Minh Tuệ không nghĩ tới việc đầu tiên anh ta gặp cô không phải là hỏi thăm tình hình của ba cô, mà là để trách cứ.
“Chắc anh biết tôi phải về quê vì điều gì.”
Hữu Thịnh thấy vẻ mặt của cô không có mấy vui vẻ thì biết anh ta vừa lỡ lời nên lập tức hỏi lại:
“Ba em vẫn khoẻ chứ?”
Minh Tuệ im lặng, sau đó thở dài: “Ba tôi vừa lập di chúc, để lại toàn bộ tài sản cho tôi.”
“Toàn bộ tài sản sao?”
Câu nói của Hữu Thịnh nghe có vẻ khinh khỉnh. Anh ta nghĩ một nhà nông dưới quê thì tài sản được những thứ gì quý giá chứ.
“Ừ, năm mươi tỷ hơn.”
Minh Tuệ nhún vai, nói ra một con số không hề nhỏ. Dù sao cô cũng không ngại nói ra sự thật cho anh ta biết. Lúc trước, cha cô không tin tưởng vào Hữu Thịnh. Ông bảo rằng mặt anh ta quá mức tính toán và gian manh nên ông mới diễn cảnh nghèo nàn. Một lần diễn kéo đến khi cả hai đã kết hôn mấy năm.
“Cái gì?”
Hữu Thịnh vô cùng bất ngờ. Anh ta không thể tin được nhà Minh Tuệ lại thuộc dạng có danh và có tiếng nhất tỉnh. Thì ra tất cả trước đó chỉ là trò cười. Anh ta bắt đầu cảm thấy hối hận về những điều anh ta đã làm. Phải chăng bây giờ cô càng lúc càng khó nắm bắt?
“Sao em không nói điều này với anh? Chúng ta là vợ chồng mà.” Hữu Thịnh chuyển thái độ sang chất vấn: “Anh chẳng biết em còn giấu anh chuyện gì nữa không đây.”
Cô bật cười, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Yên tâm ngoại trừ chuyện này thì tôi đâu có bí mật kinh khủng như anh.”
“Quỳnh Nga chỉ là chuyện nhất thời. Đợi đến khi cô ta đẻ đứa bé ra thì em sẽ là mẹ của đứa bé. Anh hứa anh sẽ cắt đứt mọi liên lạc với cô ta.”
Hữu Thịnh nắm chặt lấy cánh tay của Minh Tuệ, thiếu điều muốn quỳ xuống xin xỏ cô quay lại bên anh ta. Nhưng tiếng động của hai người giằng co khá lớn khiến Quỳnh Nga tìm thấy. Và câu nói ấy cũng lọt vào tai cô ta.
“Anh nói cái gì? Anh muốn bỏ tôi sao? Anh còn có lòng người không? Tôi ở bên anh, làm mọi chuyện vì anh mà anh lại nói thế à?”
Quỳnh Nga điên tiết lên, bắt đầu xông tới kéo Hữu Thịnh ra mà cào cấu vào người anh ta. Hai người họ đấu đá nhau, tất nhiên Minh Tuệ thích thú không thôi. Tuy nhiên cô không có ý định tham gia nên lùi về sau vài bước để đỡ phải bị vạ lây.
Thế mà Quỳnh Nga không làm gì được Hữu Thịnh nên định quay sang tính sổ với Minh Tuệ. Rõ ràng mọi thứ đều vô cùng tốt, vậy mà chỉ cần vài câu nói của cô thì anh ta lại muốn buông bỏ cô ta. Cô ta sẽ không để điều đó xảy ra.
Hữu Thịnh nhanh chóng giữ lại cánh tay của Quỳnh Nga và giật mạnh về sau. Do đôi giày có phần trơn trượt, cô ta không kịp trụ lại nên khiến phần bụng đập xuống đất. Sau đó, tiếng thét của cô ta báo động cho cả tầng lầu.
Khi mọi người chạy đến chỉ thấy Hữu Thịnh ôm cô ta vào lòng mà sợ hãi. Còn cô ta chỉ thẳng tay vào mặt của Minh Tuệ mà đay nghiến:
“Chị Tuệ, nếu chị không thích em ở bên anh Thịnh, làm tròn trách nhiệm mà một người vợ như chị có thể làm được thì chị cứ nói. Sao chị lại ác động muốn hại đứa con của em?”
Minh Tuệ nhướng mày, không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại là một trận buồn cười chảy dọc trong lòng. Quỳnh Nga quả thật đổi trắng thay đen một cách không ai ngờ tới. Nhưng dù sao cô cũng sẽ đi theo mà chơi đùa với cô ta tới cùng. Cô ta đã nói thế thì cô sẽ bật mí một số chuyện vậy.
“Chú, chú giúp tụi cháu đưa Quỳnh Nga tới bệnh viện trước. Chuyện sau đó tính sau.” Minh Tuệ gọi bảo vệ tới. Không để cô ta kịp lên tiếng thì cô đã cướp lời: “Yên tâm, tôi sẽ ở yên đây để cùng cô nói chuyện phải trái.”
Vài phút sau, người nhà của Hữu Thịnh cũng có mặt ở bệnh viện. Minh Tuệ nhìn bọn họ lo lắng không thôi thì thấy quả thật cà mè một lứa. Cô nên sớm ngày tác hợp cho họ về chung một chỗ để hành hạ lẫn nhau.
Mẹ chồng nhìn thấy cô đứng đối diện thì lập tức nổi khùng lên: “Cô không sinh được con nối dõi cho nhà tôi thì để người khác làm. Cô đúng là con đàn bà độc ác, giết con của chồng.”
Nhiều người ở đó bắt đầu tò mò về câu chuyện này. Họ bắt đầu dỏng tai lên nghe. Thấy thế, mẹ chồng càng lớn tiếng trách mắng Minh Tuệ không ngớt, cứ như sợ người khác sẽ không biết cô tệ đến mức nào.
Tuy nhiên Minh Tuệ vẫn đứng im một chỗ, thể hiện một bộ dạng chán nản vì những lời nói nghe riết thành quen. Đợi cho mẹ chồng đứng thở lấy hơi, cô mới nói: “Thứ nhất tôi không phải người giết con của anh ta. Là do anh ta và Quỳnh Nga xô đẩy nên mới như thế. Ở đó có camera nên tôi chẳng sợ. Thứ hai, làm sao mấy người chắc rằng đó là con của anh ta?”
“Ý cô là sao?” Mẹ chồng nghe tới câu cuối thì nhíu mày hỏi lại, nhưng nghĩ tới gái độc như Minh Tuệ có thể đang ghen tỵ nên mới vu khống như thế thì bà bật cười: “Cô không đẻ được rồi cho ai cũng như cô à?”
“Chắc anh biết tôi phải về quê vì điều gì.”
Hữu Thịnh thấy vẻ mặt của cô không có mấy vui vẻ thì biết anh ta vừa lỡ lời nên lập tức hỏi lại:
“Ba em vẫn khoẻ chứ?”
Minh Tuệ im lặng, sau đó thở dài: “Ba tôi vừa lập di chúc, để lại toàn bộ tài sản cho tôi.”
“Toàn bộ tài sản sao?”
Câu nói của Hữu Thịnh nghe có vẻ khinh khỉnh. Anh ta nghĩ một nhà nông dưới quê thì tài sản được những thứ gì quý giá chứ.
“Ừ, năm mươi tỷ hơn.”
Minh Tuệ nhún vai, nói ra một con số không hề nhỏ. Dù sao cô cũng không ngại nói ra sự thật cho anh ta biết. Lúc trước, cha cô không tin tưởng vào Hữu Thịnh. Ông bảo rằng mặt anh ta quá mức tính toán và gian manh nên ông mới diễn cảnh nghèo nàn. Một lần diễn kéo đến khi cả hai đã kết hôn mấy năm.
“Cái gì?”
Hữu Thịnh vô cùng bất ngờ. Anh ta không thể tin được nhà Minh Tuệ lại thuộc dạng có danh và có tiếng nhất tỉnh. Thì ra tất cả trước đó chỉ là trò cười. Anh ta bắt đầu cảm thấy hối hận về những điều anh ta đã làm. Phải chăng bây giờ cô càng lúc càng khó nắm bắt?
“Sao em không nói điều này với anh? Chúng ta là vợ chồng mà.” Hữu Thịnh chuyển thái độ sang chất vấn: “Anh chẳng biết em còn giấu anh chuyện gì nữa không đây.”
Cô bật cười, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Yên tâm ngoại trừ chuyện này thì tôi đâu có bí mật kinh khủng như anh.”
“Quỳnh Nga chỉ là chuyện nhất thời. Đợi đến khi cô ta đẻ đứa bé ra thì em sẽ là mẹ của đứa bé. Anh hứa anh sẽ cắt đứt mọi liên lạc với cô ta.”
Hữu Thịnh nắm chặt lấy cánh tay của Minh Tuệ, thiếu điều muốn quỳ xuống xin xỏ cô quay lại bên anh ta. Nhưng tiếng động của hai người giằng co khá lớn khiến Quỳnh Nga tìm thấy. Và câu nói ấy cũng lọt vào tai cô ta.
“Anh nói cái gì? Anh muốn bỏ tôi sao? Anh còn có lòng người không? Tôi ở bên anh, làm mọi chuyện vì anh mà anh lại nói thế à?”
Quỳnh Nga điên tiết lên, bắt đầu xông tới kéo Hữu Thịnh ra mà cào cấu vào người anh ta. Hai người họ đấu đá nhau, tất nhiên Minh Tuệ thích thú không thôi. Tuy nhiên cô không có ý định tham gia nên lùi về sau vài bước để đỡ phải bị vạ lây.
Thế mà Quỳnh Nga không làm gì được Hữu Thịnh nên định quay sang tính sổ với Minh Tuệ. Rõ ràng mọi thứ đều vô cùng tốt, vậy mà chỉ cần vài câu nói của cô thì anh ta lại muốn buông bỏ cô ta. Cô ta sẽ không để điều đó xảy ra.
Hữu Thịnh nhanh chóng giữ lại cánh tay của Quỳnh Nga và giật mạnh về sau. Do đôi giày có phần trơn trượt, cô ta không kịp trụ lại nên khiến phần bụng đập xuống đất. Sau đó, tiếng thét của cô ta báo động cho cả tầng lầu.
Khi mọi người chạy đến chỉ thấy Hữu Thịnh ôm cô ta vào lòng mà sợ hãi. Còn cô ta chỉ thẳng tay vào mặt của Minh Tuệ mà đay nghiến:
“Chị Tuệ, nếu chị không thích em ở bên anh Thịnh, làm tròn trách nhiệm mà một người vợ như chị có thể làm được thì chị cứ nói. Sao chị lại ác động muốn hại đứa con của em?”
Minh Tuệ nhướng mày, không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại là một trận buồn cười chảy dọc trong lòng. Quỳnh Nga quả thật đổi trắng thay đen một cách không ai ngờ tới. Nhưng dù sao cô cũng sẽ đi theo mà chơi đùa với cô ta tới cùng. Cô ta đã nói thế thì cô sẽ bật mí một số chuyện vậy.
“Chú, chú giúp tụi cháu đưa Quỳnh Nga tới bệnh viện trước. Chuyện sau đó tính sau.” Minh Tuệ gọi bảo vệ tới. Không để cô ta kịp lên tiếng thì cô đã cướp lời: “Yên tâm, tôi sẽ ở yên đây để cùng cô nói chuyện phải trái.”
Vài phút sau, người nhà của Hữu Thịnh cũng có mặt ở bệnh viện. Minh Tuệ nhìn bọn họ lo lắng không thôi thì thấy quả thật cà mè một lứa. Cô nên sớm ngày tác hợp cho họ về chung một chỗ để hành hạ lẫn nhau.
Mẹ chồng nhìn thấy cô đứng đối diện thì lập tức nổi khùng lên: “Cô không sinh được con nối dõi cho nhà tôi thì để người khác làm. Cô đúng là con đàn bà độc ác, giết con của chồng.”
Nhiều người ở đó bắt đầu tò mò về câu chuyện này. Họ bắt đầu dỏng tai lên nghe. Thấy thế, mẹ chồng càng lớn tiếng trách mắng Minh Tuệ không ngớt, cứ như sợ người khác sẽ không biết cô tệ đến mức nào.
Tuy nhiên Minh Tuệ vẫn đứng im một chỗ, thể hiện một bộ dạng chán nản vì những lời nói nghe riết thành quen. Đợi cho mẹ chồng đứng thở lấy hơi, cô mới nói: “Thứ nhất tôi không phải người giết con của anh ta. Là do anh ta và Quỳnh Nga xô đẩy nên mới như thế. Ở đó có camera nên tôi chẳng sợ. Thứ hai, làm sao mấy người chắc rằng đó là con của anh ta?”
“Ý cô là sao?” Mẹ chồng nghe tới câu cuối thì nhíu mày hỏi lại, nhưng nghĩ tới gái độc như Minh Tuệ có thể đang ghen tỵ nên mới vu khống như thế thì bà bật cười: “Cô không đẻ được rồi cho ai cũng như cô à?”