• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thu nhập dạo gần đây của Minh Tuệ không hề tệ, thậm chí vô cùng khởi sắc. Chứng khoán đem lại một số tiền lớn, thêm vào đó dự án làm qua mạng rất được khách hàng công nhận và giới thiệu cho người khác. Họ từng hỏi vì sao cô lại nghỉ ngang vài năm trong khi thực lực của cô vô cùng tốt. Cô chỉ đáp lại rằng khi ấy cô đã làm một số điều ngu ngốc và giờ sực tỉnh ra.

Minh Tuệ thuê một căn nhà sang trọng trên chung cư. Cô chẳng tiếc tiền để bản thân có cuộc sống tốt hơn. Đây là điều mà cô đáng được bù đắp cho mấy năm qua.

Nhận lấy chìa khoá từ tiếp tân, Minh Tuệ tiến thẳng vào thang máy. Thật ra cô không thích ở chung cư vì có rất nhiều thứ bất tiện. Tuy nhiên hiện tại đây là nơi cô thấy cho cô sự tiện nghi mà cô mong muốn nhất. Đợi sau khi giải quyết xong hôn nhân này, cô sẽ tự xây một căn nhà vừa đủ.

Tra chìa khóa từ vào cửa, bên tai bất ngờ nghe thấy tiếng mở cửa phía sau. Minh Tuệ suy nghĩ tốt nhất nên có mối quan hệ thiện cảm với hàng xóm thì sẽ dễ sống ở đây hơn. Nhưng khi vừa quay lại thì nụ cười trên môi của cô cứng đời.

“Ồ lại gặp nhau rồi người đẹp. Bây giờ chắc không phải cô đi theo tôi đấy chứ?”

“Anh cũng ở đây sao?”

Minh Tuệ vô cùng ngạc nhiên, không nghĩ tới trái đất lại tròn đến thế.



“Cô chắc cô không đi lộn chỗ chứ?”

“Ý anh là sao? Tôi vừa mới thuê nó xong đấy. Bộ anh nghĩ tôi không có tiền chắc.”

Minh Tuệ hậm hực. Chẳng hiểu vì sao nhìn khuôn mặt đẹp trai đó cứ làm cô khó chịu. Vì thế cô nhanh chóng mở cửa rồi vào trong nhà.

“Tôi tên Gia Hưng. Có gì cần thì cứ gọi nhé.”

Thấy cánh cửa đóng sầm lại trước mặt mình, Gia Hưng nhếch miệng. Anh cũng đi vào trong nhà và nghe điện thoại đã rung từ nãy đến giờ.

“Chủ tịch, tiếp tân vừa mới đưa lộn chìa khoá phòng của anh. Chúng tôi hết sức xin lỗi. Chúng tôi sẽ xử lý việc này ngay.”

Gia Hưng ngồi xuống ghế: “Không cần. Cứ để khách hàng ở đó. Số tiền còn thiếu cứ trừ qua tài khoản của tôi.”

Anh cúp máy, nhớ tới những lần anh bất ngờ chạm mặt Minh Tuệ thì lại thích thú không thôi. Người phụ nữ này rõ ràng là dạng dám yêu dám hận. Mà một khi bị hận thì cô sẽ không để người đó sống yên. Thật hợp với cách làm việc của anh!

—------------------



Minh Tuệ ngồi xuống ghế một cách mệt mỏi. Thoát ra khỏi căn nhà đó giúp cô thoải mái không ít. Ít nhất bây giờ không cần phải đeo lên mặt nạ vợ hiền dâu thảo nữa.

Minh Tuệ đi tắm cho khuây khoả. Vừa mới bước ra khỏi phòng tắm, cô lại nghe thấy tiếng gõ cửa. Nhìn qua con mắt, cô nhìn thấy người tới là người đàn ông ở phía đối diện. Gương mặt tươi cười của anh nhìn thật gian xảo.

“Có chuyện gì sao?”

Gia Hưng đưa tới một vài món ăn rồi bảo: “Đây là quà mừng hàng xóm mới do tôi tự nấu. Có gì không biết cứ gọi cho tôi. Tôi về trước đây.”

Minh Tuệ nhận lấy với vẻ ngơ ngác. Tới khi tỉnh táo lại thì Gia Hưng đã đóng cửa lại. Cô nhún vai. Dù sao chiều nay cô vẫn chưa bỏ gì vào bụng nên có cái này thì đỡ phải tốn thời gian kiếm đồ ăn.

Minh Tuệ nhìn đồ ăn trước mặt, một mặn, một rau và canh cùng chén cơm bốc khói hun hút. Cô muốn thử xem bên trong có độc không nhưng bụng đã réo inh ỏi. Nghĩ tới việc ở đây là chung cư an ninh và cửa đã khóa nhiều lớp cẩn thận nên cô trực tiếp bỏ đồ ăn vào miệng. Thật ngon!

Minh Tuệ từ tốn lùa cơm. Một người lạ mới quen đã giúp cô không ít lần này đến lần khác. Bữa cơm ấm cúng này vốn dĩ là thứ mà cô nên cùng người chồng đầu ấp tay gối dùng chung với nhau.

Một giọt nước mắt rơi xuống. Ai bảo rằng cô mạnh mẽ chứ. Cô chỉ đang cố giấu diếm nỗi đau vào sâu bên trong. Bây giờ ở một nơi xa lạ, nhận tình thương từ một người xa lạ lại khiến cô tủi thân vô cùng. Cô không biết vì sao cuộc sống của cô lại vấp phải thử thách quá đáng này. Nhưng cô cũng biết ơn vì nó đã cho cô cơ hội làm lại nếu không chắc bây giờ cô vẫn còn là một linh hồn lang thang mà thôi.

Minh Tuệ vét sạch đồ ăn chan bằng nước mắt. Cô nghỉ ngơi một lát rồi mới cẩn thận mở máy tính lên. Sau đó đăng nhập vào một phần mềm, màn hình nhanh chóng hiện lên tất cả hình ảnh ở nhà.

Đừng nghĩ cô rời khỏi đồng nghĩa với việc chấm dứt tất cả!

Nhìn Hữu Thịnh đang ngồi ở bên ngoài xem tivi và Quỳnh Nga trong bếp thì Minh Tuệ không nhịn nổi cơn buồn cười. Rõ ràng anh ta là người mạnh miệng bảo phải chăm sóc cô ta. Thế mà giờ nhìn xem, chẳng phải cô ta vẫn không thể trông chờ gì vào người chồng lười biếng của cô sao?

Nhớ lại mấy ngày trước, nhân lúc Hữu Thịnh đi làm thì Minh Tuệ đã gọi điện cho người bạn thân nhất của mình qua nhà.

“Cái gì? Thằng chồng mày ngoại tình? Để tao đi đánh con đó.”

“Mày bình tĩnh đã.”

Minh Tuệ chỉ có một mình Huỳnh My là người bạn thân ở đây. Huỳnh My theo gia đình lên sài gòn phát triển sự nghiệp nên khi biết cô ở đây thì nó hớn hở vô cùng.

“Sao bình tĩnh được? Mày không dám thì để tao đòi lại công bằng cho mày.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK