Những ngày sau, Minh Tuệ vẫn làm đồ ăn trưa và đồ ăn chiều mang lên công ty cho Hữu Thịnh. Cô chăm chút vẻ ngoài của bản thân hơn nhưng vẫn giả vờ rằng mình quá bận bịu để chưng diện. Tất nhiên sự khiêm tốn và cách làm vợ hiền được mọi người trong công ty và bạn bè của anh ta khen ngợi hết lời. Nhìn anh ta phỏng lỗ mũi, cô cũng chỉ cười cho qua chuyện.
Còn một điều quan trọng không kém đó là chỉ cần cô nhìn qua bàn làm việc của Quỳnh Nga thì khẳng định hôm ấy cô ta sẽ viết nhiều thêm một tờ giấy nợ. Cô cẩn thận cất chúng vào một hộp riêng của mình. Đây sẽ là bằng chứng vô cùng tốt đẹp về sau.
Có một số đêm, Hữu Thịnh đang cùng Minh Tuệ ăn cơm ở nhà thì bất thình lình có số điện thoại gọi tới. Chỉ cần liếc sơ qua, cô cũng đoán được nó là của ai. Còn anh ta lại giấu giấu diếm diếm tới ban công nói chuyện, rồi nhanh chân ra ngoài.
“Anh đi đâu vậy? Tối rồi.”
“À khách hàng cần gặp anh gấp.”
Minh Tuệ ôm chầm lấy Hữu Thịnh từ đằng sau, vẻ mặt vô cùng quyến luyến như thể đang cố níu giữ chân của chồng mình trước cô nhân tình kia. Cô thở dài, rồi cầm lấy áo khoác mặc vào cho anh ta.
“Trời càng lúc càng lạnh. Anh đi sớm rồi về sớm nhé.”
Hữu Thịnh mím môi, cảm giác tội lỗi lại dâng lên nhưng lập tức bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang. Anh ta chỉ gật đầu rồi rời khỏi nhà.
Minh Tuệ lững thững bước gần tới bên ban công. Ánh mắt chẳng có mấy phần ấm áp. Theo định vị bị cô cài từ lâu trong điện thoại anh ta, hướng đi thẳng tới một tòa chung cư tầm trung. Số lần anh ta đến đây xấp xỉ thời gian về nhà.
Minh Tuệ nhìn một lượt căn nhà mình gắn bó suốt mấy năm. Có lẽ đã đến lúc cô phải rời đi.
—---------------------
Minh Tuệ khoác tay của Hữu Thịnh và bước vào buổi tiệc. Cô mỉm cười dịu dàng với mọi người khiến không ít cánh đàn ông ngoái đầu lại nhìn. Hôm nay là buổi tiệc tết niên ở công ty của anh ta. Dạo gần đây có vẻ danh tiếng yêu thương chồng đã được cấp trên để ý. Vì thế họ yêu cầu anh ta dắt vợ theo như một cách đánh bóng tên tuổi.
Riêng Minh Tuệ xem ngày hôm nay trở thành ngày cô thật sự bắt đầu màn lật mặt.
Hữu Thịnh đưa Minh Tuệ đi chào hỏi các cấp trên của anh ta. Cứ tưởng cô chỉ đứng đó và mỉm cười nhưng nào ngờ kiến thức và sự suy luận về thị trường của cô thật sự làm họ đánh giá cao.
“Tất cả đều do chồng tôi về nhà và cùng tôi thảo luận. Chứ tôi chỉ làm nội trợ thôi.”
Minh Tuệ đẩy hết sự khen ngợi qua cho Hữu Thịnh. Cô muốn anh ta được nâng đỡ càng lúc càng cao để đến khi cô đạp anh ta xuống bên dưới thì mới có thể hả dạ.
Trong đám đông, ánh mắt của Quỳnh Nga cứ dõi theo hai người. Minh Tuệ cảm nhận sự ghen tị bùng nổ trong lòng cô ta. Cô nhếch miệng và nhấp một ngụm rượu. Sẽ rất nhanh thôi vị trí này rồi sẽ thuộc về cô ta. Cô muốn xem thử cô ta có thể giữ được nó trong bao lâu.
Minh Tuệ giả vờ mệt mỏi mà tách ra khỏi người Hữu Thịnh. Cô tìm một góc tối và bắt đầu chứng kiến cảnh tượng Quỳnh Nga từng bước áp sát Hữu Thịnh. Nếu không phải anh ta dẫn cô tới thì nhiều người thật sự sẽ nghĩ rằng anh ta và cô ta mới là một đôi. Sự tương tác vô cùng quen thuộc. Ánh mắt nhìn nhau cũng chất chứa tình cảm khó nói. Đặc biệt hơn trang phục của cả hai nhìn kiểu gì cũng thấy thật ăn khớp.
Đợi đến khi hai người họ đi ra khỏi sảnh tiệc, Minh Tuệ mới cẩn thận đi theo. Ở trong đoạn hành lang nhỏ không người qua lại, Hữu Thịnh đè Quỳnh Nga vào tường và không ngừng trao cho nhau nụ hôn ướt át. Tất cả đều được cô bí mật quay lại.
Thấy vừa đủ, cô mới cẩn thận cất điện thoại vào túi sau đó giả vờ đang đi tìm anh ta: “Hai người đang làm gì thế?”
Minh Tuệ đi tới gần, thẳng thừng kéo hai người xích ra. Ánh mắt cô đỏ lên, không để họ kịp giải thích thì một cái tát đã giáng xuống mặt Quỳnh Nga. Tuy nhiên Hữu Thịnh nhanh chóng đỡ cô ta vào lòng và quát:
“Em làm gì thế? Em có biết là cô ấy không được kích động mạnh không?”
“Sao lại không được? Chẳng lẽ cô ta có thai với anh sao?”
Minh Tuệ quát lại. Cứ ngỡ chỉ là câu vô tình nhưng đó lại là sự thật. Đây là điều cô không ngờ tới nổi. Dường như ở kiếp trước tới khi cô chết thì Quỳnh Nga vẫn chưa có thai.
“Em đối xử với anh chưa tốt sao? Em yêu anh mà. Vì sao anh lại bỏ em chứ?”
Minh Tuệ nắm chặt lấy tay áo của Hữu Thịnh, móng tay cố gắng bấu chặt vào da thịt của anh ta khiến anh ta đau điếng mà hất mạnh tay. Mượn lực, cô ngã nhào xuống sàn nhà, nước mắt trên mặt đã giàn giụa.
Anh ta thấy mình quá trớn nhưng cũng không có ý định sẽ đỡ cô lên mà chỉ bảo: “Em đừng có làm ầm lên. Hiện tại cô ấy mới cấn thai, dễ mệt nên anh đưa cô ấy về trước.”
Hữu Thịnh thẳng thừng tiết lộ mối quan hệ gian díu của anh ta và Quỳnh Nga. Trước khi rời đi, cô ta liếc nhìn Minh Tuệ với vẻ đắc thắng. Riêng cô vẫn ngồi trên mặt đất và ra sức van nài.
Minh Tuệ đuổi theo, ra khỏi hành lang thì dừng bước chân. Cô lau đi nước mắt trên mặt và nhìn về phía camera trên trần. Chỉ thầm mong ban nãy cô đã kéo được hai người họ ra khỏi góc chết.
Còn một điều quan trọng không kém đó là chỉ cần cô nhìn qua bàn làm việc của Quỳnh Nga thì khẳng định hôm ấy cô ta sẽ viết nhiều thêm một tờ giấy nợ. Cô cẩn thận cất chúng vào một hộp riêng của mình. Đây sẽ là bằng chứng vô cùng tốt đẹp về sau.
Có một số đêm, Hữu Thịnh đang cùng Minh Tuệ ăn cơm ở nhà thì bất thình lình có số điện thoại gọi tới. Chỉ cần liếc sơ qua, cô cũng đoán được nó là của ai. Còn anh ta lại giấu giấu diếm diếm tới ban công nói chuyện, rồi nhanh chân ra ngoài.
“Anh đi đâu vậy? Tối rồi.”
“À khách hàng cần gặp anh gấp.”
Minh Tuệ ôm chầm lấy Hữu Thịnh từ đằng sau, vẻ mặt vô cùng quyến luyến như thể đang cố níu giữ chân của chồng mình trước cô nhân tình kia. Cô thở dài, rồi cầm lấy áo khoác mặc vào cho anh ta.
“Trời càng lúc càng lạnh. Anh đi sớm rồi về sớm nhé.”
Hữu Thịnh mím môi, cảm giác tội lỗi lại dâng lên nhưng lập tức bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang. Anh ta chỉ gật đầu rồi rời khỏi nhà.
Minh Tuệ lững thững bước gần tới bên ban công. Ánh mắt chẳng có mấy phần ấm áp. Theo định vị bị cô cài từ lâu trong điện thoại anh ta, hướng đi thẳng tới một tòa chung cư tầm trung. Số lần anh ta đến đây xấp xỉ thời gian về nhà.
Minh Tuệ nhìn một lượt căn nhà mình gắn bó suốt mấy năm. Có lẽ đã đến lúc cô phải rời đi.
—---------------------
Minh Tuệ khoác tay của Hữu Thịnh và bước vào buổi tiệc. Cô mỉm cười dịu dàng với mọi người khiến không ít cánh đàn ông ngoái đầu lại nhìn. Hôm nay là buổi tiệc tết niên ở công ty của anh ta. Dạo gần đây có vẻ danh tiếng yêu thương chồng đã được cấp trên để ý. Vì thế họ yêu cầu anh ta dắt vợ theo như một cách đánh bóng tên tuổi.
Riêng Minh Tuệ xem ngày hôm nay trở thành ngày cô thật sự bắt đầu màn lật mặt.
Hữu Thịnh đưa Minh Tuệ đi chào hỏi các cấp trên của anh ta. Cứ tưởng cô chỉ đứng đó và mỉm cười nhưng nào ngờ kiến thức và sự suy luận về thị trường của cô thật sự làm họ đánh giá cao.
“Tất cả đều do chồng tôi về nhà và cùng tôi thảo luận. Chứ tôi chỉ làm nội trợ thôi.”
Minh Tuệ đẩy hết sự khen ngợi qua cho Hữu Thịnh. Cô muốn anh ta được nâng đỡ càng lúc càng cao để đến khi cô đạp anh ta xuống bên dưới thì mới có thể hả dạ.
Trong đám đông, ánh mắt của Quỳnh Nga cứ dõi theo hai người. Minh Tuệ cảm nhận sự ghen tị bùng nổ trong lòng cô ta. Cô nhếch miệng và nhấp một ngụm rượu. Sẽ rất nhanh thôi vị trí này rồi sẽ thuộc về cô ta. Cô muốn xem thử cô ta có thể giữ được nó trong bao lâu.
Minh Tuệ giả vờ mệt mỏi mà tách ra khỏi người Hữu Thịnh. Cô tìm một góc tối và bắt đầu chứng kiến cảnh tượng Quỳnh Nga từng bước áp sát Hữu Thịnh. Nếu không phải anh ta dẫn cô tới thì nhiều người thật sự sẽ nghĩ rằng anh ta và cô ta mới là một đôi. Sự tương tác vô cùng quen thuộc. Ánh mắt nhìn nhau cũng chất chứa tình cảm khó nói. Đặc biệt hơn trang phục của cả hai nhìn kiểu gì cũng thấy thật ăn khớp.
Đợi đến khi hai người họ đi ra khỏi sảnh tiệc, Minh Tuệ mới cẩn thận đi theo. Ở trong đoạn hành lang nhỏ không người qua lại, Hữu Thịnh đè Quỳnh Nga vào tường và không ngừng trao cho nhau nụ hôn ướt át. Tất cả đều được cô bí mật quay lại.
Thấy vừa đủ, cô mới cẩn thận cất điện thoại vào túi sau đó giả vờ đang đi tìm anh ta: “Hai người đang làm gì thế?”
Minh Tuệ đi tới gần, thẳng thừng kéo hai người xích ra. Ánh mắt cô đỏ lên, không để họ kịp giải thích thì một cái tát đã giáng xuống mặt Quỳnh Nga. Tuy nhiên Hữu Thịnh nhanh chóng đỡ cô ta vào lòng và quát:
“Em làm gì thế? Em có biết là cô ấy không được kích động mạnh không?”
“Sao lại không được? Chẳng lẽ cô ta có thai với anh sao?”
Minh Tuệ quát lại. Cứ ngỡ chỉ là câu vô tình nhưng đó lại là sự thật. Đây là điều cô không ngờ tới nổi. Dường như ở kiếp trước tới khi cô chết thì Quỳnh Nga vẫn chưa có thai.
“Em đối xử với anh chưa tốt sao? Em yêu anh mà. Vì sao anh lại bỏ em chứ?”
Minh Tuệ nắm chặt lấy tay áo của Hữu Thịnh, móng tay cố gắng bấu chặt vào da thịt của anh ta khiến anh ta đau điếng mà hất mạnh tay. Mượn lực, cô ngã nhào xuống sàn nhà, nước mắt trên mặt đã giàn giụa.
Anh ta thấy mình quá trớn nhưng cũng không có ý định sẽ đỡ cô lên mà chỉ bảo: “Em đừng có làm ầm lên. Hiện tại cô ấy mới cấn thai, dễ mệt nên anh đưa cô ấy về trước.”
Hữu Thịnh thẳng thừng tiết lộ mối quan hệ gian díu của anh ta và Quỳnh Nga. Trước khi rời đi, cô ta liếc nhìn Minh Tuệ với vẻ đắc thắng. Riêng cô vẫn ngồi trên mặt đất và ra sức van nài.
Minh Tuệ đuổi theo, ra khỏi hành lang thì dừng bước chân. Cô lau đi nước mắt trên mặt và nhìn về phía camera trên trần. Chỉ thầm mong ban nãy cô đã kéo được hai người họ ra khỏi góc chết.