Nghe tiếng la của Quỳnh Nga, Hữu Thịnh nhanh chóng buông Minh Tuệ ra cứ như cô mới chính là kẻ thứ ba phá đám chuyện tình của họ.
“Sao em lại đi theo anh?” Anh ta gằn giọng nho nhỏ trách móc Quỳnh Nga.
“Tôi mà không đi theo thì đâu biết anh định bỏ tôi, bỏ con này mà ở bên chị ta.”
Minh Tuệ đảo mắt, chán ghét cái màn ăn vạ này của Quỳnh Nga nên đi tới vòng tay qua tay của Hữu Thịnh mà bảo: “Chị với chồng chị tâm tình với nhau thì em xía vào làm gì? Em cứ thích làm kẻ thứ ba thế nhỉ?”
Quỳnh Nga cười khẩy rồi dõng dạc đáp trả: “Người không được yêu mới là người thứ ba.”
Cô chớp mắt, vẻ mặt giả vờ ngạc nhiên: “Thì ra là vậy sao? Nhưng tên trên giấy kết hôn là tên chị. Tên trong sổ đỏ cũng là tên chị. Nhẫn cưới vẫn nằm trên tay chị. Cùng lắm khi em sinh đứa bé này ra thì chị nhận nó làm con nuôi. Giờ chị hiểu sao em thích làm kẻ thứ ba như vậy rồi. Có nhiều tiện ích ghê ấy chứ.”
Quỳnh Nga đẩy Hữu Thịnh cách xa ra khỏi Minh Tuệ, công khai khiêu chiến với cô: “Rồi những thứ đó đều sẽ thuộc về tôi thôi.”
Cô nhướng mày, cuối cùng cũng khiến cô ta tháo mặt nạ giả tạo ra rồi: “Nhưng ngại quá. Thứ cô muốn chỉ là một đống rác mà tôi để lại, không hơn không kém.”
Minh Tuệ đi ngang qua Quỳnh Nga rồi bỏ lại hai người kia đang không ngừng xỉa xói nhau. Chỉ mới có một ít chuyện nhỏ như thế mà có vẻ họ đã không chịu được. Vậy thì tiếp theo đây, cô sẽ quậy cho nó càng lúc càng đục nước hơn.
Thứ Minh Tuệ muốn chính xác là cảm giác thiếu an toàn và ghen ghét của Quỳnh Nga. Vì những thứ đó sẽ làm cho một người có những hành động thiếu suy nghĩ, dễ dàng bị nắm thóp.
Những ngày sau, Quỳnh Nga không ngừng thể hiện sự thân mật với Hữu Thịnh trước mặt mọi người. Cô ta khoe khoang đã được anh chăm sóc như thế nào và luôn giả vờ bản thân luôn bị xây xẩm vì cái thai - thứ mà Minh Tuệ không thể nào có được.
Nhưng Minh Tuệ dường như chẳng mấy quan tâm. Cô chạy đôn chạy đáo cùng nhiều người khác đi liên lạc với khách hàng, sau đó cùng họ trao đổi về dự án sắp tới. Có một điều ít ai ngờ tới, khách hàng lần này lại chính là giám đốc ở công ty cũ của cô.
“Nếu em là người đứng thầu dự án này thì chị vô cùng yên tâm. Nhưng mà sao đi làm lại chẳng liên lạc với chị gì cả, chỗ trống kia vẫn dành cho em đấy.”
Giám đốc khách hàng vô cùng hài lòng với biểu hiện của Minh Tuệ, nhớ lại cũng có một khoảng thời gian đã cùng nhau đồng hành khiến chị ấy tiếc nuối vì không có cô sát cánh.
“Được chị nhớ tới là vinh hạnh của em. Bây giờ hai công ty kết hợp thì đồng nghĩa chị em mình vẫn có cơ hội làm việc chung với nhau.”
Minh Tuệ tiếp lời, vô cùng trang trọng và không tìm ra được điểm thiếu sót nào. Lấy được dự án tiền tỷ, cô vui mừng trở về công ty, sau đó đi thẳng lên trên phòng chủ tịch.
“Nhìn nét mặt của cô thì tôi cũng đoán được chín mươi chín phần trăm cô đã thành công lấy được chữ ký của đối tác.”
Minh Tuệ gật đầu:
“Đúng vậy. Đây là bản hợp đồng. Tất cả chỉ trong vòng nửa tháng.”
Đúng vậy, cô dùng nửa tháng để thể hiện hết sức thực lực của mình. Ở lại tăng ca, chạy đôn chạy đáo khắp nơi, dùng các mối quan hệ cũ để hỏi thăm để hoàn thiện dự án sớm nhất có thể. Điều này vốn không làm khó cô được, ngược lại còn làm bừng lên sự chiến đấu và đam mê từ lâu đã ngủ quên.
“Tôi biết là tôi có thể tin tưởng ở cô mà.” Gia Hưng đã duyệt qua dự án này nên hiểu rõ mức độ thành công của nó nên chẳng mấy lo lắng. Anh gấp tài liệu để sang một bên rồi nở nụ cười nham hiểm: “Để chúc mừng cô thì tôi tặng cô cái này. Tôi nghĩ cô sẽ thích.”
Thấy Gia Hưng quay màn hình máy tính sang hướng cô, Minh Tuệ cũng xích lại gần để xem kĩ hơn. Hình ảnh thu được vô cùng rõ ràng cảnh tượng Quỳnh Nga dây dưa với một người đàn ông. Cố gắng nhìn kĩ hơn thì cô phải há hốc mồm vì người đang ôm ngang eo cô ta là ông bác bảo vệ ở bãi gửi xe.
Chuyện này còn kinh hoàng hơn khi cô liên tưởng tới việc đứa bé của cô ta là của ông ấy!
“Cảm ơn anh. Quà này tôi rất thích.”
Minh Tuệ mỉm cười, nhanh chóng lấy tất cả hình ảnh qua máy của mình rồi giấu vào một thư mục bí mật.
“Không cần. Bây giờ chỉ cần cô giành được một dự án cho công ty thì tôi nhất định sẽ giúp cô có thêm cơ hội vạch trần họ.”
Minh Tuệ liếc nhìn Gia Hưng. Người đàn ông này hóng chuyện đến mức có thể đưa ra cả giao kèo với cô. Tuy nhiên cô cũng không từ chối. Mấy dự án đó đều đem lại cho cô rất nhiều hoa hồng, chưa kể tiền lương được phát đầy đủ và hơn cả sự mong đợi của cô. Vì thế vừa có tiền vừa có chủ tịch chống lưng giúp đỡ thì cô tất nhiên sẽ lợi dụng hết thảy.
“Sao em lại đi theo anh?” Anh ta gằn giọng nho nhỏ trách móc Quỳnh Nga.
“Tôi mà không đi theo thì đâu biết anh định bỏ tôi, bỏ con này mà ở bên chị ta.”
Minh Tuệ đảo mắt, chán ghét cái màn ăn vạ này của Quỳnh Nga nên đi tới vòng tay qua tay của Hữu Thịnh mà bảo: “Chị với chồng chị tâm tình với nhau thì em xía vào làm gì? Em cứ thích làm kẻ thứ ba thế nhỉ?”
Quỳnh Nga cười khẩy rồi dõng dạc đáp trả: “Người không được yêu mới là người thứ ba.”
Cô chớp mắt, vẻ mặt giả vờ ngạc nhiên: “Thì ra là vậy sao? Nhưng tên trên giấy kết hôn là tên chị. Tên trong sổ đỏ cũng là tên chị. Nhẫn cưới vẫn nằm trên tay chị. Cùng lắm khi em sinh đứa bé này ra thì chị nhận nó làm con nuôi. Giờ chị hiểu sao em thích làm kẻ thứ ba như vậy rồi. Có nhiều tiện ích ghê ấy chứ.”
Quỳnh Nga đẩy Hữu Thịnh cách xa ra khỏi Minh Tuệ, công khai khiêu chiến với cô: “Rồi những thứ đó đều sẽ thuộc về tôi thôi.”
Cô nhướng mày, cuối cùng cũng khiến cô ta tháo mặt nạ giả tạo ra rồi: “Nhưng ngại quá. Thứ cô muốn chỉ là một đống rác mà tôi để lại, không hơn không kém.”
Minh Tuệ đi ngang qua Quỳnh Nga rồi bỏ lại hai người kia đang không ngừng xỉa xói nhau. Chỉ mới có một ít chuyện nhỏ như thế mà có vẻ họ đã không chịu được. Vậy thì tiếp theo đây, cô sẽ quậy cho nó càng lúc càng đục nước hơn.
Thứ Minh Tuệ muốn chính xác là cảm giác thiếu an toàn và ghen ghét của Quỳnh Nga. Vì những thứ đó sẽ làm cho một người có những hành động thiếu suy nghĩ, dễ dàng bị nắm thóp.
Những ngày sau, Quỳnh Nga không ngừng thể hiện sự thân mật với Hữu Thịnh trước mặt mọi người. Cô ta khoe khoang đã được anh chăm sóc như thế nào và luôn giả vờ bản thân luôn bị xây xẩm vì cái thai - thứ mà Minh Tuệ không thể nào có được.
Nhưng Minh Tuệ dường như chẳng mấy quan tâm. Cô chạy đôn chạy đáo cùng nhiều người khác đi liên lạc với khách hàng, sau đó cùng họ trao đổi về dự án sắp tới. Có một điều ít ai ngờ tới, khách hàng lần này lại chính là giám đốc ở công ty cũ của cô.
“Nếu em là người đứng thầu dự án này thì chị vô cùng yên tâm. Nhưng mà sao đi làm lại chẳng liên lạc với chị gì cả, chỗ trống kia vẫn dành cho em đấy.”
Giám đốc khách hàng vô cùng hài lòng với biểu hiện của Minh Tuệ, nhớ lại cũng có một khoảng thời gian đã cùng nhau đồng hành khiến chị ấy tiếc nuối vì không có cô sát cánh.
“Được chị nhớ tới là vinh hạnh của em. Bây giờ hai công ty kết hợp thì đồng nghĩa chị em mình vẫn có cơ hội làm việc chung với nhau.”
Minh Tuệ tiếp lời, vô cùng trang trọng và không tìm ra được điểm thiếu sót nào. Lấy được dự án tiền tỷ, cô vui mừng trở về công ty, sau đó đi thẳng lên trên phòng chủ tịch.
“Nhìn nét mặt của cô thì tôi cũng đoán được chín mươi chín phần trăm cô đã thành công lấy được chữ ký của đối tác.”
Minh Tuệ gật đầu:
“Đúng vậy. Đây là bản hợp đồng. Tất cả chỉ trong vòng nửa tháng.”
Đúng vậy, cô dùng nửa tháng để thể hiện hết sức thực lực của mình. Ở lại tăng ca, chạy đôn chạy đáo khắp nơi, dùng các mối quan hệ cũ để hỏi thăm để hoàn thiện dự án sớm nhất có thể. Điều này vốn không làm khó cô được, ngược lại còn làm bừng lên sự chiến đấu và đam mê từ lâu đã ngủ quên.
“Tôi biết là tôi có thể tin tưởng ở cô mà.” Gia Hưng đã duyệt qua dự án này nên hiểu rõ mức độ thành công của nó nên chẳng mấy lo lắng. Anh gấp tài liệu để sang một bên rồi nở nụ cười nham hiểm: “Để chúc mừng cô thì tôi tặng cô cái này. Tôi nghĩ cô sẽ thích.”
Thấy Gia Hưng quay màn hình máy tính sang hướng cô, Minh Tuệ cũng xích lại gần để xem kĩ hơn. Hình ảnh thu được vô cùng rõ ràng cảnh tượng Quỳnh Nga dây dưa với một người đàn ông. Cố gắng nhìn kĩ hơn thì cô phải há hốc mồm vì người đang ôm ngang eo cô ta là ông bác bảo vệ ở bãi gửi xe.
Chuyện này còn kinh hoàng hơn khi cô liên tưởng tới việc đứa bé của cô ta là của ông ấy!
“Cảm ơn anh. Quà này tôi rất thích.”
Minh Tuệ mỉm cười, nhanh chóng lấy tất cả hình ảnh qua máy của mình rồi giấu vào một thư mục bí mật.
“Không cần. Bây giờ chỉ cần cô giành được một dự án cho công ty thì tôi nhất định sẽ giúp cô có thêm cơ hội vạch trần họ.”
Minh Tuệ liếc nhìn Gia Hưng. Người đàn ông này hóng chuyện đến mức có thể đưa ra cả giao kèo với cô. Tuy nhiên cô cũng không từ chối. Mấy dự án đó đều đem lại cho cô rất nhiều hoa hồng, chưa kể tiền lương được phát đầy đủ và hơn cả sự mong đợi của cô. Vì thế vừa có tiền vừa có chủ tịch chống lưng giúp đỡ thì cô tất nhiên sẽ lợi dụng hết thảy.