Minh Tuệ và Quỳnh Nga là hai thái cực khác nhau.
Quỳnh Nga có dáng vẻ yểu điệu. Trên người lúc nào cũng mang trang sức lấp lánh và trang phục gợi cảm. Nếu cổ không khoét sâu thì váy phải thuộc dạng ngắn cũn cỡn. Nhằm lúc cô ta cúi xuống nhặt đồ làm không ít người phải đau mắt. Lớp phấn trên mặt khá dày và khá đậm để che đậy không ít khiếm khuyết bên dưới.
Minh Tuệ hoàn toàn ngược lại với cô ta. Trên người cô chẳng có đồ vật lấp lánh nào nhưng làn da lại trắng sáng đến bất ngờ, khiến họ liên tưởng nếu những món ấy trên người cô thì kiểu gì cũng sẽ bị lu mờ đi. Bộ váy trên người của cô là dạng hoa nhí, nhưng là váy hai dây cổ yếm để lộ rãnh ngực mờ ảo, và thêm phần thịt trắng sáng ở vai kể cả nửa lưng. Trông cô vừa dịu dàng lại vừa quyến rũ mà không quá thô thiển. Tất nhiên gương mặt của cô cũng chẳng trét quá nhiều phấn, chỉ có lớp kem dưỡng cùng chút màu mắt và má hồng nhẹ.
Nhưng thứ để Minh Tuệ đấu với Quỳnh Nga không chỉ có vậy. Nguyên nhân cô không đeo bất kỳ trang sức nào chính là vật hiện diện trên ngón tay của cô - chiếc nhẫn cưới. Cô cứ vờ như vô tình sẽ đưa bàn tay đó lên vuốt tóc, hiển nhiên nhẫn cưới sẽ thành vật được chú ý duy nhất, và cũng là thứ làm cho nhân tình của chồng ganh tỵ. Thế mới khiến cô hả dạ!
Hữu Thịnh nghe tiếng ồn ào bên ngoài thì đi ra xem. Vốn chỉ muốn nói vài câu rồi đuổi Minh Tuệ về nhưng chợt khựng lại ngay lập tức. Người vợ luôn trong tình trạng dầu mỡ đang đứng ở trước mặt với hình dáng của cô học sinh tươi tắn của mấy năm về trước. Trái tim lần nữa đập mạnh khiến anh ta sực nhớ cô cũng đã từng xinh đẹp như thế.
“Chồng ơi!”
Minh Tuệ hiển nhiên thấy được vẻ ngẩn ngơ của Hữu Thịnh, dù rất muốn cười vào mặt anh ta nhưng vẫn cất lên giọng điệu đáng yêu rồi chạy tới gần. Trong vô thức, anh ta thế mà đã ôm cô vào lòng. Mùi hương cỏ tươi dịu nhẹ lại làm anh ta hồi tưởng về những năm tháng cả hai yêu đương mặn nồng. Cô âm thầm đắc ý, chẳng uổng công bản thân tìm hiểu và thẳng tay mua mùi nước hoa này.
Cảnh tượng trước mắt khiến không ít người trầm trồ, chỉ riêng Quỳnh Nga tức đến mức muốn lôi Minh Tuệ ra khỏi người Hữu Thịnh. Cô ta mới là người nên ở vị trí đó, đeo chiếc nhẫn chói loá kia và được mọi người ngưỡng mộ. Nhưng ghen tức chỉ hoàn ghen tức chứ cô ta nào dám lên tiếng vì hai kẻ gian phu *** phụ này coi trọng mặt mũi trước người ngoài.
“Em có mang phần ăn đặc biệt đến cho anh nè. Trong đó là…”
Minh Tuệ cố tình nhón chân lên rồi nói nhỏ vào tai của Hữu Thịnh. Anh ta cũng thuận thế mà ôm lấy chiếc eo nhỏ, ánh mắt nhất thời rơi vào mơ màng. Tất cả đều nằm trong kế hoạch của cô. Cô tin chắc thời gian này anh ta và Quỳnh Nga chỉ là quan hệ bạn giường, cùng lắm chiều chuộng cô ta một chút mà thôi. Nhìn cái cách cô ta khoe mẽ thì cũng khiến cô hiểu cô ta chưa thật sự nắm được trái tim của Hữu Thịnh.
Bằng chứng rõ ràng rằng cô vẫn có thể bắt thóp được anh ta.
“Mong đồ ăn hợp khẩu vị của mọi người nhé.”
Minh Tuệ niềm nở với tất cả người trong công ty, kể cả với vài bác lao công đi ngang. Cô cố tình xây dựng hình tượng đoan trang hiền thục đến mức sợ không đủ để mọi người phải so sánh với Quỳnh Nga.
“Không đâu, đồ ăn của chị ngon lắm. Trưởng phòng quả có phúc.”
Cô mỉm cười: “Thật à? Cảm ơn mọi người nhé. Dạo gần đây sợ anh Thịnh tăng ca bỏ bê sức khỏe nên tôi không an tâm, sẵn tiện làm nhiều thêm chút để đãi mọi người.”
“Em mà là trưởng phòng thì ngày nào cũng về nhà ăn cơm nhà rồi.”
Cô choàng tay qua tay anh ta: “Vậy nhờ mọi người canh chừng chồng tôi giùm nhé. Anh ấy ăn bậy ăn bạ gì bên ngoài thì mọi người nhớ nói với tôi đấy. Để tôi phải phạt ảnh chứ dạo này sức khỏe ảnh kém lắm.”
Một câu nói vừa đá đểu việc vụng trộm của Hữu Thịnh và Quỳnh Nga, cũng vừa khơi gợi sự hiếu kỳ của mọi người. Chẳng lẽ Quỳnh Nga bào trưởng phòng đến mức anh ta không còn sức để ngủ với vợ sao?
Quỳnh Nga nhột không chịu nổi, thiếu điều muốn gãi công khai nhưng tất nhiên sẽ không chịu thua mà phản bác: “Chị đừng lo. Em luôn ở bên canh chừng sếp mà. Chỉ là dạo gần đây sếp muốn thay đổi khẩu vị nên ít về ăn cơm nhà. Để em trách sếp giùm chị nhen.”
Mùi thuốc súng bay nồng nặc khắp văn phòng khiến mọi người nhanh chóng lui về chỗ. Tránh đạn lạc tới chỗ mình.
Tuy nhiên, Minh Tuệ chẳng mất dáng vẻ thong dong vì dù sao Hữu Thịnh cũng đang ôm cô vào lòng. Đặc biệt ánh mắt chưa từng rời khỏi người cô.
“Vậy thì chị cảm ơn em trước nhé. Nhưng mà em nói vậy thì chị lại càng không dám giao chồng chị cho em quản. Em nhìn sắc mặt anh ấy nè, càng lúc càng xấu. Chồng, anh phải nhờ người khác đấy. Quỳnh Nga không có hợp đâu, chả làm chồng em đẹp thêm miếng nào.”
Mọi người bắt đầu xì xầm. Quả thật như lời cô bảo, từ lúc trưởng phòng cùng Quỳnh Nga mờ ám thì anh ta xuống sắc ngày qua ngày. Vài câu lọt vào tai cô ta không khác gì mấy cú tát cho lời ‘chăm sóc’ mà cô ta nói vừa rồi.
Minh Tuệ cũng không định sẽ khiêu khích thêm, dù sao thời gian chơi đùa Quỳnh Nga vẫn còn dài.
Quỳnh Nga có dáng vẻ yểu điệu. Trên người lúc nào cũng mang trang sức lấp lánh và trang phục gợi cảm. Nếu cổ không khoét sâu thì váy phải thuộc dạng ngắn cũn cỡn. Nhằm lúc cô ta cúi xuống nhặt đồ làm không ít người phải đau mắt. Lớp phấn trên mặt khá dày và khá đậm để che đậy không ít khiếm khuyết bên dưới.
Minh Tuệ hoàn toàn ngược lại với cô ta. Trên người cô chẳng có đồ vật lấp lánh nào nhưng làn da lại trắng sáng đến bất ngờ, khiến họ liên tưởng nếu những món ấy trên người cô thì kiểu gì cũng sẽ bị lu mờ đi. Bộ váy trên người của cô là dạng hoa nhí, nhưng là váy hai dây cổ yếm để lộ rãnh ngực mờ ảo, và thêm phần thịt trắng sáng ở vai kể cả nửa lưng. Trông cô vừa dịu dàng lại vừa quyến rũ mà không quá thô thiển. Tất nhiên gương mặt của cô cũng chẳng trét quá nhiều phấn, chỉ có lớp kem dưỡng cùng chút màu mắt và má hồng nhẹ.
Nhưng thứ để Minh Tuệ đấu với Quỳnh Nga không chỉ có vậy. Nguyên nhân cô không đeo bất kỳ trang sức nào chính là vật hiện diện trên ngón tay của cô - chiếc nhẫn cưới. Cô cứ vờ như vô tình sẽ đưa bàn tay đó lên vuốt tóc, hiển nhiên nhẫn cưới sẽ thành vật được chú ý duy nhất, và cũng là thứ làm cho nhân tình của chồng ganh tỵ. Thế mới khiến cô hả dạ!
Hữu Thịnh nghe tiếng ồn ào bên ngoài thì đi ra xem. Vốn chỉ muốn nói vài câu rồi đuổi Minh Tuệ về nhưng chợt khựng lại ngay lập tức. Người vợ luôn trong tình trạng dầu mỡ đang đứng ở trước mặt với hình dáng của cô học sinh tươi tắn của mấy năm về trước. Trái tim lần nữa đập mạnh khiến anh ta sực nhớ cô cũng đã từng xinh đẹp như thế.
“Chồng ơi!”
Minh Tuệ hiển nhiên thấy được vẻ ngẩn ngơ của Hữu Thịnh, dù rất muốn cười vào mặt anh ta nhưng vẫn cất lên giọng điệu đáng yêu rồi chạy tới gần. Trong vô thức, anh ta thế mà đã ôm cô vào lòng. Mùi hương cỏ tươi dịu nhẹ lại làm anh ta hồi tưởng về những năm tháng cả hai yêu đương mặn nồng. Cô âm thầm đắc ý, chẳng uổng công bản thân tìm hiểu và thẳng tay mua mùi nước hoa này.
Cảnh tượng trước mắt khiến không ít người trầm trồ, chỉ riêng Quỳnh Nga tức đến mức muốn lôi Minh Tuệ ra khỏi người Hữu Thịnh. Cô ta mới là người nên ở vị trí đó, đeo chiếc nhẫn chói loá kia và được mọi người ngưỡng mộ. Nhưng ghen tức chỉ hoàn ghen tức chứ cô ta nào dám lên tiếng vì hai kẻ gian phu *** phụ này coi trọng mặt mũi trước người ngoài.
“Em có mang phần ăn đặc biệt đến cho anh nè. Trong đó là…”
Minh Tuệ cố tình nhón chân lên rồi nói nhỏ vào tai của Hữu Thịnh. Anh ta cũng thuận thế mà ôm lấy chiếc eo nhỏ, ánh mắt nhất thời rơi vào mơ màng. Tất cả đều nằm trong kế hoạch của cô. Cô tin chắc thời gian này anh ta và Quỳnh Nga chỉ là quan hệ bạn giường, cùng lắm chiều chuộng cô ta một chút mà thôi. Nhìn cái cách cô ta khoe mẽ thì cũng khiến cô hiểu cô ta chưa thật sự nắm được trái tim của Hữu Thịnh.
Bằng chứng rõ ràng rằng cô vẫn có thể bắt thóp được anh ta.
“Mong đồ ăn hợp khẩu vị của mọi người nhé.”
Minh Tuệ niềm nở với tất cả người trong công ty, kể cả với vài bác lao công đi ngang. Cô cố tình xây dựng hình tượng đoan trang hiền thục đến mức sợ không đủ để mọi người phải so sánh với Quỳnh Nga.
“Không đâu, đồ ăn của chị ngon lắm. Trưởng phòng quả có phúc.”
Cô mỉm cười: “Thật à? Cảm ơn mọi người nhé. Dạo gần đây sợ anh Thịnh tăng ca bỏ bê sức khỏe nên tôi không an tâm, sẵn tiện làm nhiều thêm chút để đãi mọi người.”
“Em mà là trưởng phòng thì ngày nào cũng về nhà ăn cơm nhà rồi.”
Cô choàng tay qua tay anh ta: “Vậy nhờ mọi người canh chừng chồng tôi giùm nhé. Anh ấy ăn bậy ăn bạ gì bên ngoài thì mọi người nhớ nói với tôi đấy. Để tôi phải phạt ảnh chứ dạo này sức khỏe ảnh kém lắm.”
Một câu nói vừa đá đểu việc vụng trộm của Hữu Thịnh và Quỳnh Nga, cũng vừa khơi gợi sự hiếu kỳ của mọi người. Chẳng lẽ Quỳnh Nga bào trưởng phòng đến mức anh ta không còn sức để ngủ với vợ sao?
Quỳnh Nga nhột không chịu nổi, thiếu điều muốn gãi công khai nhưng tất nhiên sẽ không chịu thua mà phản bác: “Chị đừng lo. Em luôn ở bên canh chừng sếp mà. Chỉ là dạo gần đây sếp muốn thay đổi khẩu vị nên ít về ăn cơm nhà. Để em trách sếp giùm chị nhen.”
Mùi thuốc súng bay nồng nặc khắp văn phòng khiến mọi người nhanh chóng lui về chỗ. Tránh đạn lạc tới chỗ mình.
Tuy nhiên, Minh Tuệ chẳng mất dáng vẻ thong dong vì dù sao Hữu Thịnh cũng đang ôm cô vào lòng. Đặc biệt ánh mắt chưa từng rời khỏi người cô.
“Vậy thì chị cảm ơn em trước nhé. Nhưng mà em nói vậy thì chị lại càng không dám giao chồng chị cho em quản. Em nhìn sắc mặt anh ấy nè, càng lúc càng xấu. Chồng, anh phải nhờ người khác đấy. Quỳnh Nga không có hợp đâu, chả làm chồng em đẹp thêm miếng nào.”
Mọi người bắt đầu xì xầm. Quả thật như lời cô bảo, từ lúc trưởng phòng cùng Quỳnh Nga mờ ám thì anh ta xuống sắc ngày qua ngày. Vài câu lọt vào tai cô ta không khác gì mấy cú tát cho lời ‘chăm sóc’ mà cô ta nói vừa rồi.
Minh Tuệ cũng không định sẽ khiêu khích thêm, dù sao thời gian chơi đùa Quỳnh Nga vẫn còn dài.