Lư Phi Phi này trông cao quý như vậy, sao lại nói năng ngang ngược thế?
Tại sao lúc nào cũng phải xúc phạm người ta đến chết mới thôi?
Vốn chỉ là chuyện nhỏ mà bọn họ cứ vẽ to ra.
Đây đúng là cậy thế ức hiếp người, quá kiêu ngạo!
"Cô...", Đàm Văn sắc mặt tím tái, ánh mắt quét qua rất nhiều bạn học: "Chậc chậc, các người lợi hại đấy, hôm nay... tôi nhớ hết các người rồi!"
"Tôi sẽ điều tra trường lúc trước các người từng học và tìm ra thân phận của tất cả. Các người cứ chờ cho tôi!"
"Tôi nhất định sẽ không để các người yên đâu!"
“Còn anh!”, Đàm Văn trừng mắt nhìn Lý Quốc Thắng: “Tôi nhất định sẽ cho người xử chết anh!!”
Bây giờ thì lớn chuyện rồi.
Đàm Văn tức điên người, hắn ta nhất định sẽ tìm người xử lý Lý Quốc Thắng và các bạn học khác.
Đàm Văn là một tên khốn nạn, tôi đã chứng kiến từ lâu, hắn ta nói được là làm được.
Đàm Văn có thể không gây khó dễ Lư Phi Phi, nhưng đối phó với đám bạn học vô tội này thì hắn ta chắc chắn làm được.
Có tiền sai quỷ cũng được, chỉ cần có tiền, những người này rất dễ mất việc làm, gia đình tan nát.
"Đúng là không biết xấu hổ!", Lý Quốc Thắng khinh thường nói: "Hôm nay tôi sẽ cho anh biết tôi lợi hại như thế nào. Anh dám đối phó với bạn học của tôi, tôi nhìn thấy anh lần nào là đánh lần đó!"
"Anh còn tìm người xử lý tôi, bây giờ tôi xử lý anh luôn đây này!"
Nói dứt lời, Lý Quốc Thắng xông lên thật, định dạy cho Đàm Văn một bài học.
Lần này, Lư Phi Phi không hề ngăn cản, chỉ lạnh lùng nói: "Đánh hắn ta cho em, tốt nhất là đánh cho tàn phế luôn!"
Cả hai ngay lập tức xô xát, lật cả bàn, những người đang ăn xung quanh hoảng sợ, bảo vệ lập tức giữ gìn trật tự.
Khung cảnh đột nhiên trở nên hỗn loạn, những vị khách đang xem kịch bắt đầu phàn nàn, một số còn thấy mất hết cả hứng, đứng lên thanh toán rồi rời đi.
Chẳng mấy chốc, Đàm Văn đã bị khống chế, Lý Quốc Thắng rất lợi hại, sức lực cũng lớn, cậu ta vặn tay phải của Đàm Văn về phía sau, rồi đè chặt hắn ta xuống bàn.
Đàm Văn hét lên: "Thằng nhóc này, mày nhớ đấy, tao nhất định sẽ hành mày chết!"
“Vẫn còn cứng mồm à!”, Lý Quốc Thắng giơ nắm đấm, đập hai phát vào đầu Đàm Văn, Đàm Văn đau đớn kêu lên.
“Mau, quỳ xuống xin lỗi cho tao!”, Lý Quốc Thắng uy hiếp Đàm Văn.
“Xin con mẹ mày ấy!”, Đàm Văn gào: “Cho dù mày có giết tao, tao cũng không bao giờ xin lỗi cái loại rác rưởi nhà mày!”
“Có xin lỗi không!”, Lý Quốc Thắng vặn mạnh cánh tay Đàm Văn, đá vào chân của Đàm Văn, hắn ta đau đớn hét lên, nhưng vẫn không quỳ xuống xin lỗi.
Trên khuôn mặt của nhiều bạn học đã lộ rõ vẻ hoảng sợ, họ thuyết phục Lý Quốc Thắng chuyện này đến đây dừng thôi, nhưng Lý Quốc Thắng không chịu nghe.
Mà bộ dạng xem kịch của Lư Phi Phi khiến mọi người yên tâm hẳn, mọi người không cần lo lắng nữa, cô ta hoàn toàn có thể xử lý được.
Không ngờ, Đàm Văn bị hành hạ mãi nhưng không chịu quỳ xuống xin lỗi, quả là một thanh niên cứng.
Giám đốc và bảo vệ cũng không biết phải làm gì, hai phe này, bọn họ không dám xúc phạm ai cả, giúp ai cũng sai.
Giám đốc và bảo vệ chỉ có thể mặc kệ, tiếp tục duy trì trật tự ăn uống của các khách khác, và xin lỗi khách.
“Lần cuối cùng, mày có xin lỗi không!”, Lý Quốc Thắng đột nhiên cầm lấy bình rượu: “Mày còn không xin lỗi, tao đánh cho đầu mày nở hoa luôn!”
Cuối cùng tôi cũng không nhịn được nữa, thật quá đáng.
Đàm Văn và tôi có mâu thuẫn, nhưng Đàm Quý Dương và tôi đã giải quyết ổn thỏa, Đàm Quý Dương đã đầu tư hai mươi tỷ tệ cho Âu Dương Bác.
Bây giờ Đàm Quý Dương là ân nhân lớn của Âu Dương Bác. Tôi thấy con trai của Đàm Quý Dương bị bắt nạt, bắt nạt một chút thì tôi không quan tâm, tôi cũng không thích Đàm Văn này, hắn ta và tôi có mâu thuẫn với nhau.
Nhưng bắt nạt quá đáng thế này, nể mặt Âu Dương Bác, tôi nên để ý chuyện này.
Giờ mà đập chai rượu này vào đầu Đàm Văn, đầu hắn ta sẽ lập tức chảy máu ồ ạt.
Nếu Đàm Quý Dương biết con trai mình bị đánh trước mặt tôi, bị đánh đến chảy máu đầu, bị bắt quỳ gối xin lỗi, mà tôi thì đứng ở một bên hóng thì quan hệ giữa tôi và Đàm Quý Dương sẽ đổ vỡ ngay lập tức.
Vì thế nên tôi bắt buộc phải tham gia vào chuyện này. Bạn đang đọc truyện tại Tamlinh247.com
Tôi lao ra khỏi đám đông, chạy thật nhanh tới chỗ hai người họ.
Chai rượu trên tay Lý Quốc Thắng chuẩn bị đập xuống, tôi duỗi tay phải ra nắm lấy cổ tay Lý Quốc Thắng.
"Thôi được rồi, đừng làm quá".
Hai mắt Lý Quốc Thắng đỏ sựng lên: "Mày là ai mà dám ngăn cản tao, cút ngay!"
Lý Quốc Thắng quyết liệt rút cổ tay khỏi tay tôi, rồi cầm một cái chai đập vào tôi.
Lúc này Lý Quốc Thắng cũng đang rất tức giận, khi thấy tôi tọc mạch, lại không quen biết tôi, trực tiếp đập luôn chai rượu vào người tôi.
Tôi dễ dàng chộp lấy chai rượu của Lý Quốc Thắng, giật phăng nó ra, nói: "Anh phải biết khoan dung, biết tha thứ, Lý Quốc Thắng, chuyện này dừng tại đây thôi".
Đàm Văn liều mạng nghiêng đầu, sắc mặt thay đổi khi nhìn thấy tôi: "Cậu cút đi cho tôi!"
"Tôi không cần cậu giả bộ giúp tôi!"
“Cút!”
Lần trước tôi và hai người đẹp đã đánh Đàm Văn thảm đến vậy, hắn ta thấy tôi ra tay giúp đỡ, đương nhiên rất không cam lòng, dường như lại càng thêm tức giận.
Có lẽ người hắn ta không muốn gặp nhất trong cuộc đời này chính là tôi.
Tôi cũng không muốn giúp, chẳng qua là tôi nể mặt Âu Dương Bác, nể mặt đám bạn học vô tội này.
Tôi nói: "Hai người, chuyện này kết thúc tại đây thôi, nể mặt tôi đi".
Lý Quốc Thắng gào to: "Mày là cái thá gì, tại sao tao phải nể mặt mày?"
“Anh ấy là bạn trai của tôi!”, một tiếng hét lớn đột nhiên vang lên từ phía sau đám đông.
Sau đó, một người phụ nữ xinh đẹp bước đến, đó là Lưu Thiến.
"Cái gì? Bạn... bạn trai?", Lý Quốc Thắng vô cùng ngạc nhiên, sau đó cậu ta quan sát tôi thật kĩ, rồi bật cười.
"Thằng nhóc này là bạn trai của cậu sao?"
"Trông cứ như là nông dân vậy, mặc toàn đồ vỉa hè, đây là bạn trai cậu á?”
"Tôi nói này Lưu Thiến, cho dù tôi với cậu đã chia tay nhau, cậu cũng không thể ngược đãi bản thân, đói bụng đâm ra ăn quàng thế này được chứ?"
Lần này đến tham gia buổi họp lớp, tôi vẫn mặc bộ quần áo thoải mái, bình thường, bởi vì đồ Tây không phù hợp với tôi, tôi cũng không quá cầu kỳ việc mặc quần áo, miễn là thoải mái và vừa vặn là được.
Tôi ăn mặc cũng tươm tất, nhưng so với Lý Quốc Thắng cao ráo đẹp trai thì kém hơn nhiều...
Lý Quốc Thắng chế nhạo Lưu Thiến một cách không thương tiếc.
Đôi mắt của Lưu Thiến chất chứa đầy sự giận dữ, buồn bã, tôi nhìn mà đau lòng không thôi.
Các bạn học bỗng nhiên không ngừng bàn tán xôn xao vì không ai biết mối quan hệ giữa Lưu Thiến và Lý Quốc Thắng.
Bây giờ Lý Quốc Thắng tự mình nói ra việc cậu ta và Lưu Thiến đã chia tay, từ tình hình hiện tại, mọi người có thể thấy chính Lý Quốc Thắng đã vứt bỏ Lưu Thiến!
Hơn nữa, lần này cậu ta còn đưa bạn gái mới đến đây!
Lưu Thiến nghiến răng nói: "Lý Quốc Thắng, bạn trai tôi thế nào, không liên quan gì đến cậu cả".
"Cho dù bạn trai của tôi có hàng trăm, hàng nghìn chỗ không tốt, thì anh ấy vẫn tốt hơn cậu!"
Tại sao lúc nào cũng phải xúc phạm người ta đến chết mới thôi?
Vốn chỉ là chuyện nhỏ mà bọn họ cứ vẽ to ra.
Đây đúng là cậy thế ức hiếp người, quá kiêu ngạo!
"Cô...", Đàm Văn sắc mặt tím tái, ánh mắt quét qua rất nhiều bạn học: "Chậc chậc, các người lợi hại đấy, hôm nay... tôi nhớ hết các người rồi!"
"Tôi sẽ điều tra trường lúc trước các người từng học và tìm ra thân phận của tất cả. Các người cứ chờ cho tôi!"
"Tôi nhất định sẽ không để các người yên đâu!"
“Còn anh!”, Đàm Văn trừng mắt nhìn Lý Quốc Thắng: “Tôi nhất định sẽ cho người xử chết anh!!”
Bây giờ thì lớn chuyện rồi.
Đàm Văn tức điên người, hắn ta nhất định sẽ tìm người xử lý Lý Quốc Thắng và các bạn học khác.
Đàm Văn là một tên khốn nạn, tôi đã chứng kiến từ lâu, hắn ta nói được là làm được.
Đàm Văn có thể không gây khó dễ Lư Phi Phi, nhưng đối phó với đám bạn học vô tội này thì hắn ta chắc chắn làm được.
Có tiền sai quỷ cũng được, chỉ cần có tiền, những người này rất dễ mất việc làm, gia đình tan nát.
"Đúng là không biết xấu hổ!", Lý Quốc Thắng khinh thường nói: "Hôm nay tôi sẽ cho anh biết tôi lợi hại như thế nào. Anh dám đối phó với bạn học của tôi, tôi nhìn thấy anh lần nào là đánh lần đó!"
"Anh còn tìm người xử lý tôi, bây giờ tôi xử lý anh luôn đây này!"
Nói dứt lời, Lý Quốc Thắng xông lên thật, định dạy cho Đàm Văn một bài học.
Lần này, Lư Phi Phi không hề ngăn cản, chỉ lạnh lùng nói: "Đánh hắn ta cho em, tốt nhất là đánh cho tàn phế luôn!"
Cả hai ngay lập tức xô xát, lật cả bàn, những người đang ăn xung quanh hoảng sợ, bảo vệ lập tức giữ gìn trật tự.
Khung cảnh đột nhiên trở nên hỗn loạn, những vị khách đang xem kịch bắt đầu phàn nàn, một số còn thấy mất hết cả hứng, đứng lên thanh toán rồi rời đi.
Chẳng mấy chốc, Đàm Văn đã bị khống chế, Lý Quốc Thắng rất lợi hại, sức lực cũng lớn, cậu ta vặn tay phải của Đàm Văn về phía sau, rồi đè chặt hắn ta xuống bàn.
Đàm Văn hét lên: "Thằng nhóc này, mày nhớ đấy, tao nhất định sẽ hành mày chết!"
“Vẫn còn cứng mồm à!”, Lý Quốc Thắng giơ nắm đấm, đập hai phát vào đầu Đàm Văn, Đàm Văn đau đớn kêu lên.
“Mau, quỳ xuống xin lỗi cho tao!”, Lý Quốc Thắng uy hiếp Đàm Văn.
“Xin con mẹ mày ấy!”, Đàm Văn gào: “Cho dù mày có giết tao, tao cũng không bao giờ xin lỗi cái loại rác rưởi nhà mày!”
“Có xin lỗi không!”, Lý Quốc Thắng vặn mạnh cánh tay Đàm Văn, đá vào chân của Đàm Văn, hắn ta đau đớn hét lên, nhưng vẫn không quỳ xuống xin lỗi.
Trên khuôn mặt của nhiều bạn học đã lộ rõ vẻ hoảng sợ, họ thuyết phục Lý Quốc Thắng chuyện này đến đây dừng thôi, nhưng Lý Quốc Thắng không chịu nghe.
Mà bộ dạng xem kịch của Lư Phi Phi khiến mọi người yên tâm hẳn, mọi người không cần lo lắng nữa, cô ta hoàn toàn có thể xử lý được.
Không ngờ, Đàm Văn bị hành hạ mãi nhưng không chịu quỳ xuống xin lỗi, quả là một thanh niên cứng.
Giám đốc và bảo vệ cũng không biết phải làm gì, hai phe này, bọn họ không dám xúc phạm ai cả, giúp ai cũng sai.
Giám đốc và bảo vệ chỉ có thể mặc kệ, tiếp tục duy trì trật tự ăn uống của các khách khác, và xin lỗi khách.
“Lần cuối cùng, mày có xin lỗi không!”, Lý Quốc Thắng đột nhiên cầm lấy bình rượu: “Mày còn không xin lỗi, tao đánh cho đầu mày nở hoa luôn!”
Cuối cùng tôi cũng không nhịn được nữa, thật quá đáng.
Đàm Văn và tôi có mâu thuẫn, nhưng Đàm Quý Dương và tôi đã giải quyết ổn thỏa, Đàm Quý Dương đã đầu tư hai mươi tỷ tệ cho Âu Dương Bác.
Bây giờ Đàm Quý Dương là ân nhân lớn của Âu Dương Bác. Tôi thấy con trai của Đàm Quý Dương bị bắt nạt, bắt nạt một chút thì tôi không quan tâm, tôi cũng không thích Đàm Văn này, hắn ta và tôi có mâu thuẫn với nhau.
Nhưng bắt nạt quá đáng thế này, nể mặt Âu Dương Bác, tôi nên để ý chuyện này.
Giờ mà đập chai rượu này vào đầu Đàm Văn, đầu hắn ta sẽ lập tức chảy máu ồ ạt.
Nếu Đàm Quý Dương biết con trai mình bị đánh trước mặt tôi, bị đánh đến chảy máu đầu, bị bắt quỳ gối xin lỗi, mà tôi thì đứng ở một bên hóng thì quan hệ giữa tôi và Đàm Quý Dương sẽ đổ vỡ ngay lập tức.
Vì thế nên tôi bắt buộc phải tham gia vào chuyện này. Bạn đang đọc truyện tại Tamlinh247.com
Tôi lao ra khỏi đám đông, chạy thật nhanh tới chỗ hai người họ.
Chai rượu trên tay Lý Quốc Thắng chuẩn bị đập xuống, tôi duỗi tay phải ra nắm lấy cổ tay Lý Quốc Thắng.
"Thôi được rồi, đừng làm quá".
Hai mắt Lý Quốc Thắng đỏ sựng lên: "Mày là ai mà dám ngăn cản tao, cút ngay!"
Lý Quốc Thắng quyết liệt rút cổ tay khỏi tay tôi, rồi cầm một cái chai đập vào tôi.
Lúc này Lý Quốc Thắng cũng đang rất tức giận, khi thấy tôi tọc mạch, lại không quen biết tôi, trực tiếp đập luôn chai rượu vào người tôi.
Tôi dễ dàng chộp lấy chai rượu của Lý Quốc Thắng, giật phăng nó ra, nói: "Anh phải biết khoan dung, biết tha thứ, Lý Quốc Thắng, chuyện này dừng tại đây thôi".
Đàm Văn liều mạng nghiêng đầu, sắc mặt thay đổi khi nhìn thấy tôi: "Cậu cút đi cho tôi!"
"Tôi không cần cậu giả bộ giúp tôi!"
“Cút!”
Lần trước tôi và hai người đẹp đã đánh Đàm Văn thảm đến vậy, hắn ta thấy tôi ra tay giúp đỡ, đương nhiên rất không cam lòng, dường như lại càng thêm tức giận.
Có lẽ người hắn ta không muốn gặp nhất trong cuộc đời này chính là tôi.
Tôi cũng không muốn giúp, chẳng qua là tôi nể mặt Âu Dương Bác, nể mặt đám bạn học vô tội này.
Tôi nói: "Hai người, chuyện này kết thúc tại đây thôi, nể mặt tôi đi".
Lý Quốc Thắng gào to: "Mày là cái thá gì, tại sao tao phải nể mặt mày?"
“Anh ấy là bạn trai của tôi!”, một tiếng hét lớn đột nhiên vang lên từ phía sau đám đông.
Sau đó, một người phụ nữ xinh đẹp bước đến, đó là Lưu Thiến.
"Cái gì? Bạn... bạn trai?", Lý Quốc Thắng vô cùng ngạc nhiên, sau đó cậu ta quan sát tôi thật kĩ, rồi bật cười.
"Thằng nhóc này là bạn trai của cậu sao?"
"Trông cứ như là nông dân vậy, mặc toàn đồ vỉa hè, đây là bạn trai cậu á?”
"Tôi nói này Lưu Thiến, cho dù tôi với cậu đã chia tay nhau, cậu cũng không thể ngược đãi bản thân, đói bụng đâm ra ăn quàng thế này được chứ?"
Lần này đến tham gia buổi họp lớp, tôi vẫn mặc bộ quần áo thoải mái, bình thường, bởi vì đồ Tây không phù hợp với tôi, tôi cũng không quá cầu kỳ việc mặc quần áo, miễn là thoải mái và vừa vặn là được.
Tôi ăn mặc cũng tươm tất, nhưng so với Lý Quốc Thắng cao ráo đẹp trai thì kém hơn nhiều...
Lý Quốc Thắng chế nhạo Lưu Thiến một cách không thương tiếc.
Đôi mắt của Lưu Thiến chất chứa đầy sự giận dữ, buồn bã, tôi nhìn mà đau lòng không thôi.
Các bạn học bỗng nhiên không ngừng bàn tán xôn xao vì không ai biết mối quan hệ giữa Lưu Thiến và Lý Quốc Thắng.
Bây giờ Lý Quốc Thắng tự mình nói ra việc cậu ta và Lưu Thiến đã chia tay, từ tình hình hiện tại, mọi người có thể thấy chính Lý Quốc Thắng đã vứt bỏ Lưu Thiến!
Hơn nữa, lần này cậu ta còn đưa bạn gái mới đến đây!
Lưu Thiến nghiến răng nói: "Lý Quốc Thắng, bạn trai tôi thế nào, không liên quan gì đến cậu cả".
"Cho dù bạn trai của tôi có hàng trăm, hàng nghìn chỗ không tốt, thì anh ấy vẫn tốt hơn cậu!"