Phập!
Huyễn Dạ Khuyết nhắm nghiền mắt lại, khí nóng bủa vây khắp cơ thể, luồng sức mạnh lớn lao trong phút chốc bùng nổ.
"Kiếm U Đồng chặt đứt cánh Phượng, kiếm U Đồng chém vỡ nguyên thần, kiếm U Đồng hóa từ chân thân của Thục Vương..."
"Hahaha... ahaha... hahahaha!"
Tiếng cười man rợ có phần quen thuộc vang lên, Huyễn Dạ Khuyết mở mắt, trước mặt là một thanh kiếm U Đồng nhuốm đẫm máu Phượng Hoàng, xuyên qua lồng ngực của Ngụy Linh Hy.
Huyễn Tư Khanh mang theo chân thân của một con đại bàng lớn, trên tay nắm chặt lấy kiếm U Đồng, đôi mắt trắng dã hằn lên tia hận thù. Ở dưới chân là Dạ Minh Lang bị kiếm U Đồng ảnh hưởng, biến trở về chân thân cửu vỹ hồ khi cố gắng bảo vệ Ngụy Linh Hy.
"Huyễn Tư Khanh..."
Ngụy Linh Hy cảm nhận thân xác như sắp bị nổ tung, khoảnh khắc cuối cùng, yêu khí lần lượt quấn chặt lấy hắn, đem theo cơn tức giận của Ngụy Linh Hy mà nghiền nát đôi cánh vốn không phải của hắn, bóp nghẹt khiến cho nguyên thần nát vụn thành khói bụi.
"Kẻ đắc tội với ta, chết không siêu sinh!"
Huyễn Tư Khanh chết không nhắm mắt, nguyên tần tiêu tán, vĩnh viễn không được siêu sinh.
"Phụ mẫu... Chi Hy... không báo... được thù rồi..."
Ngụy Linh Hy chỉ kịp gào lên một tiếng, kiếm U Đồng bị gãy nát, chân thân Phượng Hoàng tan vỡ, bản thân nàng cũng từ không trung mà ngã xuống, rơi vào vòng tay của Huyễn Dạ Khuyết.
"Ngụy... Linh Hy..."
Bàn tay dính đầy huyết dịch cùng những hạt cát bụi bẩn chạm lên má nàng, một mảnh nguyên thần tan biến. Chân thân Phượng Hoàng cũng mờ dần, cuối cùng đã theo làn gió cát cuồn cuộn mà tan thành mây khói, để lại vòng tay của y một cái xác không hồn...
"Không...! Không!!!"
Yêu tộc lao đao vì mất đi thánh nữ bảo hộ, Thục Quốc không thương tổn lấy một binh lính.
Rốt cuộc, đây chính là một ván cờ mà Ngụy Linh Hy đặt cược. Nàng muốn tận tay kết liễu kẻ thù, hoặc là cùng y chết, nào ngờ ván cờ này lại không đi đúng hướng.
Huyễn Dạ Khuyết ôm theo thân xác của nàng trở về Thục Quốc dưới bao nhiêu ánh nhìn lo sợ của Chư thần. Phía sau những lời khuyên can không ngớt vang lên, Huyễn Dạ Khuyết không bỏ vào tai bất cứ lời nói nào, bước chân cứ thế nặng nề đi đến điện Lưu Ly.
Huyễn Dạ Khuyết đặt nàng nằm xuống giường, bàn tay run rẩy sờ lên gương mặt xinh đẹp, hơi ấm của nàng đã không còn, chỉ có sự lạnh lẽo đến thấu xương nát tủy.
Y ôm lấy thân thể đã nguội lạnh, nước mắt không còn đủ để rơi xuống, chỉ có một nét mặt vô hồn.
Quan thần lo nơm nớp, long ỷ đã trống vắng mấy ngày nay, hoàng đế liên tục không vắng mặt. Bọn họ đều lo sợ nữ nhân của Yêu tộc kia cho dù đã chết cũng làm càn, mê hoặc thánh thượng của bọn họ.
"Các vị đại nhân, tình hình hiện tại rối như tơ vò, nhưng ta mong mọi người có thể tỉnh táo nhìn nhận sự việc."
"Cẩm tướng quân, người từ khi được phong tướng, cầm thương đánh giặc nhiều quá nên nghĩ chỉ cần một trận đánh liền xong sao? Bệ hạ đã không thượng triều mấy ngày nay, bọn ta không lo sao được?"
"Yêu tộc chưa hoàn toàn diệt vong, Thục Quốc sẽ không có ngày yên ổn!"
Triệu Minh Hoán bất lực trước tình cảnh này, y có thể suy nghĩ thấu đáo, nhưng bọn họ chỉ là những người làm quan, không tham chiến, không hiểu rõ được mọi chuyện, sốt sắng là điều không thể trách.
Thừa tướng Lương Sinh thở dài, ông vỗ vai y, lại đứng ra nói.
"Các vị, bệ hạ nhất định sẽ không bỏ mặc Thục Quốc. Điều chúng ta cần làm bây giờ là bình tĩnh chờ đợi."
"Bình tĩnh chờ đợi Yêu tộc đến chém à?"
"Yêu tộc sẽ không thể tiến đánh Thục Quốc. Binh sĩ của chính ta hàng vạn, tàn dư của Yêu tộc cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa Phượng Hoàng cũng đã chết. Cho nên, Triệu mỗ to gan khẳng định Yêu tộc sẽ không dám động thủ."
Có được lời này, đám quan thần mới yên tâm mà không nhiều chuyện.
Triệu Minh Hoán đi đến trước điện Lưu Ly, cánh cửa vẫn đóng chặt kín, không có bất cứ động tĩnh nào. Ba ngày qua đi, Huyễn Dạ Khuyết đã ở trong đó không ăn không uống, cũng không ai biết tình hình thế nào.
"Bệ hạ, thần có việc cầu kiến."
Bên trong không một tiếng đáp lại, im lặng như tờ. Huyễn Dạ Khuyết vẫn nằm bên cạnh của Ngụy Linh Hy, ôm lấy xác chết còn nguyên vẹn, hai mắt nắm chặt, đôi môi tái đi không có sức sống.
Dương Bảo Ngọc khẽ chạm vào vai của phu quân, nàng lắc đầu, lại nhìn sang nữ nhân đang nắm chặt tay mình.
"Trưởng Công chúa."
Huyễn Ngân Tuyết hóa ra đã được Dạ Minh Lang đưa trở về Thục Quốc trước khi trận chiến diễn ra. Trước khi chết, Ngụy Linh Hy cũng đã hoàn thành được tâm nguyện của Huyễn Dạ Khuyết đó chính là tu sửa nguyên thần của muội muội y.
Nàng làm được rồi, nhưng nguyên thần của bản thân nàng lại không thể tự cứu được.
Huyễn Ngân Tuyết đi đến trước cửa, nàng gõ ba cái, nhỏ giọng gọi.
"A huynh, muội về rồi, muội muốn gặp a huynh."
Giọng nói ấy trong trẻo cất lên, Huyễn Dạ Khuyết lập tức mở mắt, từ ngạc nhiên cho đến lo sợ, rồi hồi hộp rời khỏi giường.
Cánh cửa mở ra, một nữ tử cao ngang vai xuất hiện, gương mặt tràn đầy sức sống, hồng hào đáng yêu. Huyễn Ngân Tuyết ôm chầm lấy nam nhân trước mặt, dùng hơi ấm làm cho y như bừng tỉnh.
"Ngân Tuyết... muội... vẫn còn sống?"
"Là Hoàng hậu tỷ tỷ cứu muội, muội ở dưới đáy sông, có một con cửu vỹ rất đẹp dẫn đường cho muội về đây."
Cửu vỹ chính là nói đến Dạ Minh Lang.
Cho nên, tất cả đều là một sự sắp đặt.
Ngụy Linh Hy sớm biết sẽ có ngày này nên cố ý một mình ra trận, cầm chân tất cả binh lính Thục Quốc để không khiến họ bị thương. Nàng muốn báo thù, nhưng cũng muốn thỉnh cầu tha cho Yêu tộc...
"Ngân Tuyết... ta sai rồi... ta sai rồi..."
"A huynh..."
Huyễn Dạ Khuyết dường như sụp đổ, y đóng chặt cửa lại, tiếp tục gặm nhấm sự dằn vặt.
Huyễn Dạ Khuyết khóc nhiều tới mức ngất đi bên cạnh Ngụy Linh Hy. Trong giấc mộng, y nhìn thấy phía chân trời có một vầng sáng như đang mời gọi. Bước chân của y không tự chủ mà đến gần, người xuất hiện lại chính là một nam nhân bạch y phất phơ, đạo mạo ngút ngàn tiên khí.
"Ngươi có muốn cứu lấy người ngươi yêu?"
"Ngươi là ai?"
"Ta là ai không quan trọng. Quan trọng, ngươi, muốn cứu người ngươi yêu không?"
"Muốn. Nhưng... nàng ấy chết rồi..."
Vị thượng tiên ấy bật cười.
"Người chết quá ba ngày tại sao không có mùi hôi thối, tại sao thân thể lại không thối rữa?"
Huyễn Dạ Khuyết đột ngột nhận ra.
"Ý người... là sao?"
"Phượng Hoàng là thần tiên trên thiên đình, nguyên thần bất tử bất diệt, trừ khi Phượng Hoàng tự bóp nát chính bản thân mình."
"Nhân gian có một nơi gọi là chợ đen, được mệnh danh là Hỗn giới của nhân gian. Ở chợ đen, người, yêu, ma, thứ gì cũng có. Nguyên thần của Phượng Hoàng trân quý, sau khi vỡ nát toàn bộ sẽ quay về Huyền Khư Cảnh. Ngươi có thể tìm được đáp án ở đó."
Lời nói vang vọng lên trong trí não, Huyễn Dạ Khuyết giật mình mở mắt, những gì vị thượng tiên kia vừa nói đều in hằn trong tâm trí y. Cho dù là thật hay giả, là ngu muội hay cố chấp, Huyễn Dạ Khuyết cũng nhất định sẽ làm bằng được.
Huyễn Ngân Tuyết đúng lúc chuẩn bị một bàn cơm, chỉ chờ gọi hoàng huynh dậy. Ai ngờ, nàng còn chưa kịp nói, Huyễn Dạ Khuyết đã tức tốc chạy tới, ăn lấy ăn để như người chết đói.
"A huynh, huynh ăn chậm chút, cơm vẫn còn nhiều lắm."
Y cần ăn cơm để giữ sức đến chợ đen tìm kiếm nguyên thần của Ngụy Linh Hy. Sau khi ăn đã đủ no, Huyễn Dạ Khuyết ôm lấy bả vai của muội muội, nghiêm túc căn dặn.
"Ngân Tuyết, ta giao cho muội nhiệm vụ, bảo vệ Ngụy Linh Hy thật tốt, không được để bất cứ ai động vào nàng ấy. Muội làm được chứ?"
Huyễn Ngân Tuyết có nghe qua mọi chuyện mà Dương Bảo Ngọc kể cho mình. Nàng hiểu, nàng cũng vô cùng quý Ngụy Linh Hy.
"Hoàng hậu tỷ tỷ đã cho muội một mạng, muội nhất định sẽ bảo vệ tỷ ấy thật tốt."
Huyễn Dạ Khuyết thở hắt, y cuối cùng cũng yên tâm mà rời đi.
Đêm tối buông xuống, Huyễn Dạ Khuyết một thân một mình tìm đến chợ đen. Nơi này âm u nguy hiểm, những thứ đáng sợ, kỳ quái trên đời đều sẽ có ở đây. Y dứt khoát đặt chân vào bên trong, những ngọn lửa xanh rì như những hồn ma bay loạn khắp nơi.
Không gian nơi này tuy u ám nhưng lại rất đông vui, yêu ma quỷ quái cũng mua đồ của con người, cũng dạo chợ cũng người thương. Chợ đen như một thế giới hoàn toàn tách biệt, hoặc giống như vị thượng tiên kia nói, nơi này chính là Hỗn giới dưới nhân gian, chứa đựng mọi loại người, mọi thứ, mọi vật.
Huyễn Dạ Khuyết dừng chân trước Yêu quán, nhìn vào những mặt hàng là chân thân của Yêu tộc. Bà chủ như thường lệ lại ra tiếp khách, lần này, bà đánh hơi được hương vị quen thuộc, trong miệng nhả ra một làn khói trắng.
"Thiếu niên, cậu tới đây để tìm chân thân của mình à? Nói trước nhé, Yêu quán của ta không phải muốn đòi là đòi được đâu."
"Ta không cần chân thân Yêu tộc. Ta chỉ muốn biết cách tìm lại nguyên thần."
"Ồ, ra là vậy. Ngươi muốn tìm chân thân của Phượng Hoàng?"
"Cô biết?" Huyễn Dạ Khuyết cau mày kích động.
Bà chủ lại đi ra bên ngoài, nhìn lên ánh trắng nửa đỏ nửa trắng, khóe miệng xinh đẹp khẽ cười.
"Nguyên thần là một thứ hiếm hiếm ở đây đấy, hàng vạn năm nay cũng chưa có đến một lần. Chỉ có nguyên thần của Phượng Hoàng bất tử bất diệt, một khi bị chém vỡ sẽ đến Huyền Khư Cảnh ở chợ đen này, chờ một cơ hội thích hợp, sau đó tái sinh."
"Cơ hội thích hợp? Là khi nào?"
"Mười năm, một trăm năm, một ngàn năm, hoặc một vạn năm, hoặc một đời một kiếp."
Huyễn Dạ Khuyết không phải người giỏi chờ đợi.
"Ta muốn tìm nguyên thần của Phượng Hoàng, trả về thân thể vốn thuộc về nó."
"Cũng không phải không được. Có điều Huyền Khư Cảnh không phải nơi ngươi muốn đến là có thể đến."
"Cho dù cho xuống âm ty địa phủ, ta cũng sẽ tìm cho bằng được."
"Thiếu niên xem ra cũng là một người si tình. Được, ta tiết lộ cho ngươi vậy. Muốn đến Huyền Khư Cảnh, ngươi phải tự mình vượt qua chín huyễn cảnh, mỗi nơi đều sẽ có yêu hồn cai trị, nếu không đủ ý chí, ngươi sẽ chôn thây và trở thành thức ăn của yêu hồn."
Cho dù cho trăm ngàn huyễn cảnh, chỉ cần tìm thấy được nguyên thần, giúp Ngụy Linh Hy tái sinh, Huyễn Dạ Khuyết việc gì cũng có thể làm. Thế nhưng, bà chủ lại nói.
"Nhưng ngươi lấy thứ gì để đựng nguyên thần? Phượng Hoàng sinh ra từ lửa, không lẽ... ngươi định dùng thân thể của mình để đựng nguyên thần Phượng Hoàng sao?"
Y đã đến tận đây rồi, còn tiếc gì một thân thể này?
"Nếu đó là cách cuối cùng, ta cũng sẽ làm."
"Được, thiếu niên, ngươi rất quả cảm. Đi về phía trước có một quán trọ Tinh Linh. Ngươi tìm người tên Minh Cô, nàng ta sẽ giúp huynh đến Huyền Khư Cảnh."
"Đa tạ."