• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ánh mặt trời chiếu xuống giấy gói kẹo trong suốt, theo điều chỉnh góc độ mà phản ra nhiều màu sắc khác nhau, Thẩm Từ lật qua lật lại xem mấy lần, cũng không nhìn ra được giấy gói kẹo này có chỗ nào đặc biệt.

Lại đưa tới chóp mũi ngửi ngửi, mùi gì cũng không có, hẳn là đã được rửa sạch sẽ, nhìn cái độ vuông vức phẳng phiu này có thể là được kẹp ở trong sách đã lâu.

Tần Ức sao lại rửa sạch loại giấy gói kẹo bình thường rồi kẹp ở trong sách? Làm thẻ kẹp sách sao?

Mặc dù Thẩm Từ cũng cảm thấy giấy gói kẹo không thích hợp làm thẻ kẹp sách, có thể là đam mer kì quái nào đó của Tần Ức, cậu xem điều này như là "yêu thích cá nhân", kẹp giấy gói kẹo bị rơi ra vào lại trong sách, nhưng không biết nó rơi ra từ đâu đành phải tìm đại một chỗ kẹp vào.



Cậu đặt sách ở đầu giường, xong lực chú ý va phải một cái hộp trong suốt.

Một hộp kẹo.

Kẹo bên trong còn một nửa, giấy gói cũng giống với "thẻ kẹp sách" kia như đúc.

Thẩm Từ nháy mắt liền biết xuất sứ của "thẻ kẹp sách", trong lòng thầm kinh ngạc —— Tần Ức thế mà thích ăn loại kẹo này ư?

Cái này là loại kẹo vị hoa quả cực kì dễ gặp giá cả cũng rẻ vô cùng, cậu đôi khi nổi hứng muốn ăn, chỉ cần ra quầy bán quà vặt mua, vài tệ là có cả nắm to.

Cậu luôn nghĩ loại kẹo bình thường đến tên cũng không có như này, không nên xuất hiện ở nơi hào môn phú quý như Tần gia mới phải.

Nhưng mà, nếu Tần Ức thích ăn kẹo ngọt này, chắc cũng sẽ thích đồ ngọt khác, có lẽ cậu nên nói với dì nấu cơm làm thêm chút điểm tâm ngọt sau bữa ăn, biết đâu được có thể kích thích Tần Ức ăn nhiều thêm một ít?

Ngoài ý muốn biết được một sở thích bé bỏng của Tần Ức Thẩm Từ có chút vui vẻ, cũng không thèm quản kẹo hay không kẹo, cậu đi tới kéo rèm cửa lại, chừa lại ánh sáng phù hợp cho giấc ngủ.

Sau đó cầm hai tờ giấy hướng dẫn viết tay của Tần Ức, vô cùng cao hứng trở lại phòng đàn tiếp tục "công chiện luyện đàn".

*

Tần Ức khó có được một giấc ngủ ngon.

Lúc hắn tỉnh lại, không thấy tập giấy ở bên người, đoán chắc bị Thẩm Từ lấy đi rồi, hắn vốn muốn trực tiếp đưa cho cậu, lại mệt mỏi rã rời, không thể chống đến khi đối phương xong việc mà ngủ mất.

Hắn lấy điện thoại đặt cạnh gối lên, nhìn thoáng qua thời gian.


Năm giờ rưỡi chiều.


Vậy mà ngủ hẳn ba tiếng rồi.


Tần Ức có sở thích khá khác người, thích nghe tiếng đàn khi ngủ, cho nên hắn có thể ngủ ngon là do nghe tiếng đàn rồi ngủ khi nào không biết, lúc thần kinh không quá đau thì tiếng đàn có thể giúp hắn dễ ngủ hơn.


Hắn ngồi dậy, đang muốn xuống giường, lại nhìn thấy xe lăn để cách xa giường.


Hắn không khỏi nhíu mày, kêu: "Thẩm Từ."


Không ai trả lời.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK