• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Bệ hạ, đại dịch phía Nam hiện giờ vẫn hoành hành không ngớt, nhân dân xôn xao bàn tán, bách tính gặp khó khăn, số người chết đã chiếm gần một nửa." Vị quan thần lần trước mà Ngụy Linh Hy gặp ngoài kinh thành quả thực đã đề bạt đến chuyện này.

"Vi thần cảm thấy cần chấm dứt mối họa này, tránh lời xấu đồn xa."

"Tô đại nhân đây là làm khó chúng ta rồi. Trên dưới ai ai cũng biết dịch lạ này như một thứ ký sinh, không có cách chữa."

Nếu không như vậy thì trong suốt một năm qua, họ đã sớm giải quyết được, không chờ đến lúc Huyền Dạ Khuyết quy vị.

Huyễn Tư Khanh chỉ chống mắt xem náo nhiệt, chính hắn cũng phải bó tay, chịu lời ra tiếng vào. Một kẻ mới ngồi trên long ỷ không lâu, lại không nhận được sự tín nhiệm của mọi người như Huyễn Dạ Khuyết làm sao dám mạo hiểm chuyến này.

Nhưng có vẻ, hắn đã nhầm.

"Chư vị không cần tranh cãi. Trẫm đã tự có quyết định của mình."

Đám đại thần đều nhìn nhau.

"Lần này, trẫm sẽ đích thân đến phía Nam tìm hiểu dịch bệnh, dẹp yên lòng dân."

Lời nói của vua, thế mà lại như một trò cười, căn bản khiến các đại thần đều thầm bụm miệng. Huyễn Dạ Khuyết đây là lấy tự tin từ đâu ra?

"Bệ hạ, người có điều không biết. Trước kia, Hòa Vương cũng đến tìm hiểu, mất nhiều tháng chạy chữa, nhưng tất cả đều quay về con số không."

"Khanh không tin trẫm?"

"Vi thần không dám, bệ hạ thân thể ngàn vàng, nếu muốn dẹp dịch, vậy cứ cử vài đại thần đến, người không cần khổ tâm."

"Không cần, lời trẫm đã nói ra tuyệt đối sẽ không rút lại. Trận dịch này, trẫm nhất định phải giải quyết triệt để."

Huyễn Tư Khanh dần trở nên bất ngờ với hành động này của y. Bình thường y kiêu căng, ngạo mạn không nói, nhưng ít nhiều cũng đã biết được mức độ nguy hiểm và khó khăn của trận dịch này, vậy mà vẫn muốn lao đầu.

Hắn không đủ tự tin cho rằng Huyễn Dạ Khuyết sẽ thất bại, nhưng hắn cũng tuyệt đối không để y có cơ hội một mình ôm trọn chiến công.

"Bệ hạ, thần đệ có việc muốn thỉnh cầu."

"Đệ nói."

"Đại dịch lần này nguy hiểm, thần đệ to gan muốn cùng người đồng hành, dẹp yên lòng dân."

Huyễn Dạ Khuyết nhìn vào ánh mắt ấy một hồi lâu, cuối cùng liền gật đầu.

"Chuẩn."

"Tạ bệ hạ."

Rốt cuộc nói một đằng, nhưng làm lại một nẻo. Huyễn Dạ Khuyết cứ trách mắng Ngụy Linh Hy nhiều chuyện cuối cùng vẫn là nghe lời nàng, đi đến phía Nam giải quyết dịch bệnh.

"Còn nói ta chỉ là một cung nữ cỏn con. Vẫn là chủ ý của ta tốt, vậy mà còn lớn tiếng. Đồ đáng ghét!"

"Từ sáng đến giờ trẫm hắt hơi mấy lần, hóa ra có người ở đây nói xấu trẫm?"

Ngụy Linh Hy giật mình quay người lại, nàng là đang đón y lên đường đến phía Nam, sao lại bất cẩn nói xấu y lớn đến vậy.

"Bệ hạ... người... người nghe nhầm rồi."

"Là ta nghe nhầm sao?"

Ngụy Linh Hy cười trừ, vội đưa tay đỡ lấy y.

"Bệ hạ, lần này người đích thân đến phía Nam giải quyết dịch bệnh, có thể... có thể đưa nô tì đi theo không?"

"Cô?"

"Người thân thể ngàn vàng, lại đến một nơi nguy hiểm như vậy. Nô tì theo sau chăm sóc người..."

Huyễn Dạ Khuyết nhoẻn miệng cười.

"Không phải cô muốn đi góp vui à?"

"Không có. Người cứ coi như nô tì to gan muốn kiếm chút công lao, nhận bổng lộc đi."

"Vậy cô đúng là rất to gan đấy."

Huyễn Dạ Khuyết lên kiệu, không nói gì tức là đồng ý với Ngụy Linh Hy. Nàng vừa vui mừng chưa xong, đột nhiên lại đụng trúng Huyễn Tư Khanh. Nàng với hắn thù hận chưa hết, cho dù có Huyễn Dạ Khuyết ở đây, nàng vẫn luôn run sợ trước người này.

"Trạch đại nhân... sao Hòa Vương cũng đi theo?"

"Ta cũng không biết. Nghe nói các đại nhân đề cập đến chuyện này thì nhiều, nhưng người đi theo lại chẳng được mấy ai."

Ngụy Linh Hy lúc này mới để ý, ngoài một vài thái y, thị vệ theo sau thì chỉ có Huyễn Dạ Khuyết với Huyễn Tư Khanh. Chốn thâm cung khắc nghiệt, nàng không nghĩ Huyễn Dạ Khuyết lại dễ tính với chuyện này.

"Vậy Cẩm Vương gia?"

"Cẩm Vương gia còn bận việc ở biên cương, không thể tham gia lần này. Hơn nữa dịch bệnh nguy hiểm, càng nhiều người đi sẽ càng gây ra lây nhiễm."

Ngụy Linh Hy gật gù, hóa ra đều là sợ chết. Hơn nữa Huyễn Tư Khanh đột nhiên tự nguyện đi như vậy chỉ càng khiến cho nàng nghi ngờ. Hắn tám phần là muốn tranh công, không muốn để Huyễn Dạ Khuyết có ấn tượng tốt với bất cứ ai.

"Khởi hành thôi."

Bọn họ rất nhanh đã rời khỏi hoàng cung, tiến thẳng về phía Nam. Đến nơi dự kiến cũng mất khoảng hai ngày hai đêm, một chặng đường khá dài. Cũng may rằng nàng đi theo là Hoàng đế, trên đường nhất định không phải chịu khổ.


Đến kinh thành không được bao lâu, họ liền dừng chân, chuẩn bị thêm một số đồ cần thiết. Ngụy Linh Hy không ngờ đệ đệ Ngụy Huyền Ẩn lại chạy tới tận đây.


"A Hy! May quá, tỷ chưa rời khỏi kinh thành."


"Sao đệ lại chạy tới đây rồi? Không sợ phụ thân phạt sao?"


"Không sao, đệ còn đi mua chút đồ nữa."


Ngụy Linh Hy ôm lấy đệ đệ nhỏ, đã rất lâu rồi nàng không gặp y, quả thực có chút nhớ. Đọc 𝙩r𝗎𝓎ệ𝘯 ha𝓎 𝙩ại ~ 𝑇R𝗎𝘔𝑇R 𝖴Y𝓮𝙽.𝘝𝘯 ~


"Đệ đệ ngốc, tỷ nhớ đệ lắm."


"A Hy, tỷ sống trong cung có ồn không? Có ai bắt nạt tỷ không? Với lại đệ nghe nói tỷ định đến phía Nam, nơi có dịch nguy hiểm đó sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK