Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Yên tâm, tạm thời sẽ không có gì đâu. Nếu xảy ra chuyện gì, Âu Dương Bác đã sớm nói cho chúng ta, trước tiên cứ làm việc của chúng ta đã, ngày mai chúng ta lại đi điều tra”. Tôi hơi yên tâm, sau đó đón xe đi tới thị trấn của chúng tôi.
Trên đường đi, tôi nhận được điện thoại của Lưu Thiến. Tôi vô cùng bất ngờ, Lưu Thiến rất ít khi chủ động gọi cho tôi.
Lưu Thiến đang ở nhà chăm sóc bà nội, nói rằng bà nội nhớ tôi, nếu tiện thì đến nhà cô ấy một chuyến.
Tôi đột nhiên nhớ ra bệnh của bà cụ Lưu vẫn còn hai liệu trình nữa. Nếu bà cụ Lưu nhớ tôi, vừa khéo tôi đang định về thị trấn, vậy thì đến lúc đi thăm bà rồi.
Thế là tôi chuẩn bị đến nhà Lưu Thiến một chuyến.
Sau khi đến thị trấn, tôi mua thực phẩm chức năng và hoa quả cho bà, lúc đến nhà Lưu Thiến thì đã là hai giờ rưỡi chiều.
Lưu Thiến và bà cụ đang ngồi xem TV ở phòng khách, bí thư Lưu, viện trưởng Lưu và vợ ông ấy đều ở nhà. Người trẻ tuổi đều ra ngoài chơi cả rồi, hai anh em họ ở nhà chăm sóc mẹ.
Bình thường bọn họ đều rất bận, cũng chỉ có ngày lễ là có nhiều thời gian ở bên mẹ. Hai người con đều rất hiếu thảo.
Tinh thần của bà cụ Lưu rất tốt, mặt hồng hào, bà nhìn thấy tôi đến thăm thì vô cùng vui vẻ.
Mọi người ngồi ở phòng khách nói chuyện, Lưu Thiến cũng rất vui vẻ. Mấy ngày qua cô ấy luôn ở bên bà nội, không đi đâu cả.
Chuyện trong lòng Lưu Thiến chắc chắn vẫn chưa qua đi, không có tâm tư ra ngoài chơi. Bà nội là người thân thiết nhất của cô ấy, cho nên mấy ngày này vẫn luôn ở bên chăm sóc bà.
Bây giờ bí thư Lưu đã trở thành nhân vật đứng đầu ở thị trấn chúng tôi, quản lý rất tốt mọi việc trong thị trấn, người của nhà họ Dương không làm khó nhà họ Lưu nữa.
Mảnh đất xây nhà máy mà chị Văn Nhã cần ban đầu bị nhà họ Dương cản trở bằng đủ mọi cách, nhưng khi bí thư Lưu ra mặt đã giải quyết một cách nhẹ nhàng.
Công việc của viện trưởng Lưu sáng chín giờ đi chiều năm giờ về, vô cùng tẻ nhạt. Gần đây ông ấy vô cùng si mê châm cứu, nói tôi có thời gian thì dạy ông ấy mấy bài.
Thật ra, cho dù tôi có dạy mà không có sức mạnh cũng vô dụng. Phương pháp châm cứu của tôi là phối hợp với linh khí của tiên nữ Thanh Thủy để chữa trị.
Bây giờ nhà họ Lưu đã bình yên, người nhà họ Dương cũng yên tĩnh, không gây chuyện ở thị trấn nữa, thậm chí còn muốn hòa hảo lại với người nhà họ Lưu.
Người nhà họ Dương càng lúc càng biết được độ mạnh của tôi, đương nhiên không dám gây rắc rối cho nhà họ Lưu nữa, cũng không dám gây ra chuyện gì nữa.
Đây chính là kết quả mà tôi mong muốn, mọi điều bình an, không có chuyện gì xảy ra.
Trò chuyện một hồi, bà cụ Lưu nói: “Bà nói này Sơn Thành, bây giờ đã nghỉ lễ rồi, không biết cháu bận gì mà không dẫn Thiến Thiến đi chơi? Để Thiến Thiến ở nhà với bà già này làm gì?”
“Người trẻ tuổi nên tụ tập với nhau nhiều nhiều, dành chút thời gian ở bên nhau”.
Mỗi lần gặp bà cụ Lưu, bà cụ sẽ cố ý tác hợp cho tôi và Lưu Thiến. Chúng tôi vẫn luôn giấu bà cụ, đợi bà cụ hoàn toàn hồi phục rồi mới nói cho bà được.
Bí thư Lưu cười nói: “Mẹ à, chuyện của con trẻ chúng sẽ tự biết cách giải quyết, mẹ đừng lo nữa”.
“Mẹ có thể không lo được sao?”, bà cụ Lưu nói: “Mẹ còn mong được bồng chắt, con của thằng hai cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên bàn chuyện dâu con rồi”.
“Các con không sốt ruột, nhưng mẹ sốt ruột”.
Người già trong nhà đều như vậy, khi con cái thành gia lập nghiệp rồi sẽ lo lắng tới cháu. Trong mắt người già, cho dù con cháu có bao nhiêu tuổi thì cũng vẫn là trẻ con.
Mọi người nói chuyện rất lâu, sau đó tôi chữa bệnh cho bà cụ, Lưu Thiến ở cạnh giúp đỡ.
Sau nửa tiếng đồng hồ, tôi điều trị xong cho bà cụ, bà cụ đã ngủ say, chỉ cần điều trị thêm một lần nữa là bà cụ sẽ khỏi hoàn toàn.
“Sơn Thành, anh xem bên cạnh anh có bạn bè nào có thể giới thiệu cho tôi làm người yêu không”, Lưu Thiến đột nhiên thốt lên một câu.
Tôi tưởng mình nghe lầm, hỏi lại: “Cô nói tôi giới thiệu người yêu cho cô?”
“Ừ”, Lưu Thiến nói: “Thực sự bên cạnh tôi cũng chẳng có bạn bè nào tốt. Đêm hôm đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi và các bạn học cũng không tiện liên lạc nữa, quan hệ với nhiều người không được tốt như trước nữa rồi”.
Chuyện đêm hôm đó gây ồn ào quá lớn, đứng trước lợi ích của bản thân, quan hệ giữa bạn học chẳng là cái gì cả. Mà Lý Quốc Thắng xảy ra chuyện, thầy giáo và bạn học đêm đó về chắc chắn cũng không ngủ ngon.
E rằng các bạn học sẽ không tổ chức thêm buổi họp lớp nào nữa.
“Bố tôi suốt ngày giục tôi, bà cũng giục tôi, chú hai cũng giục tôi, phiền chết tôi được. Áp lực của tôi rất lớn”.
“Tôi muốn... tìm một người tốt, có thể nương nhờ suốt đời. Tôi gả đi được thì người trong nhà cũng yên tâm”.
Tôi nhìn ra được từ trong ánh mắt của Lưu Thiến, cô ấy đang nói thật.
Người trong nhà ép cô ấy rất căng, từ khi chuyện với Dương Đông kết thúc, người trong nhà cũng hỏi quan hệ giữa tôi và Lưu Thiến, nhưng họ dần dần biết được tôi và Lâm Ngọc Lam là một đôi.
Lưu Thiến lớn hơn tôi bốn tuổi. Ở nông thôn chúng tôi, con gái lớn tuổi như vậy trừ những người đi học, những người khác đều đã lấy chồng.
Sau khi tình cảm năm năm giữa Lưu Thiến và Lý Quốc Thắng rạn nứt, bây giờ Lưu Thiến vô cùng mệt mỏi, nói cách khác cô ấy không còn tin vào tình yêu, vô cùng mê man về tình yêu. Thế nên, cô ấy muốn tìm một người không quá tệ, yên ổn sống nửa đời còn lại.
Có lẽ trong hiện thực có rất nhiều cô gái sau khi bị tình yêu làm tổn thương thì không ôm nhiều hi vọng với tình yêu nữa, đành tìm một người đàn ông thành thật để gả đi.
Nhưng tôi còn đọc được một vài tin tức khác trong mắt Lưu Thiến, Lưu Thiến đang thăm dò tôi, thăm dò tình cảm của tôi với cô ấy.
Tâm tư con gái thật phức tạp.
“Hay là cô gả cho tôi đi”, tôi biết suy nghĩ của cô ấy, nếu cô đã muốn thăm dò tôi thì tôi sẽ trả lời theo ý cô, tôi cười nói: “Bên cạnh có một người đàn ông ưu tú thế này, cô để đó không cần, lại bảo tôi giới thiệu người khác?”
“Lẽ nào cô chưa nghe câu ‘phù sa không chảy ruộng ngoài’ sao?”
Lưu Thiến liếc nhìn tôi: “Cũng có câu nói ‘thỏ không ăn cỏ gần hang’ mà”.
“Tôi không phải cỏ, tôi là báu vật”, tôi cười đáp: “‘Gần chùa được ăn oản’, cô vẫn nên cân nhắc về tôi đi”.
Tôi nửa đùa nửa thật.
Lưu Thiến mang vẻ mặt bất đắc dĩ. Ánh mắt cô ấy nhìn tôi rất phức tạp, trong lòng lại nhớ tới buổi tiệc mừng thọ bà lần trước, tôi dắt tay cô ấy, tuyên bố với tất cả mọi người rằng cô ấy là người phụ nữ của tôi.
Từng hình ảnh lướt qua trong mắt cô ấy, chẳng mấy chốc lại chuyển đến hình ảnh ở Đại hội toàn thôn tôi, tôi nắm tay Lâm Ngọc Lam tuyên bố với mọi người tôi sắp đính hôn với Lâm Ngọc Lam.
Vào thời khắc đó, trong lòng Lưu Thiến chắc chắn đã dao động, phụ nữ rất nhạy cảm. Tuy trước đây cô ấy và Lý Quốc Thắng luôn ở bên nhau, nhưng ngoại trừ Lý Quốc Thắng, trong thế giới của cô ấy, trong số những người bạn khác giới, người mà cô ấy có tình cảm sâu nặng nhất có lẽ chính là tôi.
Mấy năm qua, cô ấy rất ít khi mở lòng với người khác. Mặc dù quen biết tôi không lâu, nhưng cảm giác của cô ấy với tôi không giống như với những người khác. Hơn nữa, từ khi tôi giúp nhà họ Lưu giải quyết mọi nguy cơ, tôi đã có vị trí quan trọng hơn trong mắt người nhà họ Lưu và Lưu Thiến.
Vừa là bạn tốt, vừa là ân nhân.
Một người sẽ không giúp đỡ người khác vô duyên vô cớ, huống hồ là trả giá rất lớn, giúp người khác hết mình.
Trên đường đi, tôi nhận được điện thoại của Lưu Thiến. Tôi vô cùng bất ngờ, Lưu Thiến rất ít khi chủ động gọi cho tôi.
Lưu Thiến đang ở nhà chăm sóc bà nội, nói rằng bà nội nhớ tôi, nếu tiện thì đến nhà cô ấy một chuyến.
Tôi đột nhiên nhớ ra bệnh của bà cụ Lưu vẫn còn hai liệu trình nữa. Nếu bà cụ Lưu nhớ tôi, vừa khéo tôi đang định về thị trấn, vậy thì đến lúc đi thăm bà rồi.
Thế là tôi chuẩn bị đến nhà Lưu Thiến một chuyến.
Sau khi đến thị trấn, tôi mua thực phẩm chức năng và hoa quả cho bà, lúc đến nhà Lưu Thiến thì đã là hai giờ rưỡi chiều.
Lưu Thiến và bà cụ đang ngồi xem TV ở phòng khách, bí thư Lưu, viện trưởng Lưu và vợ ông ấy đều ở nhà. Người trẻ tuổi đều ra ngoài chơi cả rồi, hai anh em họ ở nhà chăm sóc mẹ.
Bình thường bọn họ đều rất bận, cũng chỉ có ngày lễ là có nhiều thời gian ở bên mẹ. Hai người con đều rất hiếu thảo.
Tinh thần của bà cụ Lưu rất tốt, mặt hồng hào, bà nhìn thấy tôi đến thăm thì vô cùng vui vẻ.
Mọi người ngồi ở phòng khách nói chuyện, Lưu Thiến cũng rất vui vẻ. Mấy ngày qua cô ấy luôn ở bên bà nội, không đi đâu cả.
Chuyện trong lòng Lưu Thiến chắc chắn vẫn chưa qua đi, không có tâm tư ra ngoài chơi. Bà nội là người thân thiết nhất của cô ấy, cho nên mấy ngày này vẫn luôn ở bên chăm sóc bà.
Bây giờ bí thư Lưu đã trở thành nhân vật đứng đầu ở thị trấn chúng tôi, quản lý rất tốt mọi việc trong thị trấn, người của nhà họ Dương không làm khó nhà họ Lưu nữa.
Mảnh đất xây nhà máy mà chị Văn Nhã cần ban đầu bị nhà họ Dương cản trở bằng đủ mọi cách, nhưng khi bí thư Lưu ra mặt đã giải quyết một cách nhẹ nhàng.
Công việc của viện trưởng Lưu sáng chín giờ đi chiều năm giờ về, vô cùng tẻ nhạt. Gần đây ông ấy vô cùng si mê châm cứu, nói tôi có thời gian thì dạy ông ấy mấy bài.
Thật ra, cho dù tôi có dạy mà không có sức mạnh cũng vô dụng. Phương pháp châm cứu của tôi là phối hợp với linh khí của tiên nữ Thanh Thủy để chữa trị.
Bây giờ nhà họ Lưu đã bình yên, người nhà họ Dương cũng yên tĩnh, không gây chuyện ở thị trấn nữa, thậm chí còn muốn hòa hảo lại với người nhà họ Lưu.
Người nhà họ Dương càng lúc càng biết được độ mạnh của tôi, đương nhiên không dám gây rắc rối cho nhà họ Lưu nữa, cũng không dám gây ra chuyện gì nữa.
Đây chính là kết quả mà tôi mong muốn, mọi điều bình an, không có chuyện gì xảy ra.
Trò chuyện một hồi, bà cụ Lưu nói: “Bà nói này Sơn Thành, bây giờ đã nghỉ lễ rồi, không biết cháu bận gì mà không dẫn Thiến Thiến đi chơi? Để Thiến Thiến ở nhà với bà già này làm gì?”
“Người trẻ tuổi nên tụ tập với nhau nhiều nhiều, dành chút thời gian ở bên nhau”.
Mỗi lần gặp bà cụ Lưu, bà cụ sẽ cố ý tác hợp cho tôi và Lưu Thiến. Chúng tôi vẫn luôn giấu bà cụ, đợi bà cụ hoàn toàn hồi phục rồi mới nói cho bà được.
Bí thư Lưu cười nói: “Mẹ à, chuyện của con trẻ chúng sẽ tự biết cách giải quyết, mẹ đừng lo nữa”.
“Mẹ có thể không lo được sao?”, bà cụ Lưu nói: “Mẹ còn mong được bồng chắt, con của thằng hai cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên bàn chuyện dâu con rồi”.
“Các con không sốt ruột, nhưng mẹ sốt ruột”.
Người già trong nhà đều như vậy, khi con cái thành gia lập nghiệp rồi sẽ lo lắng tới cháu. Trong mắt người già, cho dù con cháu có bao nhiêu tuổi thì cũng vẫn là trẻ con.
Mọi người nói chuyện rất lâu, sau đó tôi chữa bệnh cho bà cụ, Lưu Thiến ở cạnh giúp đỡ.
Sau nửa tiếng đồng hồ, tôi điều trị xong cho bà cụ, bà cụ đã ngủ say, chỉ cần điều trị thêm một lần nữa là bà cụ sẽ khỏi hoàn toàn.
“Sơn Thành, anh xem bên cạnh anh có bạn bè nào có thể giới thiệu cho tôi làm người yêu không”, Lưu Thiến đột nhiên thốt lên một câu.
Tôi tưởng mình nghe lầm, hỏi lại: “Cô nói tôi giới thiệu người yêu cho cô?”
“Ừ”, Lưu Thiến nói: “Thực sự bên cạnh tôi cũng chẳng có bạn bè nào tốt. Đêm hôm đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi và các bạn học cũng không tiện liên lạc nữa, quan hệ với nhiều người không được tốt như trước nữa rồi”.
Chuyện đêm hôm đó gây ồn ào quá lớn, đứng trước lợi ích của bản thân, quan hệ giữa bạn học chẳng là cái gì cả. Mà Lý Quốc Thắng xảy ra chuyện, thầy giáo và bạn học đêm đó về chắc chắn cũng không ngủ ngon.
E rằng các bạn học sẽ không tổ chức thêm buổi họp lớp nào nữa.
“Bố tôi suốt ngày giục tôi, bà cũng giục tôi, chú hai cũng giục tôi, phiền chết tôi được. Áp lực của tôi rất lớn”.
“Tôi muốn... tìm một người tốt, có thể nương nhờ suốt đời. Tôi gả đi được thì người trong nhà cũng yên tâm”.
Tôi nhìn ra được từ trong ánh mắt của Lưu Thiến, cô ấy đang nói thật.
Người trong nhà ép cô ấy rất căng, từ khi chuyện với Dương Đông kết thúc, người trong nhà cũng hỏi quan hệ giữa tôi và Lưu Thiến, nhưng họ dần dần biết được tôi và Lâm Ngọc Lam là một đôi.
Lưu Thiến lớn hơn tôi bốn tuổi. Ở nông thôn chúng tôi, con gái lớn tuổi như vậy trừ những người đi học, những người khác đều đã lấy chồng.
Sau khi tình cảm năm năm giữa Lưu Thiến và Lý Quốc Thắng rạn nứt, bây giờ Lưu Thiến vô cùng mệt mỏi, nói cách khác cô ấy không còn tin vào tình yêu, vô cùng mê man về tình yêu. Thế nên, cô ấy muốn tìm một người không quá tệ, yên ổn sống nửa đời còn lại.
Có lẽ trong hiện thực có rất nhiều cô gái sau khi bị tình yêu làm tổn thương thì không ôm nhiều hi vọng với tình yêu nữa, đành tìm một người đàn ông thành thật để gả đi.
Nhưng tôi còn đọc được một vài tin tức khác trong mắt Lưu Thiến, Lưu Thiến đang thăm dò tôi, thăm dò tình cảm của tôi với cô ấy.
Tâm tư con gái thật phức tạp.
“Hay là cô gả cho tôi đi”, tôi biết suy nghĩ của cô ấy, nếu cô đã muốn thăm dò tôi thì tôi sẽ trả lời theo ý cô, tôi cười nói: “Bên cạnh có một người đàn ông ưu tú thế này, cô để đó không cần, lại bảo tôi giới thiệu người khác?”
“Lẽ nào cô chưa nghe câu ‘phù sa không chảy ruộng ngoài’ sao?”
Lưu Thiến liếc nhìn tôi: “Cũng có câu nói ‘thỏ không ăn cỏ gần hang’ mà”.
“Tôi không phải cỏ, tôi là báu vật”, tôi cười đáp: “‘Gần chùa được ăn oản’, cô vẫn nên cân nhắc về tôi đi”.
Tôi nửa đùa nửa thật.
Lưu Thiến mang vẻ mặt bất đắc dĩ. Ánh mắt cô ấy nhìn tôi rất phức tạp, trong lòng lại nhớ tới buổi tiệc mừng thọ bà lần trước, tôi dắt tay cô ấy, tuyên bố với tất cả mọi người rằng cô ấy là người phụ nữ của tôi.
Từng hình ảnh lướt qua trong mắt cô ấy, chẳng mấy chốc lại chuyển đến hình ảnh ở Đại hội toàn thôn tôi, tôi nắm tay Lâm Ngọc Lam tuyên bố với mọi người tôi sắp đính hôn với Lâm Ngọc Lam.
Vào thời khắc đó, trong lòng Lưu Thiến chắc chắn đã dao động, phụ nữ rất nhạy cảm. Tuy trước đây cô ấy và Lý Quốc Thắng luôn ở bên nhau, nhưng ngoại trừ Lý Quốc Thắng, trong thế giới của cô ấy, trong số những người bạn khác giới, người mà cô ấy có tình cảm sâu nặng nhất có lẽ chính là tôi.
Mấy năm qua, cô ấy rất ít khi mở lòng với người khác. Mặc dù quen biết tôi không lâu, nhưng cảm giác của cô ấy với tôi không giống như với những người khác. Hơn nữa, từ khi tôi giúp nhà họ Lưu giải quyết mọi nguy cơ, tôi đã có vị trí quan trọng hơn trong mắt người nhà họ Lưu và Lưu Thiến.
Vừa là bạn tốt, vừa là ân nhân.
Một người sẽ không giúp đỡ người khác vô duyên vô cớ, huống hồ là trả giá rất lớn, giúp người khác hết mình.