Edit: Linh
Beta: Mều.
_______________
Thẩm Từ đáp lại một tiếng, nhưng mãi chẳng chịu đi, ôm cánh tay Tần Ức không định buông ra, cả người dựa vào trong lòng hắn, vùi đầu vào hõm vai đối phương.
Tần Ức có hơi bất đắc dĩ, muốn đẩy cậu ra nhưng lại không đành lòng, đành phải tiếp tục duy trì tư thế này: “Sao vậy, đau lòng cho anh sao?”
Thẩm Từ khó chịu “Ừm” một tiếng, hít hít cái mũi, Tần Ức quay đầu lại: “Không phải chứ, em khóc à? Anh còn chưa nói đau mà em đã đau giúp anh trước rồi.”
“…… Không khóc,” Thẩm Từ buông hắn ra, đôi mắt hơi đỏ, giống như là cố kìm nén giọt nước mắt chực trào ra, cậu cụp mắt xuống, tâm trạng rõ ràng là đang không vui, “Từ trước đến nay anh chưa bao giờ chủ động nói với em về tình hình của anh, lần nào em cũng phải hỏi anh cả.”
“Bởi vì không có gì để nói,” Tần Ức bảo, “Anh càng nói nhiều, em lại càng lo lắng cho anh, đúng không? Lúc nào cũng nói với em là anh khổ sở ra sao, như thể cố ý lừa gạt sự thương hại của em vậy.”
“Không phải đâu!” Thẩm Từ nhíu đôi lông mày thanh tú, có vẻ rất không vui, “Chúng ta đã kết hôn rồi, đương nhiên phải càng hiểu rõ nhiều hơn về đối phương chứ.”
“Vậy thì cũng không thể mình em đơn phương hiểu rõ anh được,” Tần Ức chuyển trọng tâm mà không một dấu vết, “Em cũng không nói với anh tình hình của em mà? Chẳng hạn như ba em đối xử với em không tốt, rõ ràng em thích dương cầm, vậy tại sao lại từ bỏ, chẳng hạn như lúc ông ta bán dương cầm của em, rốt cuộc là em cam chịu hay phản đối —— lần nào anh cũng chỉ có thể hỏi Ôn Dao về hình hình của em, từ trước đến nay em chỉ kể với anh những chuyện tốt, không nói chuyện xấu, thế này mà cũng gọi là hiểu biết lẫn nhau sao?”
“Em……” Thẩm Từ lập tức nghẹn họng, lần đầu tiên cảm thấy tài ăn nói của Tần thiếu rất tốt, có thể khiến cậu á khẩu, không nói nên lời.
Cậu áy náy nhìn đi chỗ khác: “Em đã vạch rõ giới hạn với ông ta rồi, không muốn nhắc đến ổng nữa.”
Cái này không phải là cậu không muốn nói mà.
Chịu thôi, chính cậu cũng không biết, chuyện bị ép bỏ học dương cầm, là do lần trước gọi video với dì Hướng nên mới biết được, lúc trước cậu vẫn cho rằng nguyên chủ không muốn học.
Tần Ức: “Lại chẳng hạn như, em ở trường có thật là không bị người ta bắt nạt không? Hôm nay anh gọi điện cho thầy chủ nhiệm của các em, biết được trong lớp có vài bạn học thái độ này nọ với em, sáng nay còn vì chuyện đồng phục mà biểu hiện rất khó chịu—— những việc này em có nói với anh không?”
Thẩm Từ mím môi, không dám hé răng.
Tần Ức thế mà lại gọi điện cho thầy chủ nhiệm……
Cùng lắm thầy chủ nhiệm chỉ nhắc đến chuyện đồng phục, hôm nay bọn Lưu Siêu bàn tán về cậu, chắc không bị thầy phát hiện ra đâu nhỉ? May mà lúc đó trong lớp không có mấy người, cậu không muốn những lời ác ý như vậy bị Tần Ức biết được.
Ánh mắt cậu mơ hồ bất định, dạo quanh một hồi, cuối cùng lại rơi trên người Tần Ức, nhỏ giọng biện hộ cho mình: “Đó là bởi vì…… không muốn những chuyện nhỏ này ảnh hưởng đến tâm trạng của anh, rồi thì ảnh hưởng việc nghỉ ngơi, bây giờ anh cần phải hồi phục cho tốt.”
“Vậy anh không nói chuyện của anh cho em, cũng bởi vì hiện tại, nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu của em là đối phó với kì thi đại học, anh cũng không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng của em, rồi thì làm phiền em học hành và luyện đàn —— có gì không đúng sao?”
Thẩm Từ: “……”
Hình như cậu không thể nói lại Tần Ức thật.
Bầu không khí nhất thời lâm vào bế tắc, đúng lúc này, Ôn Dao từ tầng hai đi xuống, trên mặt anh mang theo ý cười không rõ, mạnh mẽ xen vào giữa hai người đang nói chuyện kia: “Các cậu không ăn cơm à? Vậy tôi đây đi ăn trước nhá.”
Tần Ức kịp thời bắt được bậc thang để xuống dưới, ngang ngược kết thúc cuộc “tranh chấp” với Thẩm Từ: “Được, đi ăn cơm trước.”
Bàn ăn trong phòng là bàn hình chữ nhật dành cho tám người ngồi, Ôn Dao tự giác chiếm một vị trí cách bọn họ rất xa, cả người tràn ngập ý thức giác ngộ cao cả “Thề sống chết không làm bóng đèn”.
Toàn bộ quá trình anh một mình ăn cơm, kiên quyết không thèm cho đôi cẩu nam nam bên kia nửa ánh mắt, làm bộ không nghe thấy hai người đang nhường nhịn nhau trong vô nghĩa.
Đúng là không dễ gì mà kiên trì cho đến lúc ăn xong, đợi Thẩm Từ đi luyện đàn rồi, anh mới quay đầu lại, nói với đứa em trai mỗi ngày càng nhìn lại càng thấy ngứa mắt này của mình: “Chúc mừng cậu, hảo cảm của Tiểu Từ đối với cậu lại tăng thêm rồi.”
Giọng điệu của anh mang theo mười phần ý vị “Ôn Dao âm dương quái khí”, nhưng ngoài dự đoán, Tần Ức không như lần trước trả lời ngay, mà trầm mặc ngồi trên xe lăn, không nói lời nào.
Ôn Dao kỳ lạ nhìn hắn một cái: “Sao không nói câu nào thế?”
Tần Ức chậm rãi thở ra một hơi: “Chuyện vừa rồi làm tôi bỗng nhiên ý thức được một vấn đề.”
Giọng nói này cực kì nghiêm túc làm Ôn Dao càng thêm nghi hoặc: “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng.”
“Thẩm Từ thật lòng thích tôi sao?”
“……?” Ôn Dao khó hiểu nhìn hắn, cảm thấy Tần thiếu có phải lại mắc bệnh gì không, vấn đề rõ ràng như vậy mà còn cần hỏi?
“Ý tôi là, cái ‘thích’ của em ấy rốt cuộc là gì,” Tần Ức ngước mắt lên, “Ngày hôm đó anh nói với tôi tình hình của Thẩm gia, tôi mới ý thức được, hình như về phương diện này không có ai hướng dẫn cho em ấy, cái thích của em ấy có lẽ cũng không hẳn là thích, chỉ là loại hảo cảm nào đó, giống như Phùng Việt dẫn em ấy chơi game, Tiểu Từ sẽ sinh ra hảo cảm với hắn ta, từ trò chơi cp phát triển ra ngoài đời thực, trở thành bạn trai, nhưng trên thực tế, em ấy cũng không thực sự thích hắn ta.”
Ôn Dao nhướng hai bên lông mày, biểu cảm kì quặc: “Tôi thấy cậu giống như là đang ghen ấy nhỉ?”
Tần Ức lắc đầu: “Vừa nãy nói với em ấy về chuyện của tôi, em ấy đau lòng đến nỗi muốn khóc, còn ôm, rồi hôn tôi, nhìn kiểu gì cũng thấy, chỉ có thể đem loại tình cảm này quy thành ‘thương hại’.”
Cuối cùng Ôn Dao cũng bình tĩnh lại, ý cười treo trên mặt dần dần biến mất: “Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
“Tôi muốn nói, trước đây tôi vẫn luôn chưa từng nghiêm túc suy nghĩ,” Tần Ức khẽ cau mày, “Lần đầu tiên em ấy nói muốn hôn tôi là sau khi Lục Hành nói cho em biết chuyện của ba mẹ, một hai cứ muốn thân mật, nói em ấy thích và muốn giúp tôi.”
“Tôi chưa từng nghe thấy có người nói ‘thích’ tôi bao giờ, lúc đó suy nghĩ hỗn loạn nên hôn em ấy, còn nữa, vì Tiểu Từ tặng tôi dây chuyền, kích thích cảm xúc dẫn tới chứng hưng cảm phát tác, sau đó cứ tự nhiên mà coi chuyện này là hiển nhiên.”
“Sau đó thì sao?” Hình như Ôn Dao đã hiểu được một chút, “Bây giờ cậu bình tĩnh lại, cảm thấy tình huống không đúng lắm?”
“Ừm,” Tần Ức chậm rãi gật đầu, “Em ấy còn quá nhỏ, có thể không phân biệt rõ ‘cảm mến’ với ‘thích’, do giấy thỏa thuận kia nên lại có hảo cảm với tôi, chủ động trói bản thân mình với tôi, cảm thấy thân thiết với tôi là điều nên làm, có lẽ chính em ấy cũng không ý thức được phần tình cảm này của mình xuất phát từ sự ‘thương hại’.”
“Vậy phản ứng này của cậu cũng chậm thật đấy, đã qua hai tháng rồi.” Ôn Dao nói, “Có điều tôi không tán đồng quan điểm này của cậu, Thẩm Từ đúng là dễ dàng sinh ra hảo cảm với người khác thật, nhưng em ấy đối với hảo cảm cũng phân biệt được rõ ràng, giống như em ấy đối với tôi chẳng hạn, cũng chỉ coi như một người anh trai, còn với cậu thì lại khác.”
“Anh biết chắc?” Tần Ức có chút không tin, “Làm sao anh biết em ấy nghĩ như thế nào?”
“Đương nhiên là em ấy tự nói với tôi rồi” Ôn Dao bất mãn với nghi ngờ của hắn, “Em ấy có thể phân biệt rõ hảo cảm đối với tôi, với Phùng Việt, thì không có lý gì mà lại không phân biệt rõ tình cảm đối với cậu? Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng trẻ con bây giờ cái gì cũng hiểu, dù mẹ mất sớm, không có người nhà chỉ dạy, tiếp xúc với internet, tiếp xúc với bạn học thì cũng nên biết một chút rồi chứ.”
Anh dừng một lát: “Thời gian em ấy ở với tôi lâu hơn so với cậu, tôi cũng không cảm thấy hiểu biết của em ấy về chuyện tình cảm rất mơ hồ, ngược lại, còn thường xuyên xem mấy cuốn tiểu thuyết gì đó, không phải đều nói đến những chuyện này sao? Có một lần không biết đọc cái gì mà còn khóc đến rối tinh rối mù, tinh thần suy sụp mất vài ngày, điều này chứng tỏ em ấy có thể đồng cảm, cái gì cũng hiểu.”
Tần Ức mím môi, vẫn không chịu từ bỏ quan điểm của mình: “Vậy hảo cảm mà em ấy đối với tôi là từ đâu ra, lần đầu tiên tôi gặp nhau em ấy cũng chỉ mới năm tuổi, trong khoảng thời gian này vẫn luôn không nhắc đến chuyện năm đó, chắc chắn là không nhớ ra tôi.”
“Em ấy vẫn luôn ngưỡng mộ cậu mà, cậu không biết sao?” Ôn Dao kỳ lạ nói, “Không, phải nói cả giới âm nhạc này đều rất ngưỡng mộ cậu, em ấy cùng lắm là một trong số đó —— mỗi một bản nhạc của cậu em ấy đều luyện qua rồi, mặc dù có bản không truyền ra bên ngoài thì cũng đều đi chép lại, chỉ là sau này không học đàn nữa, không biết vì sao lại đốt hết chúng đi.”
Tần Ức càng nhíu chặt mày: “Những chuyện này sao anh không nói cho tôi biết sớm?”
“Cậu không có hỏi.”
“……” Tần Ức không muốn tranh cãi với anh, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, “Không đúng, bản nhạc chính em ấy chép lại kia không hề bị đốt, ngày đầu tiên em ấy đến Tần gia, tôi nhìn thấy rồi, chẳng qua bản nhạc bị sai rất nghiêm trọng, lúc ấy tôi còn tưởng rằng trình độ của em ấy chỉ ở mức bình thường, sau này khi nghe em ấy chơi đàn thì mới phát hiện thật ra rất có thiên phú.”
“Từ từ,” Ôn Dao cuối cùng cũng phát hiện ra vấn đề, “Bản nhạc chép sai rất nghiêm trọng? Không thể nào, em ấy chính là người mà chỉ cần nghe người ta đàn một lần là có thể tự mình đàn lại bản nhạc chính xác đến tám chín phần, giáo viên dạy dương cầm đều cực kì ngưỡng mộ, sao lại……”
Bỗng nhiên anh nhận ra điều gì: “Đúng rồi, bản nhạc kia của cậu là gửi cho một nhà sưu tập đồ cổ người nước ngoài phải không? Thời gian cụ thể là khi nào?”
Tần Ức suy nghĩ một chút: “Chắc là tầm khoảng một năm trước, video biểu diễn xuất hiện trong khoảng một năm gần đây.”
“Gần một năm,” Ôn Dao lẩm bẩm như nói một mình, “Em ấy bắt đầu học đàn từ năm lớp 8 đến lớp 10 thì tình hình tài chính trong nhà xấu đi, có lẽ cũng ảnh hưởng đến em ấy, dần dần chơi đàn không tốt bằng trước kia, sau đó lại bỏ dở. Khoảng thời gian đó tâm trạng của em ấy vẫn luôn rất sa sút, thành ra năm lớp 11 phân khoa, thành tích cũng xuống dốc không phanh, rồi thi cuối kỳ 2 thì càng bệnh nặng hơn. Không còn cách nào khác, Dì Hướng đành phải làm đơn xin nhà trường cho em ấy tạm nghỉ học, cả năm 12 cũng không đi học buổi nào cả.”
Anh chậm rãi sắp xếp lại tuyến thời gian: “Cậu nói video buổi biểu diễn kia của cậu là trong một năm gần đây mới xuất hiện, lúc đó em ấy đã không còn học đàn nữa rồi, đang đi theo mẹ kế khắp nơi tìm thầy chữa bệnh —— khó trách tôi chưa từng nhìn thấy bản nhạc kia, rõ ràng đã đốt hết những bản nhạc của cậu rồi, sao có thể còn lại một bản, hóa ra là viết lại lúc sau.”
“Vậy nên là, cái đó viết trong lúc bị bệnh?” Tần Ức khẽ siết ngón tay đặt trên tay vịn xe lăn, “Bởi vì bị bệnh nên mới bị sai nhiều như vậy sao?”
“Cũng chỉ có cách giải thích này thôi”
“Rốt cuộc em ấy bị bệnh gì vậy?” Ngữ khí của Tần Ức có chút lo lắng, “Anh không biết, bản thân em ấy cũng không biết, chẳng lẽ muốn tôi đi hỏi Thẩm Triệu Thành chắc?”
Ôn Dao: “Thẩm Triệu Thành lại càng không biết, lúc con trai bị bệnh ông ta còn không thèm hỏi một câu, tiền chữa bệnh toàn là dì Hướng tự mình chi trả. Bà ấy sống với Thẩm Triệu Thành lâu như vậy, cũng dành dụm được không ít tiền, mà tất cả đều dùng để chữa bệnh cho Thẩm Từ nên dùng hết rồi. Thẩm Triệu Thành thậm chí còn muốn bà ấy lấy tiền đó ra để hỗ trợ ông ta vượt qua khủng hoảng kinh tế, không cần phải chữa bệnh cho con trai, dì Hướng không chịu nên hai người đó cãi nhau rất nhiều vì chuyện này.”
Tần Ức lại siết chặt đầu ngón tay, sắc mặt trở nên có chút khó coi.
“Cũng trách tôi,” Ôn Dao thở dài, “Tôi thật sự không nên đồng ý làm vệ sĩ tạm thời cho Thẩm Triệu Thành, lúc ấy rất nhiều người tìm ông ta đòi nợ, tôi sợ ổng bị người ta đánh chết thật là Thẩm gia hoàn toàn xong đời luôn. Sớm biết như vậy, tôi đã không thèm quan tâm ông ta, ổng bị đánh chết cũng đáng.”
“Không trách anh được, anh chỉ là vệ sĩ, không phải chuyện gì anh cũng có thể xử lý được.”
Tần Ức nghĩ nghĩ, “Anh có —— mẹ kế của Thẩm Từ tên là gì?”
“Hướng Ngọc Mai.”
“Có phương thức liên lạc của bà ấy không? Tôi muốn hỏi chuyện này cho rõ ràng.”
“Đương nhiên,” Ôn Dao lấy điện thoại ra, từ trong danh bạ tìm thấy một dãy số, “Cơ mà bà ấy đã ly hôn với Thẩm Triệu Thành, lâu rồi tôi chưa liên lạc với bà ấy.”
Tần Ức bấm dãy số điện thoại kia gọi đi, lại nghe thấy trong điện thoại vọng đến âm thanh máy móc nhắc nhở: “Xin lỗi, số quý khách vừa gọi hiện không tồn tại ……”