Mục lục
Khai quang mật sử - Hoa Hướng Dương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa nói Trần Kế Tần vừa chộp một cái ghế bên cạnh, hùng hổ giơ lên như định ra tay.

Viên Chính Dương nhìn thấy Trần Kế Tần, nhìn thấy người đàn ông trước mặt đã từng đánh người của ông ta thì đùng đùng nổi giận.

Người dân trong thôn vội vàng lao tới, mấy người chặn trước mặt Trần Kế Tần, mấy người khác thì khuyên can anh ta.

Hiện trường bỗng trở nên hỗn loạn.

“Xảy ra chuyện gì vậy!”, lúc này, Trương Lệ chen vào giữa đám đông, mọi người đều biết Trương Lệ nên đồng loạt nhường đường cho cô ấy.

Trương Lệ là cảnh sát, nếu xảy ra chuyện thì đương nhiên cô ấy có tư cách tham gia quản lý.

“Trần Kế Tần, anh không được làm loạn lên ở đây, hay là anh lại muốn vào đồn?”, Trương Lệ quát Trần Kế Tần.

Trần Kế Tần nhìn thấy Trương Lệ mới dừng lại rồi đặt ghế xuống.

Phó chủ tịch huyện nhìn thấy Trương Lệ bèn hỏi: “Cô là?”

Trương Lệ nói: “Xin chào phó chủ tịch huyện, tôi là Trương Lệ, cảnh sát được Cục cảnh sát thị trấn cử tới, trước đây trong thôn còn có hai vụ án mạng chưa được phá nên tôi ở đây để điều tra”.

Viên Chính Dương nghe Trương Lệ nói là cảnh sát bèn nói: “Trước đây người đàn ông này từng có xung đột với tôi, các cô đã xử lý chưa?”

Trương Lệ nói: “Chuyện đó đã xử lý, bọn họ đã nhận sai và xin lỗi ở Cục cảnh sát rồi”.

Mọi người hết sức ngạc nhiên khi nghe nói Viên Chính Dương và Trần Kế Tần từng xảy ra mâu thuẫn.

Viên Chính Dương nói: “Người đàn ông này lại định hành hung tôi, phiền cô bắt cậu ta lại, nhốt vài ngày, rồi dạy dỗ cậu ta đến nơi đến chốn”.

Trương Lệ thản nhiên nói: “Cảnh sát chúng tôi không thể tùy tiện bắt người được, ở đây chỉ cần không gây rối là được”.

Viên Chính Dương lạnh lùng nói: “Cô làm cảnh sát mà thế à? Người này định cầm ghế đánh tôi, chửi tôi không ra thể thống gì, còn chửi cả phó chủ tịch Huyện, người như vậy mà cô còn không định bắt sao?”

Trương Lệ cũng lạnh giọng: “Tại sao Trần Kế Tần lại chửi? Tại sao anh ta lại định đánh người? Chủ tịch Viên, chắc là ông phải biết rõ hơn người khác chứ”.

“Nếu ông không chửi bố của Trần Kế Tần thì anh ta có kích động như vậy không?”

“Ông muốn tôi quản lý chuyện ở đây thì tôi sẽ quản lý, bây giờ ông xin lỗi bố của Trần Kế Tần ngay lập tức, thì tôi sẽ xử lý cho ông”.

Viên Chính Dương rất tức giận khi nghe thấy vậy: “Trương Lệ phải không, tôi chưa từng gặp một cảnh sát nào xử lý công việc như cô, tôi sẽ tố cáo cô!”

Trương Lệ tỏ vẻ khinh thường: “Số hiệu của tôi là ba hai tám, bây giờ ông có thể tố cáo tôi được rồi đó, hoanh nghênh chủ tịch Viên tố cáo!”

Trương Lệ là người của tôi, chắc chắn sẽ đứng về phía tôi, hơn nữa cô ấy giải quyết vấn đề cũng không hề sai trái gì.

Đừng tưởng ông là chủ tịch tập đoàn, chủ tịch huyện thì Trương Lệ sẽ giúp ông, Trương Lệ là cảnh sát không sợ cường quyền.



Viên Chính Dương tức giận tới tái mặt, Trương Lệ cũng mặc kệ ông ta, cô ấy nói với Trần Kế Tần vài câu, không để anh ta gây rối nữa, sau đó bỏ đi.

“Được rồi, chủ tịch thị trấn!”, Viên Chính Dương nói: “Hôm nay tôi còn bận việc khác nên giờ công bố kết quả đi!”

Trần Mãn Quang thở dài bất đắc dĩ rồi châm điếu thuốc.

Chủ tịch thị trấn cũng hết cách, ông ấy đã bị chủ tịch huyện và Viên Chính Dương chèn ép.

Chủ tịch thị trấn nói: “Thưa mọi người, mọi người có ý kiến gì về việc Lưu Đại Bảo trở thành trưởng thôn không?”

“Tôi có ý kiến!”, Trần Kế Tấn bước lên trước vài bước: “Vị trí trưởng thôn là của Trương Sơn Thành, không phải của Lưu Đại Bảo!”

“Tôi và bố tôi đều không đồng ý!”

Lưu Đại Bảo đi tới trước mặt Trần Kế Tần, nói: “Cậu không đồng ý thì cũng có tác dụng gì chứ?”

“Vừa rồi cậu chửi người ta, còn định hành hung, mọi người tưởng cậu đã hoàn lương, nào ngờ vẫn quen thói cũ, thật đúng là ‘giang sơn dễ đổi bản tính khó dời’!”

Trần Kế Tần gào lên: “Bây giờ tôi đang phát biểu ý kiến của mình, anh là cái thá gì!”

“Tôi thế nào đến lượt anh lo chắc? Tôi ăn cơm nhà anh à, hay tôi húp canh nhà anh!”

“Anh đừng có mà chu cái mồm thối ra nói chuyện với tôi!”

Trần Kế Tần đang điên máu, Lưu Đại Bảo xen ngang thật đúng là tự chuốc họa vào thân.

Sắc mặt Lưu Đại Bảo hết sức khó coi: “Tôi không thèm đôi co với cái thể loại không ra gì như cậu!”

Lưu Đại Bảo lại đi qua một bên.

Chị Văn Nhã tiếp tục lên tiếng: “Tôi cũng không đồng ý, tôi ủng hộ Trương Sơn Thành!"

Trần Mãn Quang rít một hơi thuốc: “Tôi thấy Lưu Đại Bảo không có năng lực làm trưởng thôn của thôn ta”.

Từ đầu tới cuối, chị Văn Nhã và Trần Mãn Quang luôn ủng hộ tôi.

“Tôi cũng ủng hộ Trương Sơn Thành!”, lúc này, một người đàn ông bước ra khỏi đám đông, đó chính là Lý Đại Tráng.

Mắt của Lý Đại Tráng đã khỏi, vào đúng lúc quan trọng như thế này chú ấy đã ra mặt đứng về phía tôi.

Sau đó có mấy hộ cũng đứng ra, bày tỏ quan điểm ủng hộ tôi, những người này đều từng nhận sự giúp đỡ của tôi, người nhà họ bị bệnh, đều do tôi chữa trị.

Những người còn lại phần lớn đều ủng hộ Lưu Đại Bảo, có một phần ba số người là tạm thời không có ý kiến gì.



Lúc này phó chủ tịch huyện bèn lên tiếng: “Mọi người đều thấy cả rồi, phần lớn mọi người đều ủng hộ Lưu Đại Bảo, vì vậy, tôi tuyên bố…...”

“Đợi đã!”

Tôi không thể để phó chủ tịch huyện tuyên bố Lưu Đại Bảo là trưởng thôn được!

Chuyện này đúng ra phải do chủ tịch thị trấn tuyên bố, nhưng phó chủ tịch huyện thấy chủ tịch thị trấn do dự bèn lên tiếng.

Đã đến lúc tôi phải ra mặt, tôi đi tới trước bàn chủ tọa.

Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía tôi.

Phó chủ tịch huyện cười thản nhiên: “Trương Sơn Thành, cậu có ý kiến gì à?”

“Tôi không có ý kiến gì cả, tôi chỉ có vài câu hỏi”, tôi vô cùng bình tĩnh.

“Ồ?”, phó chủ tịch huyện nói: “Cậu có câu hỏi gì thì cứ hỏi, chúng tôi sẽ trả lời cho cậu”.

Ánh mắt tôi nhìn về phía Viên Chính Dương, tôi cười nói: “Chủ tịch Viên, vết thương trên đầu ông…... Vẫn chưa khỏi à?”

Sắc mặt Viên Chính Dương trở nên khó coi: “Cậu có vấn đề gì à?”

“Thật ngại quá”, tôi cười nói: “Lần trước tôi và Trần Kế Tần đánh ông với con trai ông hơi nặng tay, thật lòng tôi không cố ý, tôi còn chưa kịp gặp ông để xin lỗi nữa”.

“Bây giờ, tôi xin lỗi ông nhé”.

Tôi cố tình nói ra chuyện cũ, tôi muốn chọc giận ông đấy!

Tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc khi nghe chuyện đó, bọn họ thấy Viên Chính Dương đội mũ, giờ thì họ đã hiểu, hóa ra trên đầu ông ta có vết thương.

Chủ tịch thị trấn và Lưu Thiến đều biết chuyện này, ông ấy nói: “Sơn Thành, chuyện đã qua rồi, tôi cũng đã nắm rõ tình hình lúc đó, là do hai bố con chủ tịch Viên hùng hổ dọa người, các cậu đánh họ cũng là có lý do cả”.

Hôm đó Viên Chính Dương chúc thọ bà cụ, có thể nói là ông ta cũng có quen biết chủ tịch thị trấn, nhưng đương nhiên chỉ là quan hệ xã giao.

Vậy mà hôm nay Viên Chính Dương lại trở mặt với chủ tịch thị trấn nên ông ấy cũng chẳng cần phải nể nang gì.

Viên Chính Dương lập tức đánh lạc hướng, trừng mắt với tôi: “Đừng nhắc đến chuyện trước đây nữa, cậu có vấn đề gì thì hỏi đi”.

Tôi nhếch miệng, nói thẳng: “Chủ tịch Viên, ông bỏ ra năm triệu tệ chơi ở đây, số tiền lớn nhỉ, lợi hại gớm”.

“Nhưng ông làm vậy đã phá vỡ nguyên tắc công bằng, công khai trong việc bầu cử chức trưởng thôn, dùng một khoản tiền lớn để tham gia vào cuộc bầu cử, và gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới kết quả”.

“Thậm chí, yêu cầu để ông bỏ ra năm triệu tệ là để Lưu Đại Bảo được làm trưởng thôn”.

“Nếu người dân trong thôn không đồng ý với yêu cầu này thì ông sẽ không đầu tư, có phải không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK