• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Mều.

________

Nhắc nhở nhẹ nhàng: Tức quá thì chửi, nhưng phải chửi cho văn hoá, đừng văng bậy văng bạ, nho~

________

Cả người Tần Ức cứng đờ.

Hơi thở ấm áp của Thiếu niên cứ như vậy mà xâm nhập vào thế giới của hắn, mạnh mẽ mà dịu dàng, xúc cảm mềm mại trên môi làm đại não bãi công, bị ép chú tâm với việc trước mắt.

Hắn theo bản năng mà ôm lấy đối phương, ngón tay lạnh lẽo siết chặt eo cậu, vòng eo thiếu niên rất nhỏ, lại vô cùng ấm áp, độ ấm cách một tầng vải áo đồng phục truyền qua người hắn.

Cái gọi là “Mười ngón tay nối liền với trái tim”(*), độ ấm kia tựa như thẩm thấu qua đầu ngón tay, theo máu truyền thẳng vào đáy lòng hắn, nơi đó vốn dĩ bao trùm bởi sương lạnh gió rét, trong tích tắc dần tan biến, để lại một vệt nước ẩm ướt.

(*) Câu gốc: Thập chỉ liên tâm.

Thân thể vô thức đáp lại cái hôn kia, giống như chỉ khi chuyên tâm làm việc trước mắt, mới có cảm giác được cứu rỗi trong thời gian ngắn, cũng giống như chỉ có duy nhất người trước mặt này, là nguồn sáng duy nhất trong căn phòng tối tăm.

Hắn như một con cá mắc cạn, khi sắp cạn hết sức mà chết bỗng có một vũng nước trong cạnh bên, cũng không thể lại rời xa nơi dễ chịu đó nữa, nếu không sẽ vì hít thở không thông mà chết.

Nhiệt độ trong phòng dường như vì sự thân mật của hai người mà tăng lên không ít, đến lúc hai người tách ra, hai má Thẩm Từ nóng bừng, đôi mắt cậu có chút mê ly, hơn nửa ngày mới bình thường lại.

Cậu buông tay đang ôm cổ Tần Ức ra, nhìn thấy đôi môi vốn tái nhợt bị cậu mạnh mẽ gặm cắn mà có chút hồng hồng, cuối cùng cũng thấy người này không còn tái ngắt doạ người nữa, thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Có khá hơn chút nào không?"

Tần Ức hô hấp còn chưa ổn định, trong giọng nói toát ra một tia bất đắc dĩ: "Anh không sao."

Thẩm Từ thầm nghĩ không sao có quỷ mới tin, nhưng khi nghe thấy giọng hắn giống ngày thường, rốt cuộc cũng nhẹ lòng, đứng dậy đi thay quần áo.

Cậu cởi đồng phục ra, mặc áo ngủ vào, hỏi: “À đúng rồi, Tần Hạo kia—— hình như gọi như vậy nhỉ? Là cái người bị anh đuổi ra khỏi nhà đó, sao lại ở chỗ của ba anh thế? Cũng họ Tần, có quan hệ bà con với anh không?”

Tầm mắt Tần Ức dừng trên người cậu, nhìn thấy tấm lưng trần khi cậu thay áo, vội vàng dời mắt đi, không được tự nhiên mà nhìn chỗ khác.

Thẩm Từ đưa lưng về phía Tần Ức, không thấy được vẻ mặt của đối phương, cũng không nghe thấy hắn đáp lại, nghi hoặc quay đầu lại: “Tần Ức?”

“Ừ,” Tần Ức cuối cùng cũng đáp lại, “Xem như là có đi, một bà con xa không hay lui tới."

Thẩm Từ càng không hiểu: “Vậy sao ba anh lại thiên vị anh ta, bà con xa không lui tới, chẳng lẽ còn thân hơn cả con ruột à?"

Lại lần nữa nghe thấy hai chữ "ba"(*) này, Tần Ức bất mãn nhíu mày: “Đừng gọi ông ta như vậy, cứ gọi thẳng tên đi, Tần Tiềm.”

(*) Gốc là phụ thân.

Thẩm Từ nhỏ giọng: “……À.”

“Chẳng qua là do cha Tần Hạo ‘cứu’ được mẹ anh,” Khóe miệng Tần Ức hơi nhếch lên, giống như cười lạnh châm chọc, "Có lẽ là chuyện của hai năm trước, đoạn thời gian đó mẹ anh năm lần bảy lượt nói với bác sĩ trong viện điều dưỡng, bà ấy nói muốn về nhà tự điều dưỡng. Bác sĩ thấy bệnh tình của bà ấy tương đối ổn định, cảm thấy để bà về cũng không sao, nên thông báo cho Tần Tiềm, để ông ta tới đón người."

Đây là Thẩm Từ lần thứ hai nghe Tần Ức nói đến mẹ của hắn, lần trước, hắn còn gọi đối phương là "Người đàn bà kia”, lần này giống như vạch ra ranh giới với Tần Tiềm, mới chịu gọi bà là mẹ.

Có thể thấy được, tuy rằng hắn bị mẹ thương tổn, nhưng cho cùng vẫn có chút tình cảm với bà, không giống với Tần Tiềm, là chán ghét từ tận đáy lòng.

Thẩm Từ nghiêm túc lắng nghe, không muốn bỏ lỡ bất cứ điều gì về cha mẹ của Tần Ức, nghe hắn tiếp tục nói: “Kết quả về nhà hơn một tháng, bà ấy đột nhiên uống thuốc tự sát —— lúc ấy cha Tần Hạo tới Yến Thị bàn chuyện hợp tác với Tần Tiềm, phải đưa cho ông ta một phần văn kiện, Tần Tiềm bảo người kia đưa đến nhà, nói mẹ anh đang ở nhà, đưa cho bà ấy là được.”

“Bởi vì là tài liệu rất quan trọng, cha Tần Hạo không giao cho bảo mẫu, nhất định phải tự mình giao tới tay mẹ anh, nhưng bảo mẫu gõ cửa phòng bà ấy hồi lâu, cũng không thấy ai trả lời, còn phát hiện cửa bị khoá trái. Trong lúc cấp bách cha Tần Hạo trực tiếp phá cửa, lúc này mới biết mẹ anh uống thuốc tự tử, vội vàng đưa bà tới bệnh viện."

"Vì cấp cứu kịp thời, cứu được mạng người về, nhưng xảy ra chuyện nháo nhào như vậy, Tần Tiềm lại đưa mẹ anh về viện điều dưỡng, cũng nói đời này sẽ không bao giờ đón bà ấy ra nữa."

Tần Ức chậm rãi thở ra một hơi, giống như nói những lời này đã hao hết toàn bộ sức lực của hắn: “Trong mắt Tần Tiềm, cha Tần Hạo đã cứu mẹ anh một mạng. Hẳn là nghĩ tới ân tình kia, nên mới để Tần Hạo vừa tốt nghiệp không lâu làm việc bên cạnh ông ta.”

“Nhưng trong mắt anh, bọn họ chẳng qua lại một lần nữa đẩy mẹ anh vào tuyệt cảnh mà thôi. Một người muốn chết rốt cuộc có bao nhiêu kiên định, mới có thể trước mặt người ngoài ngụy trang mấy tháng thậm chí mấy năm, giả bộ mình đã tốt lên, bệnh tình rất ổn định, để thoát khỏi cái nơi bị giám sát 24/24, ra ngoài, tìm cơ hội tự sát cơ chứ."

Thẩm Từ cảm thấy cổ họng có chút khô khốc: “Tần Ức……”

Tần Ức giống như không nghe thấy cậu nói gì, tự mình nói tiếp: “Nhưng Tần Tiềm lại dập tắt hy vọng của bà, ông ta không cho phép bà ấy chết, bời vì bà ấy là "vợ của Tần Tiềm", vợ của Tần Tiềm không thể tự sát, như vậy sẽ làm ông ta mất mặt. Cũng giống như mười mấy năm trước, ông ta không chịu thừa nhận bà ấy bị bệnh, không chịu đưa bà đi trị liệu, vì bà ấy là vợ của Tần Tiềm, không thể làm ông ta mất hết mặt mũi vì bị bệnh tâm thần được."

Hắn nói xong năm ngón tay nắm chặt, dùng hết sức bình sinh mà nắm chặt tay, cho nên mấy ngón tay trở nên trắng bệch: "Nếu ông ta đưa bà ấy đi trị liệu sớm một chút, có lẽ bà sẽ không bệnh nghiêm trọng đến vậy. Đến lúc bệnh tình không thể cứu chữa nỗi, ông ta mới ném bà vào viện điều dưỡng, giống như vứt một túi rác bẩn thỉu."

“Gọi viện điều dưỡng là viện điều dưỡng, lại quản lý còn nghiêm khắc hơn cả nhà tù, đến anh cũng không thể vào được, Tần Tiềm không cho phép anh vào thăm bà, không cho anh tiếp xúc với bà ấy, bởi vì vợ ông ta đã không còn thuốc nào cứu được, nhưng con trai thì vẫn còn hy vọng, tuyệt đối không thể để con trai tiếp xúc với rác rưởi.”

“Cho nên,” hắn hít thở khó khăn, từng câu từng chữ vô cùng dùng hết sức, tựa như chỉ có dùng hết sức mới có thể đào ra chuyện chôn sâu tận đáy lòng, "Sau khi bà được đưa vào viện điều dưỡng mấy tháng, anh lại xin Tần Tiềm cho phép anh đi thăm bà ấy, bị ông ta từ chối, anh nhờ quản gia đưa đến bệnh viện khám, chẩn đoán bị rối loạn lưỡng cực." (*)

Hắn nói xong thế mà nở nụ cười, tươi cười kia cất giấu vài phần khoái ý trả thù: “Tần Tiềm vô cùng tức giận, anh chưa từng thấy ông ta tức như vậy bao giờ, tức đến nỗi sửa luôn tên cho anh, giận đến mức đuổi anh ra khỏi nhà, còn nói muốn cắt đứt quan hệ cha con cùng anh."

Thẩm Từ cũng chưa từng thấy vẻ mặt này hắn, lúc nhắc tới Tần Tiềm, cả người Tần Ức giống như mất khống chế, cậu nắm chặt tay, sợ nếu hắn tiếp tục nói thêm gì nữa cảm xúc sẽ toang mất, có chút bất an mà nắm lấy tay hắn: "Anh ơi..."

Tần Ức thoáng khựng lại, bỗng nhiên bình tĩnh lại, hắn thở ra một hơi: “Xin lỗi, dọa em sợ rồi sao.”

Thẩm Từ: “Vậy thì không có, có điều anh…không sao thật à?”

"Anh không sao cả,” Sống lưng Tần Ức căng chặt dần thả lỏng, hắn hơi nhắm mắt lại, “Đã là chuyện quá khứ. Hai năm trước, sau khi ông ta một lần nữa đưa mẹ anh vào viện điều dưỡng, anh cùng ông ta hoàn toàn cắt đứt. Hai năm qua anh vẫn không thể gặp bà, cũng không dám nghĩ tới hiện bà ấy sống như thế nào, từ góc độ nào đó mà nói, lời Tần Tiềm nói rất đúng, anh thật sự là phế vật, đến mẹ mình cũng không cứu được, rất vô dụng."

Thẩm Từ vừa nghe lời này, tức khắc có chút nóng nảy, đang muốn mở miệng, lại bị Tần Ức đánh gãy: “Một tháng sau khi bà xuất viện, Tần Tiềm vì phòng ngừa bà lại tự sát, lệnh cho bảo mẫu cất hết những thứ có thể dùng để tự sát, chỉ để lại lọ thuốc ngủ cần dùng khi bà thường xuyên mất ngủ, cho dù bà có uống hết thuốc trong lọ, cũng không thể chết trong thời gian ngắn được."

“Lúc đó đúng lúc anh không ở Yến Thị, đến nhận được tin gấp gáp trở về thì đã muộn, anh không thể tưởng tượng nỗi khi bà tỉnh lại, phát hiện bản thân vậy mà chưa chết sẽ có cảm giác gì. Bà ấy từng dạy anh, nếu muốn chết, nhất định phải chọn phương pháp dứt khoát nhất, không để lại bất cứ khả năng cứu chữa nào, nhưng cho đến cùng, bà ấy không thể làm được."

Thẩm Từ trong lòng chấn động một cái.

Mẹ Tần Ức dạy cho hắn tự sát thế nào ư?

Cho nên mới có lọ Kali xyanua trong ngăn kéo sao?

Tần Ức dường như không ý thức được chính mình trong lúc vô ý nói ra lời không nên nói, giữa mày lộ ra mệt mỏi, không tiếp tục đề tài khiến tâm tình hắn mất không chế này: "Đi ăn cơm đi, em còn chưa ăn gì."

Thẩm Từ có rất nhiều lời nói muốn hỏi, thấy hắn đã mỏi mệt như vậy, không đành lòng tiếp tục đề tài khiến cảm xúc hắn mất không chế này, đành phải nói theo hắn: “Anh không ăn sao?”

“Anh ăn rồi.”

Thẩm Từ có chút hoài nghi, không tin hắn có tâm trạng ăn cơm khi mình chưa về nhà, tới phòng bếp hỏi mới biết hắn đúng là chưa ăn thật.

Tần Ức thế mà lại nói dối chuyện này, làm cậu nhịn không được có hơi giận, bưng phần cơm hai người quay lại phòng ngủ, nhìn thấy hắn ngồi ở mép giường, đang tìm gì đó trong ngăn kéo tủ đầu giường.

Vừa mới nói đến đề tài "tự sát" xong, trong đầu Thẩm từ toàn là Kali xyanua, nháy mắt đại não trống rỗng, vứt đồ trên tay lên bàn, vội tiến lên giữ chặt tay đối phương lại: "Anh đang làm gì vậy?"

Tần Ức ngẩng đầu, chút hồng hồng trên môi đã biến mất, sắc mặt trở nên tái nhợt, giọng khàn khàn: "Tìm thuốc giảm đau."

Thẩm Từ ngẩn ra.

Cúi đầu, mới nhìn thấy hắn đang mở ngăn kéo tầng thứ hai.

Cảm xúc căng thẳng lập tức thả lỏng, tim đập nhanh hơn cũng đập bình thường lại, cậu thả khẩu khí, thầm mắng mình thật là hồ đồ, cứ cho là hắn lấy lọ Kali xyanua kia đi, thì dù sao cũng bị cậu đổi thành thứ khác rồi.

Cậu buông tay đối phương ra: “Sao lại muốn uống thuốc giảm đau, khó chịu chỗ nào sao?”

“Đau đầu.”

“Đau đầu?” Thẩm Từ lại bắt đầu căng thẳng, “Có nặng lắm không, em xoa giúp anh nhé?”

“Không cần,” Tần Ức tìm được thuốc giảm đau, nuốt khan vài viên, “Không sao, em ăn cơm đi.”

“Cùng nhau ăn.”

"Anh không đói, em ăn đi.”

“Không được,” Thẩm Từ túm lấy cánh tay hắn, xụ mặt, “Đã đồng ý phải luôn ăn cơm, không thể đổi ý, không ăn cơm, thân thể khôi phục như nào được?”

Tần Ức bỗng nhiên dừng lại, không biết nghĩ đến cái gì, đồng tử hơi co rút lại.

“—— phế vật.”

“—— nếu đưa cậu ta đi không phải ta, anh định đến lúc đó đi nhặt xác cho cậu ta sao?”


Giọng nói Tần Tiềm phảng phất còn vang vọng bên tai hắn, năm ngón tay từ từ siết chặt, hơi thở có chút không ổn định, gần như cắn răng nói: “Được, anh ăn.”


Thẩm Từ bị phản ứng này của hắn làm cho sửng sốt, ngữ khí do dự: “…… Tần Ức?”


Tần Ức lấy lại bình tĩnh, điều chỉnh tốt cảm xúc chính mình, lặp lại: “Ăn cơm.”


_________


Rối loạn lưỡng cực: là chứng bệnh rối loạn tâm thần hay còn gọi là rối loạn hưng - trầm cảm, tình trạng tâm thần thay đổi thất thường khiến tâm trạng có thể đột ngột hưng phấn như phấn khích quá hoặc tăng động, nhiều lúc lại rơi vào trạng thái trầm cảm.


Bệnh rối loạn lưỡng cực có tính chất chu kỳ, xen kẽ giữa trầm cảm và hưng phấn.


(Nguồn: Vinmec)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK