• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Linh.

Beta: Mều.

___________

Thẩm Từ nhanh chóng lấy lại tinh thần sau khi nghĩ đến “Bánh kem Chocolate” kia, cậu lại nghe thấy Tần Ức nói thêm:

“Không nhiều lắm, muốn mua gì thì cứ mua, hết thì lại tìm tôi. Mật khẩu tạm thời đặt là ngày sinh nhật của em, muốn đổi thì có thể tự đổi.”

Thẩm Từ trầm mặc.

Muốn mua cái gì……thì cứ tiêu?

“Muốn mua gì thì mua ” của Tần thiếu, rốt cuộc là mua những gì vậy!

Cậu nhìn về phía đối phương, ánh mắt càng thêm kính sợ, nhưng vẫn không nói nên lời, ngược lại lại chú ý đến chuyện khác: “Sao anh biết ngày sinh nhật của em thế?”

Tần Ức đột nhiên dừng một lúc, không được tự nhiên mà nhìn chỗ khác: “Ôn Dao nói cho anh biết.”

Ôn Dao?

Chẳng phải Tần thiếu và Ôn Dao không hợp nhau sao, thế mà lại hỏi anh mấy chuyện như này ư?

Thẩm Từ còn đang nghi hoặc thì Tần Ức lại nói: “Lúc đó anh không biết ngày em đến Tần gia là ngày sinh nhật của em, cũng chưa kịp chuẩn bị quà gì, mà ba em cũng không nói cho anh, nếu nói sớm hơn thì anh có thể để em đến sớm vài ngày, hoặc là trễ một chút cũng được.”

Dừng một chút, nói tiếp: “Sang năm anh sẽ bù quà sinh nhật cho em.”

“Như thế này cũng tốt mà, không phải sao,” Thẩm Từ nói, “Vào sinh nhật lần thứ 18 của em, em đến Tần gia, gặp được người quan trọng nhất đời mình, cũng coi như là một món quà sinh nhật đặc biệt, rất có ý nghĩa.”

Người quan trọng nhất đời mình……

Mấy chữ này khiến Tần Ức có chút xúc động, ngón tay đặt ở trên tay vịn xe lăn động đậy, môi mỏng hơi mấp máy, giống như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì cả.

“Nếu anh đã biết ngày sinh nhật của em, vậy anh cũng nói cho em biết ngày sinh nhật của anh đi?” Thẩm Từ nghiêng người nhìn hắn, “Như vậy, bao giờ đến sinh nhật anh, em sẽ chuẩn bị quà.”

Tần Ức mím môi, đột nhiên điều khiển xe lăn rời đi: “Đợi khi nào tôi muốn thì sẽ nói cho em biết.”

Thẩm Từ sửng sốt.

Ngày sinh nhật có bí mật gì mà không thể cho người khác biết?



Hay là có chuyện buồn gì đó đã xảy ra trong ngày sinh nhật, nên hắn không muốn nhớ lại?

Tần Ức không chịu nói thêm, cậu cũng không tiếp tục quấy rầy hắn nữa, đi lên tầng sắp xếp đồ dùng học tập cho học kì mới, cuối cùng trong mười mấy cái cặp sách, cậu cũng chọn được một cái trông có vẻ bình thường nhất, sau đó xếp đồ vào trong cặp.

Bộ đồng phục học sinh không vừa người đã được mang đi sửa lại, ba ngày sau mới có người đưa lại cho Thẩm Từ, màu sắc thì vẫn vậy, kiểu dáng đã được sửa lại hoàn toàn, đẹp thì có đẹp, nhưng không hề có một chút liên quan nào đến bộ đồng phục trước kia.

Này hoàn toàn không phải đồng phục học sinh mà!

Cậu mặc bộ đồng phục này đến trường, nhà trường cho phép à?

Cậu hỏi Tần Ức thì Tần Ức lại nói: “Em cứ yên tâm đi học là được.”

Thẩm Từ đành phải tin tưởng “Tần thiếu ngoại trừ việc ‘không đứng dậy được’ và ‘không đứng lên nổi’* thì không gì không làm được”, trong lòng thầm cầu nguyện giáo viên sẽ không vì chuyện đồng phục mà mắng cậu.

*

Buổi tối trước ngày khai giảng, hai người đi ngủ sớm.

Bình thường giờ này bọn họ cũng chuẩn bị lên giường, nhưng hôm nay lại không ngủ được, Thẩm Từ trằn trọc hai mươi phút, cuối cùng vẫn không nhịn được, nhẹ giọng hỏi: “Ca ca, anh ngủ chưa?”

Lập tức trong bóng tối truyền đến giọng nói tỉnh táo của Tần Ức: “Vẫn chưa.”

Thẩm Từ: “Ngày mai em bắt đầu đi học.”

“Ừm.”

“Anh không có gì muốn nói hả?”

Ngữ điệu Tần Ức cứng nhắc: “Chăm chỉ học tập, ngày ngày tiến bộ.”

“……”

Thẩm Từ trầm mặc một hồi, bỗng nhiên ngồi dậy: “Em chỉ muốn nói, lúc em không có ở nhà, anh cũng phải ngoan ngoãn ăn cơm uống thuốc, nghỉ ngơi đúng giờ.”

Tần Ức: “Ừm.”

“Ngày mai em phải dậy sớm hơn anh, anh cũng không được bỏ bữa sáng lúc em đi vắng, có nghe chưa?”

Tần Ức có hơi bất đắc dĩ: “Anh biết rồi.”

“Cũng không cho phép khi không có em, anh không nghỉ ngơi đúng giờ, với cả không được lén quăng thuốc, nghe hơm?”

“……Anh làm mấy chuyện này khi nào?” Tần Ức ngước mắt lên nhìn cậu, “Hơn nữa, em chỉ đi học thôi có phải sau này không gặp nhau nữa đâu, buổi trưa không phải còn về nhà ăn cơm sao?”

“Về nhà là về nhà,” Thẩm Từ có chút không vui, “Nhưng dù không có tiết tự học buổi tối thì cũng phải ở lại trường tám tiếng, như vậy thời gian em ở chung với anh sẽ ít đi tám tiếng mỗi ngày, một ngày tám tiếng, một năm là……”

“Được rồi,” Tần Ức nhịn hết được mà ngắt lời cậu, “Mau ngủ đi, không phải ngày mai em còn phải dậy sớm sao?”

Thẩm Từ bất đắc dĩ nằm xuống, xoay người ôm lấy tay hắn: “Anh hôn em một cái đi thì em ngủ.”

Không ai đáp lại.

Thẩm Từ đợi nửa ngày, không nghe đối phương mở miệng nói câu nào, cũng không thấy hắn có hành động gì, ngượng ngùng muốn rút tay về, thầm nghĩ Tần thiếu rất không phối hợp, để cậu nói một mình như vậy, ngượng chết đi được.

Đến khi cậu buông tay đối phương ra, Tần Ức lại nắm chặt tay lại, cậu cảm thấy những ngón tay mảnh khảnh của đối phương luồn vào ngón tay cậu, nhẹ nhàng mà chế trụ.

Thẩm Từ dừng lại một chút, cảm giác được trong bóng tối có một luồng hơi thở quen thuộc bao phủ tới, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng lướt qua bên tai, ngay khi khóe môi cậu nhếch lên, Tần Ức liền hôn xuống.

Hơi thở của Thẩm Từ có chút ngưng trệ, bởi vì Tần Ức "đã vã rồi còn làm dáng", cậu thật sự không biết người này có thật sự muốn hay không, cố ý phớt lờ yêu cầu khiến cậu thất vọng sau đó lại chủ động đến gần, lúc cậu thất vọng thì hắn lại làm cậu ngạc nhiên.

Mặc dù trước đây chưa từng yêu đương nhưng có rất nhiều thứ, Thẩm Từ không thầy dạy cũng hiểu.

Hai người hôn một hồi, Thẩm Từ bị hôn đến nỗi tim đập nhanh hơn, hơi thở gấp gáp, đối phương vẫn còn chưa đã thèm đành phải buông cậu ra, thấp giọng nói: “Đi học cho tốt, anh ở nhà đợi em về.”



Thẩm Từ chậm rãi điều chỉnh hô hấp, nhẹ giọng đáp: “Ừm.”

“Ngủ đi.”

Thẩm Từ trở mình đưa lưng về phía hắn, khóe miệng cong lên, không cách nào trở lại bình thường.

Tần Ức nói ở nhà đợi cậu về.

Những lời này nhẹ nhàng giống như mầm non nhỏ xinh nào đó, đáng yêu đến mức tim cậu ngứa ngáy, đã rất lâu rồi cậu chưa được trải nghiệm cảm giác "ở nhà có người chờ” —— từ sau khi mẹ mất, cậu vẫn luôn ở nhờ nhà dì, tuy rằng dì đối với cậu rất tốt, thế nhưng cũng không thể coi là nhà thật sự, cậu có thể cảm nhận rõ ràng sự xa cách, giống như cậu là một người ngoài, không thể hòa nhập với bọn họ.

Mỗi ngày đi học về, cậu luôn phải hít sâu một hơi mới có can đảm bước chân vào nhà, người trong nhà có lẽ cũng sẽ không quá mong chờ cậu về, cùng lắm thì chỉ là phép lịch sự cơ bản nhất mà thôi.

Sẽ không có ai nói với cậu, anh ở nhà đợi em về.

Thẩm Từ cuộn người lại, nhắm mắt, toàn thân đều cảm thấy ấm áp, trên môi còn lưu lại nhiệt độ của Tần Ức.

Cậu giống như một lần nữa có nhà.

Trong nhà có một người sẵn lòng đợi cậu.

*

Thẩm Từ vui vẻ chìm vào giấc ngủ, một giấc này yên bình cho đến sáng hôm sau bị đồng hồ báo thức đánh thức.

Vì không muốn đánh thức Tần Ức, cậu cài điện thoại ở chế độ rung, khi đồng hồ rung một cái, cậu sẽ chạm vào để tắt ngay, sau đó ngồi dậy.

Trước khi xuyên sách, cậu luôn có thói quen dậy sớm, cho dù là ngày nghỉ cũng không ngủ nướng, bởi vì còn phải ra ngoài làm thêm kiếm tiền, cố gắng không tăng thêm gánh nặng cho gia đình dì.

Trong khoảng thời gian này, cậu đã điều chỉnh đồng hồ sinh học của mình cho khớp với Tần Ức, nhưng cậu vẫn có thể dậy sớm, ví dụ như bây giờ mới có 6 giờ rưỡi.

Cậu quay đầu nhìn thoáng qua người nào đó còn đang ngủ say, không nhịn được mà cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán hắn, sau đó nhẹ chân nhẹ tay xuống giường, rời phòng ngủ đi ra ngoài rửa mặt.

Dì phụ trách nấu cơm biết hôm nay cậu bắt đầu đi học nên từ sáng sớm đã chuẩn bị bữa sáng cho cậu, cũng vì vẫn còn quá sớm nên cả căn biệt thự ngoại trừ phòng ăn thì đều rất yên tĩnh.

Thẩm Từ một mình ăn xong bữa sáng rồi lên tầng về phòng của mình, thay đồng phục mà Tần Ức chuẩn bị, lấy cặp sách Tần Ức đưa cho, cảm giác bản thân mình từ đầu đến chân đều bị Tần Ức thay đổi toát ra mùi xa hoa, e là nguyên chủ ở Thẩm gia cũng chưa từng được hưởng thụ đãi ngộ tốt như vậy.

Này đúng là đi học thật à?

Tâm tình cậu có chút phức tạp, chào quản gia rồi đi ra ngoài, vừa thấy chiếc xe đến đón mình đỗ trước cửa, cậu càng thêm sững sờ.

Sao hôm qua cậu lại quên nói với Tần thiếu là chuẩn bị chiếc xe nào trông bình thường thôi nhỉ!

Thẩm Từ hít sâu một hơi, vừa rồi ở trên tầng cậu đã lãng phí rất nhiều thời gian, bây giờ đổi xe chỉ sợ không kịp nữa rồi, ngày đầu tiên đi học, cậu không muốn đến muộn, đành cắn răng mở cửa xe rồi bước lên.

Cậu không để ý đến rèm cửa phòng ngủ Tần Ức bị vén qua một bên, có người ở bên trong đang nhìn ra ngoài.

Thực ra, lúc Thẩm Từ dậy Tần Ức cũng tỉnh rồi nhưng hắn lại nhắm mắt giả vờ ngủ, đợi đến khi đối phương rời đi.

Sau đó hắn cầm điện thoại xem giờ, đoán chừng chắc Thẩm Từ đã ăn cơm xong, ngồi dậy tự mình ngồi vào xe lăn, tới gần bên cửa sổ để xem.

Từ góc độ này có thể nhìn được ra cổng, tài xế dừng xe ở cổng từ sớm, hắn kéo rèm ra nhìn chằm chằm chiếc xe kia, nhìn ước chừng mười mấy phút, lúc này mới thấy Thẩm Từ đi ra.

Nhìn theo thiếu niên lên xe rời đi, đột nhiên trong lòng hắn dâng lên một cảm giác kì lạ, khiến hắn cảm thấy cực kì khó chịu, giống như cơ thể bị rút mất thứ gì đó.

Tần Ức buông rèm xuống, quay đầu lại thì nhìn thấy một nửa giường bên kia đã được sửa sang ngăn nắp, chăn gấp gọn, bầu không khí ở đó vốn ấm áp đã tiêu tan, tức thì nhiệt độ trong phòng cũng lạnh đi không ít.

Lúc này hắn mới chợt bừng tỉnh phát hiện, đã qua hai tháng kể từ ngày Thẩm Từ đến Tần gia.

Trong hai tháng này, hắn đã sống một cuộc sống mà trước nay hắn chưa từng nghĩ đến.

Hắn giống như đi từ thế giới này đến thế giới khác, và thế giới mới này quá mức tốt đẹp, đến mức một giây hắn cũng không muốn rời đi.



Mà Thẩm Từ vừa đi, thế giới này liền biến mất.

Tần Ức không biết vì sao lại có chút buồn chán, cậu thiếu niên luôn ở bên cạnh hắn rời đi được một tiếng đồng hồ, hắn bắt đầu hối hận tại sao bản thân lại để cậu đi học, rõ ràng mời giáo viên đến nhà dạy cũng được, còn có thể một kèm một học, chắc chắn sẽ không thể nào kém hơn so với ở trường được.

Hắn lại nằm xuống giường, cố làm cho mình buồn ngủ, thế nhưng nằm từ 7 giờ đến 9 giờ mà vẫn không tài nào ngủ nổi.

Đã ba tiếng kể từ khi Thẩm Từ rời đi, Tần thiếu cầm điện thoại bên gối lên, mở WeChat ra, click vào cái tên trong giao diện trò chuyện chưa từng bị xóa kia, gõ “Có đang trong lớp không?”

Nhưng sau đó, hắn lại nhanh chóng xóa mấy chữ này đi.

Đương nhiên là Thẩm Từ đang ở trong lớp học, trường học vốn dĩ không cho phép mang điện thoại, mà bởi vì cậu có tình huống đặc biệt nên mới phá lệ cho mang theo, nhưng quan trọng là không được dùng điện thoại trong lớp.

Bây giờ hắn gửi tin nhắn cho Thẩm Từ thì chỉ khiến cậu thêm khó xử, muốn trả lời lại không thể.

Tần Ức khó chịu thở ra một hơi, lại từ trong danh sách bạn bè tìm Lục Hành, tìm nửa ngày không tìm được, mới nhớ ra là mình đã chặn người ta.

Hắn dứt khoát bấm số của đối phương, Lục Hành nghe máy: “Chuyện gì vậy? Tôi đang ở bệnh viện, nói ngắn gọn một chút.”

“Làm gì để phân tán lực chú ý?”

“Phân tán lực chú ý?” Lục Hành khó hiểu, “Nghe nhạc, xem phim, đọc sách,.... làm gì cũng được, sao vậy?”

“Không có gì,” Tần Ức nói, “Tôi sẽ thử xem.”

Hắn vừa định cúp điện thoại thì nghe thấy Lục Hành nói: “Chờ đã, cậu muốn hỏi cách phân tán lực chú ý sao lại không hỏi Thẩm Từ nhà cậu ấy, đột nhiên lại hỏi tôi……”

Bác sĩ Lục ý vị sâu sắc nói: “Hôm nay mùng một tháng chín nhỉ, bạn nhỏ nhà cậu khai giảng, để Tần thiếu đơn côi lẻ bóng ở nhà, có phải đang nhớ cậu ấy, đúng không?”


______


Tác giả có lời muốn nói:


Thẩm Từ đi vắng một giờ, nhớ cậu.


Thẩm Từ đi vắng hai giờ, nhớ cậu nhớ cậu.


Thẩm Từ đi vắng ba giờ, nhớ cậu nhớ cậu nhớ cậu.


Thẩm Từ đi vắng í a~


Tiểu biệt thắng tân hôn, mỗi ngày đều là tiểu biệt, mỗi ngày đều là tân hôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK