Mục lục
Khai quang mật sử - Hoa Hướng Dương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi quay đầu nhìn thấy Lâm Ngọc Lam đang hoảng sợ, kinh hoàng chạy tới, theo sát phía sau là Trần Kế Văn và mấy tên côn đồ mà bình thường vẫn hùa theo một đám với anh ta.

“Mẹ kiếp, đứng lại cho tao! Ông đây đã đợi chúng mày cả một ngày rồi đấy!”, Trần Kế Tần chửi rửa.

Tôi quay người định bỏ chạy theo bản năng nhưng thấy Lâm Ngọc Lam sắp bị Trần Kế Tần đuổi kịp thì tôi không thể bỏ rơi cô ta được.

Đợi khi Lâm Ngọc Lam chạy tới trước mặt, tôi tiện tay nhặt mấy hòn đá bên đường chắn ngay giữa đường, chặn trước mặt đám người Trần Kế Tần và nói với Lâm Ngọc Lam: “Chị mau đi đi, để tôi chặn bọn họ.”

“Cậu cũng chạy đi”, Lâm Ngọc Lam cuống cuồng kêu lên.

“Không cần đâu. Chị mau đi!”

Tôi biết, với tốc độ của Lâm Ngọc Lam thì chắc chắn không thể chạy nổi. Chỉ khi tôi chặn đám người Trần Kế Tần thì mới có thể giành được ít thời gian cho Lâm Ngọc Lam bỏ chạy.

Không ngờ Lâm Ngọc Lam không chạy, cũng nhặt mấy hòn đá lên.

“Mẹ kiếp, cuối cùng mày cũng xuất hiện”, Trần Kế Tần dừng lại, chỉ vào mặt tôi chửi bới: “Hôm nay ông đây không xử được mày thì ông không mang họ Trần!”

Tôi vô cùng sợ hãi nhưng vẫn cứng đầu nói: “Anh có giỏi thì xông lên đây, tha cho Lâm Ngọc Lam”.

“Ha ha, tha cho cô ta? Mẹ kiếp đừng có mơ! Hôm nay cả hai đứa chúng mày đừng nghĩ đến chuyện bỏ chạy!”

“Được thôi, cùng lắm cá chết thì lưới rách!”, tôi giơ hòn đá trong tay lên.

Mặc dù nói vậy nhưng tim tôi đập loạn lên.

“Mấy con kiến hôi mà thôi, sợ cái gì chứ? Chỉ cần một chiêu là có thể khiến chúng tan thành mây khói”, lời nói của tiên nữ Thanh Thủy đột nhiên vang lên bên tai.

Tôi sững sờ, một chiêu sao? Tan thành mây khói?

“Lên!”

Trần Kế Tần phất tay: “Đập gãy chân Trương Sơn Thành, bắt lấy Lâm Ngọc Lam!”

Mấy tên côn đồ hung ác nhào tới tôi và Lâm Ngọc Lam, tôi nhắm tên chạy lên đầu tiên, đập mạnh vào đầu hắn.

"Á!”, tên này kêu la thảm thiết, đổ rầm xuống đất, ôm trán lăn lộn.

Những tên khác không sợ, từng tên một lao tới, tôi không thèm đến xỉa, đâm rầm vào một tên khiến hắn ta bay bật ra năm, sau mét, suýt nữa đụng trúng Trần Kế Tần.

Những kẻ khác định bắt tôi, tôi né bên trái, lách bên phải giống như cá gặp nước, không để chúng chạm phải một cọng lông, ngược lại mấy tên này dường như chóng mặt, bị tôi ngáng chân, toàn bộ ngã nhào xuống đất, kêu gào thảm thiết.

“Mẹ kiếp, toàn lũ vứt đi!”, Trần Kế Tần vừa chửi vừa lao về phía tôi, đấm một đấm vào trán tôi.

Tôi cảm thấy trên mặt đau đớn, suýt nữa bổ nhào xuống đất.



Trần Kế Tần là côn đồ có tiếng trong thôn, quả không hổ danh, đương nhiên anh ta có chút bản lĩnh. Hôm qua bị tôi đá bay là vì anh ta không coi tôi ra gì nên mới chẳng may bị thiệt.

Sau khi đấm tôi một phát, Trần Kế Tần không hề có ý dừng lại, mà tiếp tục đánh tới.

Tôi khẽ nghiêng đầu, Trần Kế Tần đấm hụt, tôi đập mạnh lên vai anh ta, Trần Kế Tần khựng người, lùi lại phía sau ba, bốn bước. Tôi không để anh ta kịp thở bèn lao lên, định đập lên vai anh ta một phát nữa, nào ngờ Trần Kế Tần đánh nốc ao khiến người tôi bay bật lại phía sau, hòn gạch trong tay cũng rơi xuống đất.

“Á”, Trần Kế Tần giống một con chó điên vồ tới, đưa nắm đấm về phía mặt tôi.

Tôi bị choáng váng bởi cú nốc ao vừa rồi của anh ta, chỉ cảm thấy quai hàm như muốn rơi ra, đầu kêu ong ong. Ngay sau đó là một cơn đau kịch liệt trên khuôn mặt, lại hứng chịu thêm cú đấm của Trần Kế Tần, tôi vung tay về phía trước theo bản năng.

“Bốp!”

Tiếng kêu giòn giã.

Ngay sau đó, cơ thể Trần Kế Tần bay mấy vòng trong không trung rồi ngã rầm xuống đất.

Tôi xông lên, đá bùm bụp vào người anh ta.

"Ai bảo anh dám đánh tôi! Dám đánh tôi này!"

Mấy lần Trần Kế Tần định bò dậy nhưng bị hết phát đá này đến phát đá khác của tôi khiến ngã rạp xuống đất. Anh ta ôm chặt chân phải của tôi, tôi nhấc chân gạt anh ta bay ra, đợi đến khi anh ta đứng dậy thì tôi lại đá mạnh một phát nữa.

Những tên khác lần lượt đứng dậy, nhìn thấy cảnh tượng đó thì hết hồn hết vía, không dám lao tới.

“Thằng này điên rồi!”

“Nó đúng là một thằng điên!"



Tôi đạp liên tiếp lên người Trần Kế Tần, cho tới khi Lâm Ngọc Lam chạy tới, kéo tôi kêu lên: “Cậu đừng đá nữa, còn đá tiếp thì anh ta sẽ chết mất”.

Tôi bình tĩnh nhìn, Trần Kế Tần nằm rạp dưới đất giống như một con lợn chết ngắc, bất động.

Tôi giật mình, không phải là đã đá chết anh ta thật rồi chứ?

Mấy tên côn đồ đi theo Trần Kế Tần đứng bên cạnh nhìn, tên nào tên ấy lộ vẻ sợ hãi, thấy tôi nhìn, chúng đồng loạt lùi lại vài bước.

Có không ít người dân thôn đứng từ xa quan sát.

Đúng lúc này, trưởng thôn cùng mấy người nhà họ Trần chạy tới, hét lớn: “Chuyện gì vậy? Sao lại đánh nhau thế?”

“Kế Tần làm sao vậy?”, bố của Trần Kế Tần chạy tới, vội vàng đỡ anh ta dậy, mặt mũi Trần Kế Tần sưng húp, máu từ khóe miệng chảy ra.

“Có phải là mày đánh không?”, bố của Trần Kế Tần trợn mắt, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

“Tôi…”, tôi nhất thời không biết trả lời thế nào.



Một tên côn đồ nói: “Chính nó đánh anh Tần. Đạp anh ấy mấy trăm phát, giống y một thằng điên!”

“Đạp chết Kế Tần thì mày có chín cái mạng cũng không đền nổi đâu!”

Bố của Trần Kế Tần gầm lên như sấm.

“Là bọn họ đánh người trước!”, Lâm Ngọc Lam nói lớn: “Chúng tôi vừa trở về, bọn họ đã muốn đánh tôi. Trần Kế Tần còn định cưỡng hiếp tôi, Trương Sơn Thành vì cứu tôi nên mới đánh nhau với Trần Kế Tần!”

“Cô nói cái gì?”

Khuôn mặt của bố Trần Kế Tần tối sầm lại.

“Tôi nói, Trần Kế Tần định cưỡng hiếp tôi!”, Lâm Ngọc Lam nhả từng chữ.

Bố của Trần Kế Tần trừng mắt nhìn Lâm Ngọc Lam: “Trần Kế Tần cưỡng hiếp cô? Cô có chút thể diện nào không vậy?”

“Ông..., ông mới là người không có thể diện ấy!”, mắt Lâm Ngọc Lam trợn ngược.

"Cô hại chết Kế Văn, lại định hại chết Kế Tần của tôi nữa sao?”

Bố của Trần Kế Tần chửi bới: “Cô là cái thứ gieo họa!”

“Ông…”, Lâm Ngọc Lam tức giận tới mức nghẹn lời.

“Còn cả mày nữa”, Bố của Trần Kế Tần chỉ vào tôi: “Tao thấy mày và Lâm Ngọc Lam cấu kết với nhau, hại chết Kế Văn. Hai mối họa chúng mày phải bị chôn cùng Kế Văn!”

Người này hết sức vô lý, đúng là cha nào con nấy.

Tôi vô thức nhìn ông trưởng thôn.

Ông ta bước tới, đưa tay ngăn trước mặt bố của Trần Kế Tần, nghiêm mặt nói: “Bác trai, đừng nói như vậy. Trong điều kiện không có bằng chứng, anh làm vậy là hủy hoại sự trong sạch của người trẻ.

Nguyên nhân kết quả của sự việc thế nào, chúng ta điều tra rõ ràng rồi tính. Anh xem, sắp tới giờ cơm rồi, chúng ta tới nhà Kế Văn trước, có gì thì tới đó nói. Anh yên tâm, tôi là trưởng thôn, chắc chắn sẽ xử lý rõ ràng chuyện này”.

Bố của Trần Kế Tần hung hăng nhìn tôi và Lâm Ngọc Lam: “Còn Kế Tần thì phải làm sao?”

“Đưa tới bệnh viện trước đi!”

Trưởng thôn mặc kệ bố của Trần Kế Tần, ông ta nói với tôi và Lâm Ngọc Lam: “Hai người đi theo tôi”.

Vừa tới nhà của Trần Kế Văn, bố mẹ của anh ta đã xông tới, hùng hổ như muốn ăn tươi nuốt sống tôi và Lâm Ngọc Lam. Ông trưởng thôn chặn họ lại, khuyên nhủ: “Đừng kích động, đừng kích động, có gì từ từ nói”.

“Còn nói cái gì chứ?”, Trần Mãn Quang hét lên: “Kế Văn đã chôn rồi, bọn chúng còn quay lại làm gì! Phải chôn chúng cùng Kế Văn!”

“Sao thế, anh không coi trưởng thôn này ra gì phải không?”, ông trưởng thôn lập tức nghiêm mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK