy nàng mua cho y.
Chỉ có như vậy, Ngụy Huyền Ẩn mới gật đầu đồng ý, lấy từ sau lưng ra một bức tượng lớn.
Ngụy Linh Hy vừa nhìn thấy nó, sống mũi đột nhiên cay nồng. Bức tượng khắc hình cả nhà bốn người hạnh phúc, quây quần bên nhau, không hề có sự hiện diện của Tô Ý và Ngụy Vân Nguyệt.
"A Hy, đệ đã mất rất lâu mới khắc ra nó đấy. Tỷ xem, đẹp chứ?" Ngụy Huyền Ẩn rất vui và tự hào khi nhìn vào nó.
Khóe mắt của Ngụy Linh Hy ửng đỏ, nàng xoa đầu đệ đệ, mỉm cười.
"Ừm, nó đẹp lắm. Nhưng mà tiểu Ẩn, cái này đệ phải giữ nó trong người, không được để ai thấy, kể cả phụ thân, được không?"
"Đệ biết rồi. Bây giờ, phụ thân cũng đã khác xưa rất nhiều."
Y xoa lấy bức tượng, trong đáy mắt hiện lên rõ rệt nội buồn man mác. Ánh mắt này thật trưởng thành, không còn chứa đựng sự ngây thơ ban đầu. Có lẽ tình cảm của Ngụy Linh Hy là động lực lớn nhất của y, để y vẫn cứ vô lo vô nghĩ như hiện tại.
Huyễn Dạ Khuyết đứng từ phía xa nhìn lại, chứng kiến được mọi cử chỉ hành động của họ. Nhìn vào cách đối đãi của phụ mẫu với nàng, y có thể nhận ra trong Ngụy phủ này, chỉ có duy nhất một Ngụy Huyền Ẩn thực sự yêu thương nàng. Chẳng trách khi còn ở thôn Vương Kiều, cho dù có ở cùng nhau, Ngụy Linh Hy với Ngụy Vân Nguyệt lại như người dưng nước lã.
Ngụy Linh Hy nhìn sang, phát hiện có người ở đó. Huyễn Dạ Khuyết cũng không trốn, y trực tiếp đến gặp hai người.
"A Hy, người này là...?"
"À, huynh ấy là Mặc Nghiêm, bạn của ta."
"Mặc công tử."
"Ngụy thiếu gia. Tới giờ cơm rồi, ta thuận đường tới gọi hai người."
Ngụy Linh Hy ngó ngang ngó dọc, nàng thắc mắc.
"Sao huynh biết đường tới đây?"
"Ta... hỏi người làm."
"Ồ, vậy được, chúng ta mau lên nhà ăn cơm đi."
Ngụy gia trước giờ thường không phô trương, chỉ là dọn dẹp lại nhà cửa, mua nén nhang đi tảo mộ, thờ cúng sau đó cùng nhau ăn một bữa cơm gia đình.
Mẫu thân của nàng năm ấy nói rằng bà tự tử, nhưng thực chất là bị bức chết. Sau đó, thi thể của bà lại không cánh mà bay, đến nay vẫn không có một chút tung tích gì. Vì vậy, mộ đẹp lại chỉ có bia, không có xác.
Ngụy Linh Hy ngồi ở đó một hồi rất lâu, cho tới khi một cánh tay đặt lên vai nàng.
"Bệ hạ?"
"Gọi ta Mặc Nghiêm."
"Ừm."
Huyễn Dạ Khuyết nhìn lên bia mộ, thấy một cái tên Cửu Khuynh Diệp.
"Đây là..."
"Đây là mẫu thân của ta."
Ngay từ khi bước vào Ngụy phủ, Huyễn Dạ Khuyết sớm đã đoán ra được hoàn cảnh của nàng. Y ngồi xuống, đặt một bông hoa dại mới hái, tỏ lòng thành kính cúi chào.
"Mọi chuyện qua rồi thì qua thôi, cô ngồi ở đây buồn bã, mẫu thân cô thấy sẽ không vui đâu."
Ngụy Linh Hy đâu chỉ buồn vì một mình Cửu Khuynh Diệp, nàng còn nhớ đến mẫu thân Đoan Phượng Lam Tinh, phụ thân, nhớ tất cả mọi người trong Yêu tộc. Bọn họ chết không nơi chôn cất, chỉ có thể ngước lên trời, hy vọng linh hồn trên cao có thể nhìn thấy.
Mà tất cả điều này đều do một tay Huyễn Dạ Khuyết gây nên, nàng cười hắt một cái, sau đó liền đứng dậy.
Chờ Ngụy Huyền Ẩn nhìn lại bia mộ lần cuối, Ngụy Linh Hy mới cùng y trở về.
Chẳng qua bao lâu trời đã tối, mọi người đều ngồi quây quần bên nhau, ăn một bữa cơm, đón tết thanh minh. Mọi năm đều rất đông đủ, nhưng năm nay thì khác, Ngụy Vân Nguyệt không có mặt, bù lại còn thêm một thành viên mới.
"Mặc công tử cứ ăn uống tự nhiên, coi như nhà của mình vậy."
Ngụy Linh Hy gắp lấy một miếng thịt thật to, đặt vào bát của đệ đệ.
"Tiểu Ẩn, đại nam nhân phải ăn nhiều lên một chút, có khỏe mới bảo vệ được gia đình, bảo vệ được tỷ tỷ chứ."
"Tỷ đừng nhìn như vậy, đệ khỏe lắm đấy!"
Ngụy Thừa Hữu chậc miệng, ông lắc lắc đầu.
"Huyền Ẩn thân là đại thiếu gia của Ngụy phủ, sao cứ thấy tỷ tỷ là lại hiền lành yếu đuối vậy? Bình thường ngươi trốn ra ngoài chơi, cái mặt ấy, cái biểu cảm ấy không có dễ thương thế này đâu!"
"Phụ thân!"
Cả nhà đều nhìn nhau rồi bật cười thật lớn. Khung cảnh gia đình không biết sao hôm nay lại gắn kết như vậy. Bình tĩnh có Ngụy Vân Nguyệt ở đây, một bữa cơm cũng chỉ ăn cho xong, hiếm khi được vui vẻ thế này. Là vì có Huyễn Dạ Khuyết ở đây?
Tô Y đột nhiên thở dài, trong lúc vui vẻ thế này, bà lại than thở.
"Không biết... A Nguyệt con bé bây giờ đang làm gì. Tết thanh minh không về được, còn phải làm việc nữa."
Chỉ một lời nói cũng bất giác khiến không khí trở nên trầm lại. Ngụy Thừa Hữu hiểu được tâm trạng của bà, chỉ có thể vỗ vai an ủi. Huyễn Dạ Khuyết nhìn sang Ngụy Linh Hy, chỉ thấy sắc mặt nàng cũng không còn tự nhiên liền lên tiếng.
"Phu nhân không cần lo lắng, trong cung vào tết thanh minh các cung nữ đều được nghỉ ngơi sớm. Vân Nguyệt cô nương chắc giờ này cũng đã nghỉ ngơi lâu rồi."
"Thật vậy sao? Vậy thì ta đỡ lo rồi. Nào, mọi người mau ăn đi."
Không khí căng thẳng ấy rốt cuộc cũng được giải vây. Ngụy Linh Hy cẩn thận gắp đồ ăn cho Huyễn Dạ Khuyết, ánh mắt biết cười như muốn nói lời cảm ơn.
Đã từ rất lâu rồi, Huyễn Dạ Khuyết không được ăn một bữa cơm gia đình thế này. Những ký ức tốt đẹp dần ùa về, chỉ quẩn quanh một khung cảnh nho nhỏ mà hạnh phúc.
Dùng cơm xong, trời cũng tối muộn.
"A Hy, phụ thân cho phép chúng ta đi chơi rồi."
"Người đồng ý thật rồi?"
Ngụy Huyền Ẩn lưỡng lự một chốc, rồi cũng gật gật đầu sau đó nhanh chóng kéo lấy tay của nàng.
"Chính ta mau đi thôi!"
"Đứng lại!"
Tiếng gọi lớn từ phía sau vang lên khiến cho Ngụy Huyền Ẩn giật mình, y chột dạ quay đầu, gương mặt thập phần đáng thương.
"Phụ thân..."
"Hay lắm, còn học cách nói dối à! Trời tối như vậy, hai đứa đi lỡ gặp phải chuyện gì thì làm sao?"
Y vỗ vỗ ngực: "Con bảo vệ tỷ tỷ!"
Ngụy Thừa Hữu sao còn không hiểu được con mình, ông ta lại mắng.
"Bảo vệ cái rắm, mau vào trong nhà."
"Đừng mà phụ thân. Khó khăn lắm tỷ tỷ mới về được một buổi, người cho bọn con đi chơi đi mà, nhất định con sẽ cẩn thận."
"Ta nói rồi, không đi đâu hết."
Nhìn thấy gương mặt tràn ngập tiếc nuối của Ngụy Huyền Ẩn, Ngụy Linh Hy liền nghĩ ra một chủ ý. Vừa hay Huyễn Dạ Khuyết cũng có mặt ở đây, nàng liền kéo y lại.
"Phụ thân, có Mặc Nghiêm đi cùng bọn con là được rồi chứ?"
"Mặc công tử?"
"Huynh ấy là thị vệ, nhất định có thể bảo vệ con và đệ đệ."
Huyễn Dạ Khuyết đột nhiên bị lôi vào chuyện này, không tránh khỏi việc muốn hỏi lý do. Ngụy Linh Hy nhìn lên, ánh mắt như muốn cầu khẩn. Y chỉ cười đáp.
"Ta cũng muốn xem thử chợ đêm ở kinh thành là thế nào."
"Vậy... vậy làm phiền công tử rồi."
"Cảm ơn phụ thân! A Hy, mau đi thôi!"
Chỉ đợi có vậy, Ngụy Huyền Ẩn đã kéo tay tỷ tỷ, chạy một mạch ra khỏi cửa phủ. Ngày mai nàng phải hồi cung, thời gian bên cạnh nàng cũng không nhiều nên phải tranh thủ từng chút một.
Chợ đêm rực rỡ treo những chiếc đèn lồng đỏ, ánh sáng mập mờ trải dài khắp một con phố. Đêm tết nguyên tiêu, Châu thành luôn có một phong tục đó là dạo chợ đêm, đeo mặt quỷ để xua đuổi tà ma, sau đó là treo bài bình an, cầu nguyện tổ tiên phù hộ.
Ngụy Linh Hy đứng trước không khí này, nàng liền cảm thấy thật yên bình.
"Đêm nay, ta không phải Đoan Phượng Chi Hy, cũng không phải Phượng Hoàng. Chỉ đêm nay thôi, ta muốn làm Ngụy Linh Hy, một Ngụy Linh Hy đơn thuần vô lo vô nghĩ."