Tôi nói: “Nếu đã có âm mưu giết người, chắc chắn hai kẻ đó đã đi theo tôi rất lâu rồi. Hoặc là bọn họ đã theo dõi tôi ngay từ lúc tôi đến thị trấn”.
Sau khi tôi với chủ tịch thị trấn đến thị trấn đã đi loanh quanh một vòng, đi mua quà cho Trương Lệ, sau đó đến sở cảnh sát.
Khu vực sầm uất ở thị trấn cũng không rộng, tôi đi một lát là hết, sau đó đến sở cảnh sát. E là tôi bị theo dõi từ lúc đó.
Hai người này thủ đoạn tàn nhẫn. Nếu tôi với Trương Lệ là người bình thường, chỉ cần tông một lần thôi đã đủ để giết chết Trương Lệ rồi. Huống chi còn cú nghiền lại lần hai và chiếc xe ô tô đang chuẩn bị đằng sau.
Tức là, người muốn giết tôi nhất định phải dồn tôi vào chỗ chết cho bằng được!
Tên tài xế đó trong lúc hấp hối thấy tôi còn chưa chết hẳn, sợ tôi sẽ giao bọn họ cho cảnh sát, thế nên đã dùng bật lửa châm xăng trong bình nhiên liệu lên, định kéo tôi chết cùng.
Hai kẻ này chắc chắn là dân chuyên nghiệp!
Đội trưởng Lưu nói: “Ở đoạn đường phố xá sầm uất có camera, tôi sẽ trích xuất camera để tìm ra hai chiếc xe và kẻ khả nghi”.
“Khi nào vết thương cậu khỏi rồi thì đến sở cảnh sát nhận mặt kẻ tội phạm”.
Con đường này không có đèn đường, không có camera. Tôi với đội trưởng Lưu đi tìm kiếm chứng cứ khoảng mười mấy phút, tôi chỉ cho ông ấy xem vết bánh xe trên đường và kể lại chi tiết sự việc.
Nhưng một lúc lâu sau vẫn không tìm được bất cứ manh mối có giá trị nào.
Đội trưởng Lưu chụp ảnh, quay video hiện trường và lấy khẩu cung của tôi. Sau khi xong việc, ông ấy lái chiếc xe Trương Lệ lái khi đến đây, đi đến bệnh viện thị trấn.
Tôi gọi cho viện trưởng Lưu, ông ấy nói với tôi, Trương Lệ đã được kiểm tra rồi. Cô ấy bị gãy xương đùi, cần dùng nẹp cố định lại và làm phẫu thuật gắn đinh y tế vào xương để nối xương, thế nên phải chuyển viện.
Bây giờ phải chuyển đến bệnh viện thành phố ngay.
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Không cần làm phẫu thuật đâu. Năng lượng của ta có thể giúp tình trạng của Trương Lệ ổn định hơn. Chỉ cần bó bột, không hoạt động trong một tuần là xương sẽ liền hoàn toàn”.
“Sau đó nghỉ ngơi một tháng là sẽ khoẻ mạnh như thường”.
Bị thương gân cốt phải nghỉ ngơi ba tháng, thế mà tiên nữ Thanh Thuỷ chỉ cần một tháng để giúp Trương Lệ hồi phục hoàn toàn, mà lại không cần phẫu thuật.
Nếu làm phẫu thuật, sau khi hồi phục vẫn cần một năm để xương liền hoàn toàn, sau đó làm phẫu thuật lần hai để lấy đinh gắn trong xương ra ngoài.
Tôi ngay lập tức nói với viện trưởng Lưu, không cần chuyển viện, cứ tĩnh dưỡng lại bệnh viện là được, tôi sẽ đến ngay.
Viện trưởng Lưu vô cùng bất ngờ, nói: “Sơn Thành, vết thương của Trương Lệ rất nghiêm trọng, xương chân có ba chỗ gãy, phải dùng đinh để gắn lại. Xương hông thì không quá nghiêm trọng, chỉ cần khâu lại là xong, nhưng vẫn cần dùng nẹp cố định lại”.
Tôi nói: “Anh Lưu, anh còn không yên tâm về y thuật của em hay sao? U xơ tử cung em còn chữa được, huống chi là gãy xương”.
Viện trưởng Lưu cũng hơi đờ ra, không hỏi thêm gì nữa mà lập tức sắp xếp phòng bệnh cho Trương Lệ, đợi tôi đến.
Đội trưởng Lưu đưa tôi đến cổng bệnh viện, sau đó liền đi tìm cảnh sát khác để đi trích xuất camera, điều tra vụ ám sát tôi.
Tôi chạy vào bệnh viện, Trương Lệ đang được truyền nước ở phòng chăm sóc đặc biệt. Chân phải đang bị nẹp và quấn băng, dưới chân có một lớp đệm để giữ cho chân thăng bằng.
Chân kia thì đang nhét trong chăn, vết thương ngoài da khác đã được xử lý xong.
Viện trưởng Lưu và Triệu Linh Nhi vẫn luôn đợi ở ngoài phòng bệnh, đợi tôi đến để chữa trị cho Trương Lệ.
Trương Lệ nhìn thấy tôi thì ánh mắt vô cùng phức tạp, cô ấy vẫn đang nhớ lại cảnh tượng lúc chúng tôi bị tông xe.
“Sơn Thành, anh... Anh cũng bị thương rồi, mau đi xử lý vết thương đi”. Trương Lệ thấy tôi vẫn còn mặc bộ đồ bị nổ rách tả tơi đó thì có chút lo lắng.
Triệu Linh Nhi cũng nói: “Anh Sơn Thành, sau lưng anh có rất nhiều chỗ bị bỏng, để em rửa vết thương cho anh”.
“Không sao đâu Linh Nhi”, tôi bảo Triệu Linh Nhi đừng lo lắng.
Thấy Triệu Linh Như cứ luôn miệng gọi tôi là anh Sơn Thành, ánh mắt không che giấu nổi tình ý, sắc mặt Trương Lệ có chút mất tự nhiên.
Trước đó tôi đã nói hết mọi việc cho Trương Lệ, cô ấy biết quan hệ giữa tôi với Triệu Linh Nhi.
Tôi lại có chút ngượng ngùng, không thể để hai người phụ nữ này xảy ra xung đột gì ngay lúc này được.
Tôi đi đến bên giường bệnh, thấy vết thương của Trương Lệ đã ổn định thì cũng yên tâm hơn.
Tôi tiến lại gần, nắm lấy tay Trương Lệ, nói: “Vết thương của anh không sao hết, chủ yếu là vết thương của em ấy”.
“Em yên tâm, anh sẽ cố hết sức chữa khỏi cho em, để em khoẻ mạnh trở lại”.
Trương Lệ cũng nắm chặt lấy tay tôi, trong mắt đong đầy tình yêu, nói: “Sơn Thành, em không sao... Nếu hôm nay anh không chắn cho em thì e là... Em đã mất mạng rồi”.
“Sơn Thành, anh tốt với em quá”.
Trương Lệ nói xong thì hơi nghiêng đầu, thi thoảng lại liếc sang Triệu Linh Nhi. Nhưng Triệu Linh Nhi trông vẫn rất tự nhiên, không có biểu cảm nào bất thường.
Chuyện gì thế này? Từ ánh mắt của Trương Lệ, tôi nhận ra là cô ấy đang ghen. Cô ấy cố ý nắm lấy tay tôi, thể hiện tình yêu với tôi, như đang khoe khoang cho Triệu Linh Nhi thấy.
Đúng là không thể hiểu nổi tâm tư của phụ nữ. Hôm trước còn giận dỗi đòi chia tay với tôi, lúc này lại có suy nghĩ kỳ lạ như thế.
Đúng là lòng dạ phụ nữ sâu như biển.
“Đừng nói thế, tất cả là tại anh”, ánh mắt tôi vô cùng chân thành, nói: “Tại anh chọc giận em, nên mới xảy ra chuyện ngày hôm nay. Những kẻ đó nhắm vào anh”.
“Là anh đã liên luỵ đến em”.
Viện trưởng Lưu nhìn hai chúng tôi với vẻ mặt kỳ quái, nói: “Này hai người, muốn tỏ tình hay giãi bày gì thì để sau đi. Bây giờ chữa bệnh quan trọng hơn”.
“Sơn Thành, cậu nói cậu có cách đúng không?”
“Tất nhiên là có”, lúc này tôi mới buông tay Trương Lệ ra, nói với viện trưởng Lưu: “Anh Lưu, anh chuẩn bị cho em một ít đồ châm cứu đi”.
“Châm cứu?”, viện trưởng Lưu nhìn tôi với vẻ kỳ quặc, nói: “Chữa u xơ tử cung bằng châm cứu, bây giờ nối xương cũng dùng châm cứu à? Việc này...”
Triệu Linh Nhi cũng cảm thấy kỳ lạ, hỏi: “Anh Sơn Thành, châm cứu có thể chữa gãy xương được à?”
Trong kiến thức y học bình thường, gãy xương và châm cứu không hề liên quan đến nhau, nhưng tôi phải dùng đến nó.
Tôi vô cùng tự tin, đáp: “Y thuật của em chủ yếu nằm ở châm cứu. Anh, cứ làm theo lời em nói là được”.
Viện trưởng Lưu cũng không hỏi nhiều, lập tức bảo Triệu Linh Nhi đi lấy đồ châm cứu.
Tôi nói với viện trưởng Lưu: “Anh Lưu, anh tránh đi một chút, việc ở đây cứ giao cho em với Linh Nhi là được”.
Viện trưởng mặt đầy bất lực, nói: “Sơn Thành, lần trước cậu chữa bệnh cho Ngọc Lam đã không cho tôi nhìn. Lần này cũng không cho tôi xem”.
“Cậu không tin tôi, sợ tôi học lỏm y thuật của cậu à?”
Viện trưởng Lưu nhìn Triệu Linh Nhi, ý tứ rất rõ ràng, tại sao Triệu Linh Nhi ở lại được còn tôi thì không.
Tôi cười nói: “Không phải thế đâu, anh đừng hiểu lầm, là vì nguyên nhân khác. Tin em đi, nếu anh muốn học châm cứu, khi nào em rảnh, em dạy anh”.
Viện trưởng Lưu cũng không gặng hỏi nữa, cười khổ hai tiếng rồi đi ra ngoài, đóng cửa phòng cẩn thận.
Cách chữa trị lần này không giống với cách chữa cho Lâm Ngọc Lam lần trước. Lần này Trương Lệ bị gãy xương.
Tiên nữ Thanh Thuỷ phải truyền linh khí vào phần xương bị gãy của Trương Lệ để bịt kín phần đó lại, từ đó nuôi dưỡng xương, khiến nó mau lành lại.
Tôi chuẩn bị kim bạc, khử trùng, xong xuôi thì để tất cả sang một bên.
Sau khi tôi với chủ tịch thị trấn đến thị trấn đã đi loanh quanh một vòng, đi mua quà cho Trương Lệ, sau đó đến sở cảnh sát.
Khu vực sầm uất ở thị trấn cũng không rộng, tôi đi một lát là hết, sau đó đến sở cảnh sát. E là tôi bị theo dõi từ lúc đó.
Hai người này thủ đoạn tàn nhẫn. Nếu tôi với Trương Lệ là người bình thường, chỉ cần tông một lần thôi đã đủ để giết chết Trương Lệ rồi. Huống chi còn cú nghiền lại lần hai và chiếc xe ô tô đang chuẩn bị đằng sau.
Tức là, người muốn giết tôi nhất định phải dồn tôi vào chỗ chết cho bằng được!
Tên tài xế đó trong lúc hấp hối thấy tôi còn chưa chết hẳn, sợ tôi sẽ giao bọn họ cho cảnh sát, thế nên đã dùng bật lửa châm xăng trong bình nhiên liệu lên, định kéo tôi chết cùng.
Hai kẻ này chắc chắn là dân chuyên nghiệp!
Đội trưởng Lưu nói: “Ở đoạn đường phố xá sầm uất có camera, tôi sẽ trích xuất camera để tìm ra hai chiếc xe và kẻ khả nghi”.
“Khi nào vết thương cậu khỏi rồi thì đến sở cảnh sát nhận mặt kẻ tội phạm”.
Con đường này không có đèn đường, không có camera. Tôi với đội trưởng Lưu đi tìm kiếm chứng cứ khoảng mười mấy phút, tôi chỉ cho ông ấy xem vết bánh xe trên đường và kể lại chi tiết sự việc.
Nhưng một lúc lâu sau vẫn không tìm được bất cứ manh mối có giá trị nào.
Đội trưởng Lưu chụp ảnh, quay video hiện trường và lấy khẩu cung của tôi. Sau khi xong việc, ông ấy lái chiếc xe Trương Lệ lái khi đến đây, đi đến bệnh viện thị trấn.
Tôi gọi cho viện trưởng Lưu, ông ấy nói với tôi, Trương Lệ đã được kiểm tra rồi. Cô ấy bị gãy xương đùi, cần dùng nẹp cố định lại và làm phẫu thuật gắn đinh y tế vào xương để nối xương, thế nên phải chuyển viện.
Bây giờ phải chuyển đến bệnh viện thành phố ngay.
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Không cần làm phẫu thuật đâu. Năng lượng của ta có thể giúp tình trạng của Trương Lệ ổn định hơn. Chỉ cần bó bột, không hoạt động trong một tuần là xương sẽ liền hoàn toàn”.
“Sau đó nghỉ ngơi một tháng là sẽ khoẻ mạnh như thường”.
Bị thương gân cốt phải nghỉ ngơi ba tháng, thế mà tiên nữ Thanh Thuỷ chỉ cần một tháng để giúp Trương Lệ hồi phục hoàn toàn, mà lại không cần phẫu thuật.
Nếu làm phẫu thuật, sau khi hồi phục vẫn cần một năm để xương liền hoàn toàn, sau đó làm phẫu thuật lần hai để lấy đinh gắn trong xương ra ngoài.
Tôi ngay lập tức nói với viện trưởng Lưu, không cần chuyển viện, cứ tĩnh dưỡng lại bệnh viện là được, tôi sẽ đến ngay.
Viện trưởng Lưu vô cùng bất ngờ, nói: “Sơn Thành, vết thương của Trương Lệ rất nghiêm trọng, xương chân có ba chỗ gãy, phải dùng đinh để gắn lại. Xương hông thì không quá nghiêm trọng, chỉ cần khâu lại là xong, nhưng vẫn cần dùng nẹp cố định lại”.
Tôi nói: “Anh Lưu, anh còn không yên tâm về y thuật của em hay sao? U xơ tử cung em còn chữa được, huống chi là gãy xương”.
Viện trưởng Lưu cũng hơi đờ ra, không hỏi thêm gì nữa mà lập tức sắp xếp phòng bệnh cho Trương Lệ, đợi tôi đến.
Đội trưởng Lưu đưa tôi đến cổng bệnh viện, sau đó liền đi tìm cảnh sát khác để đi trích xuất camera, điều tra vụ ám sát tôi.
Tôi chạy vào bệnh viện, Trương Lệ đang được truyền nước ở phòng chăm sóc đặc biệt. Chân phải đang bị nẹp và quấn băng, dưới chân có một lớp đệm để giữ cho chân thăng bằng.
Chân kia thì đang nhét trong chăn, vết thương ngoài da khác đã được xử lý xong.
Viện trưởng Lưu và Triệu Linh Nhi vẫn luôn đợi ở ngoài phòng bệnh, đợi tôi đến để chữa trị cho Trương Lệ.
Trương Lệ nhìn thấy tôi thì ánh mắt vô cùng phức tạp, cô ấy vẫn đang nhớ lại cảnh tượng lúc chúng tôi bị tông xe.
“Sơn Thành, anh... Anh cũng bị thương rồi, mau đi xử lý vết thương đi”. Trương Lệ thấy tôi vẫn còn mặc bộ đồ bị nổ rách tả tơi đó thì có chút lo lắng.
Triệu Linh Nhi cũng nói: “Anh Sơn Thành, sau lưng anh có rất nhiều chỗ bị bỏng, để em rửa vết thương cho anh”.
“Không sao đâu Linh Nhi”, tôi bảo Triệu Linh Nhi đừng lo lắng.
Thấy Triệu Linh Như cứ luôn miệng gọi tôi là anh Sơn Thành, ánh mắt không che giấu nổi tình ý, sắc mặt Trương Lệ có chút mất tự nhiên.
Trước đó tôi đã nói hết mọi việc cho Trương Lệ, cô ấy biết quan hệ giữa tôi với Triệu Linh Nhi.
Tôi lại có chút ngượng ngùng, không thể để hai người phụ nữ này xảy ra xung đột gì ngay lúc này được.
Tôi đi đến bên giường bệnh, thấy vết thương của Trương Lệ đã ổn định thì cũng yên tâm hơn.
Tôi tiến lại gần, nắm lấy tay Trương Lệ, nói: “Vết thương của anh không sao hết, chủ yếu là vết thương của em ấy”.
“Em yên tâm, anh sẽ cố hết sức chữa khỏi cho em, để em khoẻ mạnh trở lại”.
Trương Lệ cũng nắm chặt lấy tay tôi, trong mắt đong đầy tình yêu, nói: “Sơn Thành, em không sao... Nếu hôm nay anh không chắn cho em thì e là... Em đã mất mạng rồi”.
“Sơn Thành, anh tốt với em quá”.
Trương Lệ nói xong thì hơi nghiêng đầu, thi thoảng lại liếc sang Triệu Linh Nhi. Nhưng Triệu Linh Nhi trông vẫn rất tự nhiên, không có biểu cảm nào bất thường.
Chuyện gì thế này? Từ ánh mắt của Trương Lệ, tôi nhận ra là cô ấy đang ghen. Cô ấy cố ý nắm lấy tay tôi, thể hiện tình yêu với tôi, như đang khoe khoang cho Triệu Linh Nhi thấy.
Đúng là không thể hiểu nổi tâm tư của phụ nữ. Hôm trước còn giận dỗi đòi chia tay với tôi, lúc này lại có suy nghĩ kỳ lạ như thế.
Đúng là lòng dạ phụ nữ sâu như biển.
“Đừng nói thế, tất cả là tại anh”, ánh mắt tôi vô cùng chân thành, nói: “Tại anh chọc giận em, nên mới xảy ra chuyện ngày hôm nay. Những kẻ đó nhắm vào anh”.
“Là anh đã liên luỵ đến em”.
Viện trưởng Lưu nhìn hai chúng tôi với vẻ mặt kỳ quái, nói: “Này hai người, muốn tỏ tình hay giãi bày gì thì để sau đi. Bây giờ chữa bệnh quan trọng hơn”.
“Sơn Thành, cậu nói cậu có cách đúng không?”
“Tất nhiên là có”, lúc này tôi mới buông tay Trương Lệ ra, nói với viện trưởng Lưu: “Anh Lưu, anh chuẩn bị cho em một ít đồ châm cứu đi”.
“Châm cứu?”, viện trưởng Lưu nhìn tôi với vẻ kỳ quặc, nói: “Chữa u xơ tử cung bằng châm cứu, bây giờ nối xương cũng dùng châm cứu à? Việc này...”
Triệu Linh Nhi cũng cảm thấy kỳ lạ, hỏi: “Anh Sơn Thành, châm cứu có thể chữa gãy xương được à?”
Trong kiến thức y học bình thường, gãy xương và châm cứu không hề liên quan đến nhau, nhưng tôi phải dùng đến nó.
Tôi vô cùng tự tin, đáp: “Y thuật của em chủ yếu nằm ở châm cứu. Anh, cứ làm theo lời em nói là được”.
Viện trưởng Lưu cũng không hỏi nhiều, lập tức bảo Triệu Linh Nhi đi lấy đồ châm cứu.
Tôi nói với viện trưởng Lưu: “Anh Lưu, anh tránh đi một chút, việc ở đây cứ giao cho em với Linh Nhi là được”.
Viện trưởng mặt đầy bất lực, nói: “Sơn Thành, lần trước cậu chữa bệnh cho Ngọc Lam đã không cho tôi nhìn. Lần này cũng không cho tôi xem”.
“Cậu không tin tôi, sợ tôi học lỏm y thuật của cậu à?”
Viện trưởng Lưu nhìn Triệu Linh Nhi, ý tứ rất rõ ràng, tại sao Triệu Linh Nhi ở lại được còn tôi thì không.
Tôi cười nói: “Không phải thế đâu, anh đừng hiểu lầm, là vì nguyên nhân khác. Tin em đi, nếu anh muốn học châm cứu, khi nào em rảnh, em dạy anh”.
Viện trưởng Lưu cũng không gặng hỏi nữa, cười khổ hai tiếng rồi đi ra ngoài, đóng cửa phòng cẩn thận.
Cách chữa trị lần này không giống với cách chữa cho Lâm Ngọc Lam lần trước. Lần này Trương Lệ bị gãy xương.
Tiên nữ Thanh Thuỷ phải truyền linh khí vào phần xương bị gãy của Trương Lệ để bịt kín phần đó lại, từ đó nuôi dưỡng xương, khiến nó mau lành lại.
Tôi chuẩn bị kim bạc, khử trùng, xong xuôi thì để tất cả sang một bên.