Yêu nhân phía dưới nghe thấy thông tin này không khỏi sốc loạn. Bọn họ nhìn nhau một mặt lo lắng, chờ đợi sự phân phó của Ngụy Linh Hy. Số lượng Yêu nhân không còn nhiều, sức chiến đấu không mạnh, mong chờ duy nhất chính là sức mạnh của Phượng Hoàng.
Ngụy Linh Hy siết chặt tay dưới ghế, cố gắng trấn an.
"Các vị đừng nôn nóng, sứ mệnh của ta là bảo vệ Yêu tộc, cho nên dù có xảy ra bao nhiêu trận chiến đi chăng nữa, ta cũng nhất định sẽ bảo vệ Yêu tộc."
Hồng Yên sốt sắng.
"Thánh nữ, cho dù là như vậy, nhuệ binh của Thục Quốc cũng nhiều hơn ta gấp vạn lần. Bảo vệ được Yêu tộc chắc chắn sẽ không dễ dàng."
"Chỉ cần ta dốc hết sức lực, Yêu tộc tuyệt đối sẽ không sao."
"Vậy... người sắp xếp thế nào?"
Ngụy Linh Hy day day hai thái dương, nhìn xuống một loạt những yêu nhân còn sót lại. Ngoại trừ những người trên điện, bên ngoài vẫn còn khoảng hai, ba trăm yêu nhân khác. So với vạn binh của Thục Quốc, cho dù có dùng tất cả yêu lực của bọn họ ra chiến đấu cũng không nắm được được một phần thắng.
Cách duy nhất chính là một mình Ngụy Linh Hy chinh chiến, giảm thiểu tối đa thương vong cho yêu nhân vô tội.
"Nghe lệnh của ta."
Tất cả mọi người đều quỳ gối, đan chéo tay chờ mệnh lệnh của Ngụy Linh Hy.
"Chiến tranh nổ ra, Hồng Yên, ta ra lệnh cho ngươi dẫn dắt toàn bộ Yêu nhân gia cố kết giới bảo vệ Yêu tộc, bất cứ ai cũng không được rời khỏi kết giới nửa bước."
Tất cả mọi người đều kinh ngạc ngước đầu lên nhìn, mệnh lệnh của Ngụy Linh Hy chẳng phải đang tự hiến tế bản thân?
"Thánh nữ, vậy còn người? Một mình người làm sao có thể?"
"Mệnh lệnh của ta không ai được kháng. Sứ mệnh Phượng Hoàng chính là bảo vệ Yêu tộc, cho dù Đoan Phượng Chi Hy ta có chết cũng sẽ bảo vệ Yêu tộc đến cùng."
Những lời nói đanh thép của Ngụy Linh Hy rõ ràng đến đau lòng, Hồng Yên và tất cả mọi người đều hiểu được tình cảnh hiện tại, chỉ ngậm ngùi cúi đầu nhận lệnh. Sinh tử của Yêu tộc chỉ nằm trong trận chiến sắp tới.
"Huyễn Dạ Khuyết, ngươi rốt cuộc... vẫn muốn giết ta."
Ngụy Linh Hy nhắm mắt tu luyện dưỡng khí, bụng dưới lại trở nên co thắt dữ dội. Phượng Hoàng nhỏ lớn lên thật sự rất nhanh, những dấu vết của tia máu như rễ cây bắt đầu lan ra, báo hiệu cho huyết mạch mới của Phượng Hoàng sắp chào đời.
"Chi Hy, có dấu hiệu rồi?"
Nhiệm vụ của Các Dạ chính là đem được huyết mạch của Phượng Hoàng trở về thiên đình, hoặc bảo vệ huyết mạch có thể an toàn xuất hiện trên thế gian. Y lo cho Ngụy Linh Hy từ trên xuống dưới, mọi thứ tốt nhất mà huyết mạch Phượng Hoàng cần có y đều đáp ứng đầy đủ, chỉ chờ ngày trứng Phượng Hoàng ra đời.
"Trong thời gian này, ngươi phải ở lại đây, đề phòng hạ sinh bất cứ lúc nào. Huyết mạch của Phượng Hoàng đặc biệt, sẽ ở trong hình dạng một quả trứng Phượng, hấp thụ linh khí mà ra đời."
Ngụy Linh Hy ôm lấy bụng, nàng chần chừ.
"Đại chiến sắp xảy ra... e là... thời gian ta gặp mặt tiểu Phượng Hoàng chỉ ngắn như một sợi tơ đứt đoạn."
Các Dạ hiểu được tình thế này, y chỉ biết an ủi.
"Chi Hy, nếu bây giờ ngươi buông bỏ thù hận, vẫn còn kịp."
Ngụy Linh Hy lắc đầu, nước mắt lã chã rơi xuống.
"Ta muốn buông bỏ, ta muốn chấm dứt càng nhanh càng tốt. Nhưng hắn thì không, ta nhất định sẽ giết chết hắn!"
"Chi Hy, ngươi thực sự rất mâu thuẫn với tình cảm của mình. Ngươi thực sự căm hận Huyễn Dạ Khuyết, vậy tại sao vẫn giữ cho muội muội của hắn một cái mạng? Trong khi nàng ta chính là nguyên nhân gián tiếp gây nên tình cảnh này?"
Ngụy Linh Hy nhìn về phía xa, nguyên thần của Huyễn Ngân Tuyết vẫn đang được tu chữa, một nữ nhân mang hình hài của thiếu nữ, nhưng tâm hồn lại chỉ là một đứa trẻ mười tuổi thì có tội gì?
Nàng ta không có lỗi, lỗi ở sự khác biệt giữa Yêu và nhân. Sự khác biệt ấy xa đến âm ty địa phủ, xa đến mức đuổi cùng giết tận, vĩnh viễn không tương phùng, vĩnh viễn không nắm được sợi chỉ đỏ.
"Các Dạ Thượng tiên, nếu Chi Hy có mệnh hệ gì, mong người nuôi nấng tiểu Phượng Hoàng, dẫn đường cho Yêu tộc..."
Các Dạ không nói gì, y chỉ thở dài, lặng lẽ bước đi.
Chiến trường khói bụi mù mịt, hàng vạn quân tinh nhuệ đều đã bố trí kỹ càng, hừng hực ngọn lửa chiến đấu.
"Bệ hạ, người... cũng muốn ra trận?"
"Trẫm từng nói, mối thù với Yêu tộc chính là không chết, không tha."
Hai con ngươi lạnh lẽo ánh lên một tia sáng màu hồng, Huyễn Dạ Khuyết như một con người bị tước đoạt đi trí thức, khí phách hoàn toàn giống một hung sát chiến thần năm đó.
Triệu Minh Hoán thở dài, quay trở về thực tại với chiến trường mờ ảo khói bụi. Điều y không ngờ tới nhất chính là Đường Bích Liên cũng xuất hiện ở đây.
Phía bên Yêu tộc không có lấy một bóng người, hoàn toàn trống rỗng. Huyễn Dạ Khuyết đưa mắt nhìn, từ đằng xa sau lớp khói bụi mờ ảo, một nữ nhân vận hồng y bước tới, trên tay chỉ cầm duy nhất một thanh kiếm nhọn, đằng sau nàng toát ra yêu khí hừng hực, khí chất của mình nàng đã khiến cho toàn bộ đội quân Thục Quốc sợ hãi.
"Đường Bích Liên, Yêu tộc cho ngươi một chốn dung thân ngươi không chịu, lại cứ phản bội lại tất cả. Hôm nay, ta sẽ băm vằm ngươi thành trăm mảnh, tạ lỗi với toàn bộ Yêu nhân vô tội."
Đường Bích Liên nghe không lọt tai lấy một lời, nàng ta ngồi trên lưng ngựa, môi đỏ khẽ cười.
"Đừng tỏ vẻ thanh cao, ta nhổ vào. Hôm nay ta cũng muốn xem xem là con Phượng Hoàng thối nhà ngươi đắc ý hay bạch xà nhỏ nhoi như ta được cười?"
Ngụy Linh Hy đưa mắt nhìn về Huyền Dạ Khuyết, đằng sau lớp sương bụi là một ánh mắt lạnh lùng. Không biết do nàng quá cố chấp hay vì Huyễn Dạ Khuyết thực sự thay đổi mà khi nhìn vào ánh mắt ấy, nàng tuyệt đối không nhận ra nam nhân này.
Hoặc là từ đầu tới cuối y luôn có ý định giết chết nàng.
"Giết!!!"
Ngụy Linh Hy tung ra đôi cánh Phượng Hoàng đỏ rực, nàng bay lượn trên tầng không, để cho yêu khí hòa mình vào những bụi cát mờ mịt, lại chỉ dùng yêu khí khiến cho cả thiên binh vạn tướng đều chùn chân không thể cử động.
Sức mạnh của Phượng Hoàng vô cùng lớn lao, một đòn giáng xuống đã khiến cho một phần binh lính không chịu nổi mà ngất đi.
Huyễn Dạ Khuyết siết chặt thanh Đoạn Thương Bảo, một bước nhảy khỏi lưng ngựa, phóng cây thương về phía của Ngụy Linh Hy. Nàng thân thủ linh hoạt né được một đòn, Đoạn Thương Bảo rơi xuống cắm chặt vào nền đất khô hạn.
Ngụy Linh Hy đáp đất, một mảng khói bụi cuồn cuộn bay lên. Đường Bích Liên hóa thành một con bạch xà lớn, trườn về phía của Huyễn Dạ Khuyết, yểm trợ cho y bay lên thật cao, chạy đi thật nhanh.
Ngụy Linh Hy đưa mắt nhìn theo từng chuyển động, khóe môi khẽ động.
"Huyễn Dạ Khuyết, hôm nay hoặc là ngươi chết, hoặc là ta chết, hoặc là... chúng ta đều chết!"
Trong đầu của Huyễn Dạ Khuyết lúc này hoàn toàn không có hình bóng của Ngụy Linh Hy, mà chỉ có độc nhất một mục tiêu, chính là Phượng Hoàng rực đỏ trước mặt. Y cầm theo Đoạn Thương chạy tới, lại bị đôi cánh kia dùng lực phản lại, cơ thể y bốc cháy, nhưng thật may đã được dập tắt bởi những trận cát như cuồng phong.
"Chết tiệt..."
Đường Bích Liên nhìn thấy tình hình không ổn, lại nhìn sang Triệu Minh Hoán, nàng ta hét lớn.
"Mau chặt dứt yêu khí quấn dưới chân sẽ thoát được, mau!"
Thiên binh vạn tướng đều nghe rõ mồn một nhưng tuyệt nhiên không ai nghe theo nàng ta. Đường Bích Liên bất lực nhíu mày, cảm giác bản thân như bị tính kế.
Bây giờ chỉ là giao đấu giữa một nhân tộc, một bạch xà yêu với một Phượng Hoàng, căn bản không đủ sức để đọ.
Ngụy Linh Hy càng không thể nghĩ vạn quân mà Triệu Minh Hoán chỉ huy dù biết rõ có thể giải được yêu khí nhưng không lấy một ai làm ra, nàng bắt đầu nhìn ra được điểm khác thường.
"Huyễn Dạ Khuyết, ngươi từng nói sẽ dùng tính mạng của mình đề đền bù lại tất cả những đau khổ của Yêu tộc, ngươi xem bản thân rốt cuộc đang làm gì?"
Ngụy Linh Hy hét lên thật lớn, Huyễn Dạ Khuyết không nghe nổi một lời. Ánh mắt của y vẫn rực lên một màu hồng, trí não bị mê muội kia không thể thoát ra.
"Phàm là Yêu nhân, giết không tha!"
Ngụy Linh Hy tức giận hai mắt ửng lên một màu đỏ lịm, khí tức trong cơ thể chuyển hóa thành sức mạnh kinh hồn, xung quanh nàng nổi lên những đốm lửa cuồng mạnh, phát tán đi mọi nơi mà nàng bước qua.
Ngụy Linh Hy nâng cánh Phượng bay lên không trung, thanh kiếm sắc nhọn như được nung trong biển lửa, rực hồng chĩa về phía của Huyễn Dạ Khuyết. Ngay thời khắc ấy, một lưỡi kiếm từ đâu chém tới, hất văng thanh kiếm của Ngụy Linh Hy.
Một đôi cánh mang theo màu sắc rực rỡ của Khổng Tước xuất hiện, kiêu sa đính trên lưng của Ngụy Vân Nguyệt. Ngụy Linh Hy một giây trước hơi chút bất ngờ, giây sau đã vận ra một luồng yêu khí trên tay, mắt phượng sắc nhọn nhìn đến nữ nhân ngu xuẩn trước mặt.
"Ngụy Vân Nguyệt, ngươi cũng thật có bản lĩnh."
Yêu khí bay về phía của Ngụy Vân Nguyệt vậy mà nàng ta có thể né tránh một cách dễ dàng. Cánh Khổng Tước dập dờn, lại có thể linh hoạt tránh né các đòn đánh của Ngụy Linh Hy.
"Phượng Hoàng cũng chỉ có chút bản lĩnh ấy, hừ!"
Ngụy Vân Nguyệt hừ lạnh, muốn dùng một đao xông đến kết liễu nữ nhân trước mặt, nhưng rốt cuộc lại bị một đạo yêu khí tấn công ngay lưng cánh, nàng ta không điều khiển được liền ngã rạp xuống nền đất bụi, nôn ra một ngụm máu tanh nồng.
"Khục... khụ..."
Dạ Minh Lang từ một con cửu vỹ hóa lại thành hình người, đột nhiên xuất hiện nơi chiến trường nguy hiểm.
"Nhân tộc ngu xuẩn! Phàm là những thứ không thuộc về mình, có cố chấp cũng chính là tự tìm đường chết!"
Hắn đưa tay rút lại chân thân Khổng Tước từ cơ thể của Ngụy Vân Nguyệt, nàng ta đau đớn thét lên dữ đội, nguyên thần vụn vỡ hòa vào dòng máu tanh nồng, bị khói bụi che lấp, vĩnh viễn không thể tái sinh.
"Đoan Phượng Chi Hy, hóa ra ngươi vẫn còn đồng đội."
Đường Bích Liên nhíu mày, dùng toàn bộ sức mạnh của một con bạch xà dồn lại, thè chiếc lưỡi dài trăm thước quấn chặt lấy thân thể của Ngụy Linh Hy. Khí nóng lan tỏa ra mọi nơi, đồng thời thiêu rụi cái lưỡi kịch độc của nữ nhân không biết tự lượng sức.
"Ha... A A A...!!!" Đường Bích Liên gào lên, lưỡi của bạch xà hoàn toàn bị thiêu đến cháy đen, cơ thể như một ngọn đuốc bốc cháy giữa nơi chiến trường hoang vắng.
Ngụy Linh Hy không quan tâm đến thứ tép riu ấy, chỉ dần tiến về phía của Huyễn Dạ Khuyết. Hai ánh mắt cô quạnh chứa đầy những ưu phiền khó đoán, lại lạnh lẽo như hoang đảo tối tăm.
"Ta nhất định sẽ giết chết ngươi!"
m thanh ấy gầm lên đồng thanh, hai thân ảnh một hồng y một chiến giáp lao vào nhau, một trường kiếm, một Đoạn Thương Bảo đều đâm vào ngực của đối phương. Cơn đau thấu tận tâm can lan ra toàn bộ tứ chi, nụ cười của Ngụy Linh Hy hằn sâu vào tâm trí của Huyễn Dạ Khuyết, mê hồn thuật bị phá bỏ, ánh mắt ấy dần hiện lên một tia sống.
"Ngụy... Linh... Hy..."
Thời khắc nam nhân ấy hoàn toàn nhớ lại, vết máu đã loang ra chảy xuống chiến giáp đỏ lịm, tanh nồng vị bi thương, Đoạn Thương Bảo cũng cắm chặt vào tim của nữ nhân trước mắt, như sâu vạn trượng, như đau đến thấu tâm can.
Ngụy Linh Hy rút thanh kiếm ấy ra khỏi ngực y, đồng thời cũng tự đẩy Đoạn Thương Bảo ra khỏi cơ thể. Vết thương của nàng mau chóng phục hồi, khóe mắt nàng lại vương một giọt huyết lệ.
"Huyễn Dạ Khuyết... sứ mệnh của ta, chính là giết chết chàng..."