Minh Tuệ kéo Hữu Thịnh vào phòng riêng và chẳng có ý định kéo rèm cửa sổ xuống. Cô muốn cảnh tượng bên trong này được Quỳnh Nga thấy rõ, phải nói là càng rõ càng tốt.
Minh Tuệ bày biện đồ ăn lên bàn, sau đó lấy một miếng chồm tới từ phía bên ngoài bàn tới trước miệng Hữu Thịnh.
“A!”
Cô cất chiếc giọng ngọt ngào vốn có pha thêm chút nũng nịu. Điều này thành công khiến anh ta thích thú và làm theo mọi điều mà cô muốn. Nhưng nó chỉ càng khiến cô cảm thấy anh ta dơ bẩn và dễ sa ngã.
Quỳnh Nga ở bên ngoài không ngừng cố định hơi thở gấp gáp. Cô ta tức giận đến mức sắp bẻ gãy cây bút trong tay.
Tất cả màn ra vẻ với kẻ thứ ba này đều được mọi người chiêm ngưỡng vô cùng thích thú. Nhìn đi, vợ người ta vừa đẹp vừa giỏi giang như thế thì hiển nhiên người chồng nào cũng phải cưng chiều và yêu thương rồi. Dù sao từ lúc Quỳnh Nga chiếm được sự chú ý của Hữu Thịnh thì cô ta luôn thị uy với đồng nghiệp, mở miệng là dọa đuổi việc khiến ai cũng ghi thù trong lòng. Bây giờ họ hả dạ rồi.
Minh Tuệ chỉ muốn đùa giỡn đôi chút, chứ không phải ở đây thể hiện tình cảm giả tạo để rồi sau này bị bỏ thì thật ê chề. Cô cẩn thận bưng nước tới cho Hữu Thịnh rồi lấy trong túi xách ra thuốc chuyên trị bao tử.
“Dạo này em biết anh bị đau lại nên chỉ làm những món thanh đạm cho anh thôi. Em có chuẩn bị thuốc cho anh rồi. Anh mang theo bên mình để lỡ có gặp khách hàng thì còn có cái để dùng.”
Hữu Thịnh gật đầu, trong lòng khẽ gợn sóng. Anh ta bị đau vì dạo gần đây hay cùng Quỳnh Nga đi ăn đồ cay và chua. Cuối cùng Minh Tuệ lại là người nhìn thấy được anh ta đang khó chịu. Điều này khiến anh ta có chút chột dạ.
“Em có đem theo nến thơm, giúp tâm tình tốt hơn và thư giãn. Anh hay tăng ca nên em nghĩ nó cũng sẽ cần thiết.”
“Được rồi. Trời tối rồi. Em về sớm đi.”
Hữu Thịnh gạt ngang. Anh ta càng nghe Minh Tuệ nói thì đáy lòng càng khó chịu. Vì thế anh ta cau có và muốn tiễn cô ra ngoài. Tất nhiên cô không ra đi dễ dàng như thế.
“Em nhớ em có mua cho anh đồ gác bút bằng sứ. Sao lại không thấy anh dùng?”
“Cái này…” Hữu Thịnh tặc lưỡi, càng muốn Minh Tuệ rời đi nhanh hơn: “Thôi em đi về đi. Anh còn công việc.”
Minh Tuệ thầm cười trong lòng. Cô cố tình nhìn sang bàn làm việc của Quỳnh Nga. Ai biểu cô ta muốn ở gần Hữu Thịnh nhất có thể nên tất nhiên mọi thứ trên bàn của cô ta đang ngay tầm mắt của cô. Và cả cái đồ gác bút bằng sứ đó!
“Cái này… sao lại nằm trên bàn của cô?”
Hữu Thịnh nhíu mày, nhớ tới trong một lần Quỳnh Nga đi vào phòng làm việc của anh ta thì đã ngắm trúng nó. Chỉ là cái đồ gác bút nên anh ta muốn lấy thứ ấy để đổi lại trái tim của nhân tình. Anh ta không nghĩ tới Minh Tuệ sẽ nhớ tới nó.
Quỳnh Nga cảm thấy đã có thứ để mình lên mặt, nên giả vờ ngại ngùng với nụ cười tươi trên môi mà bảo: “Cái này là trưởng phòng đã…”
Còn chưa đợi cô ta nói xong thì cô đã quay sang nhìn Hữu Thịnh: “Anh bán cho cô em này à?”
“Không, không phải mà là…” Cô ta nhanh chóng bác bỏ.
Nhưng Minh Tuệ nào để yên cho cô ta nói hết câu thì đã tiếp tục đặt ra nghi vấn: “Vậy chẳng lẽ anh tặng cho cô em này sao? Đồ này là vật kỷ niệm của chúng ta. Anh tặng cho cô em này nhân dịp gì thế? Bộ hai người cũng có ngày kỉ niệm gì à?”
Giọng điệu Minh Tuệ vô cùng nhẹ nhàng nhưng châm chọc. Người nghe tất nhiên sẽ khó chịu ngay lập tức nhưng không thể phản bác lại. Thấy vẻ mặt như mắc nghẹn của hai người họ, cô thả nhẹ thêm vài câu:
“Em biết cô em này thích đồ gác bút nên mua lại của chồng em mà. Anh chắc chắn sẽ quý trọng đồ em tặng nhưng tại cô em đòi quá nên anh thương nhân viên nên bán lại đúng không?”
Hữu Thịnh và Quỳnh Nga bị quay như chong chóng. Bây giờ họ có nói gì thì sẽ gây ra sự hiểu lầm cũng như khẳng định giữa họ có gian tình, vì thế họ chỉ có thể im lặng mà để Minh Tuệ sắp xếp hết mọi chuyện.
“Chị chưa thấy chồng chị nói gì về cái này nên chắc em vẫn đang đợi lương để trả đúng không. Theo chị nhớ thì hôm qua mới có lương. Món này khá quý giá ấy. Lúc chị mua thì nó có giá là một trăm triệu. Được cái vì chồng nên chị kì kèo xuống còn chín mươi triệu. Bây giờ chị lấy rẻ em tám mươi triệu thôi. Em thấy thế nào?”
“Tám… Tám mươi triệu… Em không có nhiều tiền như vậy…” Quỳnh Nga nghe thấy số tiền mà kinh hoàng. Tháng này vừa nhận được lương thì cô ta đã tiêu hết vào quần áo và mỹ phẩm cả rồi.
“Tám mươi triệu là rẻ rồi ấy. Chị nghe nói món đồ này hiện tại đang lên giá gần năm trăm triệu cơ. Nhưng không sao, chúng ta có thể viết giấy nợ.”
Minh Tuệ thản nhiên lấy giấy bút ra và viết liền mạch như đã chuẩn bị sẵn. Trong khi họ còn chưa ổn định tinh thần thì cô đã lên đơn nợ thành công, sau đó đưa bút cho cô ta và kêu cô ta kí vào.
Quỳnh Nga nhìn sang Hữu Thịnh nhưng hiện tại tầm mắt của anh ta chỉ toàn hướng về vợ mình, nào có quan tâm cô ta ra sao. Trước sự ngon ngọt của cô, cuối cùng cô ta cũng vô thức mà ký vào giấy nợ. Để hiệu nghiệm hơn, cô còn nhờ người khác ký làm chứng.
Minh Tuệ cẩn thận cất giấy nợ vào túi rồi đi về nhà. Bào được tiền của nhân tình của chồng thì còn gì vui hơn nữa chứ! Và còn một điều nữa, đồ gác bút bằng sứ đấy là cô được bạn tặng đấy.
Minh Tuệ bày biện đồ ăn lên bàn, sau đó lấy một miếng chồm tới từ phía bên ngoài bàn tới trước miệng Hữu Thịnh.
“A!”
Cô cất chiếc giọng ngọt ngào vốn có pha thêm chút nũng nịu. Điều này thành công khiến anh ta thích thú và làm theo mọi điều mà cô muốn. Nhưng nó chỉ càng khiến cô cảm thấy anh ta dơ bẩn và dễ sa ngã.
Quỳnh Nga ở bên ngoài không ngừng cố định hơi thở gấp gáp. Cô ta tức giận đến mức sắp bẻ gãy cây bút trong tay.
Tất cả màn ra vẻ với kẻ thứ ba này đều được mọi người chiêm ngưỡng vô cùng thích thú. Nhìn đi, vợ người ta vừa đẹp vừa giỏi giang như thế thì hiển nhiên người chồng nào cũng phải cưng chiều và yêu thương rồi. Dù sao từ lúc Quỳnh Nga chiếm được sự chú ý của Hữu Thịnh thì cô ta luôn thị uy với đồng nghiệp, mở miệng là dọa đuổi việc khiến ai cũng ghi thù trong lòng. Bây giờ họ hả dạ rồi.
Minh Tuệ chỉ muốn đùa giỡn đôi chút, chứ không phải ở đây thể hiện tình cảm giả tạo để rồi sau này bị bỏ thì thật ê chề. Cô cẩn thận bưng nước tới cho Hữu Thịnh rồi lấy trong túi xách ra thuốc chuyên trị bao tử.
“Dạo này em biết anh bị đau lại nên chỉ làm những món thanh đạm cho anh thôi. Em có chuẩn bị thuốc cho anh rồi. Anh mang theo bên mình để lỡ có gặp khách hàng thì còn có cái để dùng.”
Hữu Thịnh gật đầu, trong lòng khẽ gợn sóng. Anh ta bị đau vì dạo gần đây hay cùng Quỳnh Nga đi ăn đồ cay và chua. Cuối cùng Minh Tuệ lại là người nhìn thấy được anh ta đang khó chịu. Điều này khiến anh ta có chút chột dạ.
“Em có đem theo nến thơm, giúp tâm tình tốt hơn và thư giãn. Anh hay tăng ca nên em nghĩ nó cũng sẽ cần thiết.”
“Được rồi. Trời tối rồi. Em về sớm đi.”
Hữu Thịnh gạt ngang. Anh ta càng nghe Minh Tuệ nói thì đáy lòng càng khó chịu. Vì thế anh ta cau có và muốn tiễn cô ra ngoài. Tất nhiên cô không ra đi dễ dàng như thế.
“Em nhớ em có mua cho anh đồ gác bút bằng sứ. Sao lại không thấy anh dùng?”
“Cái này…” Hữu Thịnh tặc lưỡi, càng muốn Minh Tuệ rời đi nhanh hơn: “Thôi em đi về đi. Anh còn công việc.”
Minh Tuệ thầm cười trong lòng. Cô cố tình nhìn sang bàn làm việc của Quỳnh Nga. Ai biểu cô ta muốn ở gần Hữu Thịnh nhất có thể nên tất nhiên mọi thứ trên bàn của cô ta đang ngay tầm mắt của cô. Và cả cái đồ gác bút bằng sứ đó!
“Cái này… sao lại nằm trên bàn của cô?”
Hữu Thịnh nhíu mày, nhớ tới trong một lần Quỳnh Nga đi vào phòng làm việc của anh ta thì đã ngắm trúng nó. Chỉ là cái đồ gác bút nên anh ta muốn lấy thứ ấy để đổi lại trái tim của nhân tình. Anh ta không nghĩ tới Minh Tuệ sẽ nhớ tới nó.
Quỳnh Nga cảm thấy đã có thứ để mình lên mặt, nên giả vờ ngại ngùng với nụ cười tươi trên môi mà bảo: “Cái này là trưởng phòng đã…”
Còn chưa đợi cô ta nói xong thì cô đã quay sang nhìn Hữu Thịnh: “Anh bán cho cô em này à?”
“Không, không phải mà là…” Cô ta nhanh chóng bác bỏ.
Nhưng Minh Tuệ nào để yên cho cô ta nói hết câu thì đã tiếp tục đặt ra nghi vấn: “Vậy chẳng lẽ anh tặng cho cô em này sao? Đồ này là vật kỷ niệm của chúng ta. Anh tặng cho cô em này nhân dịp gì thế? Bộ hai người cũng có ngày kỉ niệm gì à?”
Giọng điệu Minh Tuệ vô cùng nhẹ nhàng nhưng châm chọc. Người nghe tất nhiên sẽ khó chịu ngay lập tức nhưng không thể phản bác lại. Thấy vẻ mặt như mắc nghẹn của hai người họ, cô thả nhẹ thêm vài câu:
“Em biết cô em này thích đồ gác bút nên mua lại của chồng em mà. Anh chắc chắn sẽ quý trọng đồ em tặng nhưng tại cô em đòi quá nên anh thương nhân viên nên bán lại đúng không?”
Hữu Thịnh và Quỳnh Nga bị quay như chong chóng. Bây giờ họ có nói gì thì sẽ gây ra sự hiểu lầm cũng như khẳng định giữa họ có gian tình, vì thế họ chỉ có thể im lặng mà để Minh Tuệ sắp xếp hết mọi chuyện.
“Chị chưa thấy chồng chị nói gì về cái này nên chắc em vẫn đang đợi lương để trả đúng không. Theo chị nhớ thì hôm qua mới có lương. Món này khá quý giá ấy. Lúc chị mua thì nó có giá là một trăm triệu. Được cái vì chồng nên chị kì kèo xuống còn chín mươi triệu. Bây giờ chị lấy rẻ em tám mươi triệu thôi. Em thấy thế nào?”
“Tám… Tám mươi triệu… Em không có nhiều tiền như vậy…” Quỳnh Nga nghe thấy số tiền mà kinh hoàng. Tháng này vừa nhận được lương thì cô ta đã tiêu hết vào quần áo và mỹ phẩm cả rồi.
“Tám mươi triệu là rẻ rồi ấy. Chị nghe nói món đồ này hiện tại đang lên giá gần năm trăm triệu cơ. Nhưng không sao, chúng ta có thể viết giấy nợ.”
Minh Tuệ thản nhiên lấy giấy bút ra và viết liền mạch như đã chuẩn bị sẵn. Trong khi họ còn chưa ổn định tinh thần thì cô đã lên đơn nợ thành công, sau đó đưa bút cho cô ta và kêu cô ta kí vào.
Quỳnh Nga nhìn sang Hữu Thịnh nhưng hiện tại tầm mắt của anh ta chỉ toàn hướng về vợ mình, nào có quan tâm cô ta ra sao. Trước sự ngon ngọt của cô, cuối cùng cô ta cũng vô thức mà ký vào giấy nợ. Để hiệu nghiệm hơn, cô còn nhờ người khác ký làm chứng.
Minh Tuệ cẩn thận cất giấy nợ vào túi rồi đi về nhà. Bào được tiền của nhân tình của chồng thì còn gì vui hơn nữa chứ! Và còn một điều nữa, đồ gác bút bằng sứ đấy là cô được bạn tặng đấy.