Beta: Mều.
- --------
Quản gia: "Bởi vì... bản thảo của Tần thiếu, rất khó cất giữ."
Lời giải thích này khiến Thẩm Từ càng khó hiểu: "Sao lại thế ạ? Chẳng lẽ anh ấy luôn để bản thảo khắp nơi, sau lại không tìm thấy ư?"
"Không phải," Vẻ mặt quản gia trở nên phức tạp, khẽ thở dài, "Cậu ấy sẽ xé bản thảo."
Thẩm Từ: "...Dạ?"
Quản gia nhìn thoáng ra ngoài phòng ăn, giống như chắc chắn rằng Tần Ức vẫn chưa tới, lúc này mới nói: "Hôm nay Tần Thiếu dậy rất sớm đúng không?"
Thẩm Từ không hiểu sao quản gia đột nhiên hỏi cái này, gật đầu: "Dạ."
Quản gia: "Cho nên, cậu ấy đột nhiên bắt đầu sáng tác, có lẽ là do chứng rối loạn lưỡng cực (¹) phát tác."
Thẩm Từ sửng sốt.
Rối loạn lưỡng cực phát tác?
"Tiểu thiếu gia không phát hiện hai ngày nay Tần Thiếu trở nên khác thường sao?" Quản gia kiên nhẫn giải thích, "Hai ngày liền đều dậy sớm, ăn nhiều hơn, còn chủ động nói chuyện với cậu."
Thẩm Từ trong lòng giật mình—— đúng thật.
Hôm qua cậu còn vì nó mà vui vẻ, cảm thấy có lẽ do thân thể Tần Ức đang hồi phục mới khiến tinh thần hắn tốt hơn, nhốn nháo nửa ngày, hoá ra là vì chứng rối loạn lưỡng cực nhất thời phát tác?
Cậu hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này.
"Tôi đã theo Tần Thiếu mười mấy năm, nhất cử nhất động của cậu ấy tôi đều rất rõ, vì tính cách lạnh lùng mà chứng rối loạn lưỡng cực cũng tương đối nhẹ, cho nên người khác khó mà phát hiện ra điểm khác thường của cậu ấy, bình thường sẽ chỉ thấy 'Quào, hôm nay tâm trạng của Tần thiếu không tệ nha', hoặc là 'Hôm nay trạng thái của Tần thiếu rất tốt’ kiểu như vậy.”
Thẩm Từ mím chặt môi, ngón tay không tự chủ cuộn chặt lại.
"Triệu chứng ít thì mấy ngày, nhiều thì một tháng, loại bệnh này sẽ kích thích cậu ấy muốn sáng tác, gần như mỗi lần phát tác đều sẽ viết nhạc, cậu không biết đấy thôi, bản nhạc được đem đi đấu giá hàng trăm triệu đô la kia cũng được viết trong trạng thái này đấy."
Thẩm Từ: "..."
"Nhưng mà, một khi trạng thái này đi qua, tiếp theo là thời kì sa sút, cậu ấy sẽ phủ định bản thân, sẽ đem toàn bộ nhạc phổ trước đây từng viết xé bỏ hết, thế nên bản thảo của cậu ấy rất khó lưu giữ lại. Trước kia tôi nhìn thấy sẽ ngăn cản, nhưng rồi lại khiến cậu ấy tức giận, cho nên ngoại trừ vụng trộm chụp ảnh ra thì tôi khuyên cậu không nên làm bất cứ việc gì khác.”
Thẩm Từ đột nhiên hiểu ra.
Không có gì lạ khi bản nhạc đó lại được đấu giá cao tới như vậy.
Vật hiếm thì quý, bản thảo mà Tần Ức có thể lưu lại căn bản hiếm như lá mùa thu.
Cậu chậm rãi thở ra một hơi, cảm giác âm thanh của mình có chút run rẩy: "Vậy anh ấy...phát bệnh như vậy mà không uống thuốc sao? Con đến Tần gia cũng lâu rồi nhưng chưa từng thấy anh ấy uống thuốc bao giờ.”
"Trước kia có uống, "Quản gia trầm mặc một hồi mới nói, "nhưng lúc đó bệnh vẫn còn tương đối nhẹ, liều lượng thuốc cũng ít nên không ảnh hưởng quá lớn đến cơ thể. Mãi cho đến lúc sau khi bị tai nạn xe, triệu chứng trở nên trầm trọng hơn, thuốc lúc trước cũng vô dụng, nhưng nếu như tăng thêm liều lượng thuốc... cậu ấy sẽ triệt để mất đi ham muốn sáng tác, mất đi sự nhiệt tình với dương cầm, như vậy thì cái tên 'Tần Ức' sẽ không còn liên quan gì đến dương cầm nữa, sẽ hoàn toàn biến thành một người bình thường, cho nên cậu ấy vô cùng kháng cự."
Thẩm Từ há to miệng, phát hiện mình vậy mà không nói được lời nào.
Mặc dù cậu vẫn luôn biết Tần Ức là thiên tài điên cuồng, nhưng hôm nay mới hoàn toàn hiểu được ý của câu nói này, bệnh tật sẽ hủy hoại Tần Ức, nhưng đồng thời cũng giúp hắn thành công, cậu không thể nói với Tần Ức câu kiểu như “Đừng chơi đàn nữa, nhanh chữa bệnh đi” được.
Trong lòng cậu cực kì khó chịu, cảm thấy mũi cay cay, hình ảnh Tần Ức ngồi trước đàn dương cầm viết phổ vừa rồi lại hiện ra trước mắt cậu.
Đột nhiên, quản gia lui về sau một bước, nở nụ cười nho nhã lễ độ: "Tiểu thiếu gia, cậu có muốn thêm đường vào cháo không?"
Quản gia bất thình lình nói sang chuyện khác khiến Thẩm Từ nháy mắt liền hoàn hồn, vừa quay đầu, quả nhiên thấy Tần Ức đang tự di chuyển xe lăn vào phòng ăn, cậu vội vàng bình tĩnh lại, nói: "Không cần."
Đợi đến khi Tần Ức tiến đến, Thẩm Từ ngồi xuống đối diện hắn, hỏi: "Sao anh rửa tay lâu vậy?"
"Vừa rồi xe lăn báo pin yếu nên tôi tiện tay thay pin luôn." Tần Ức nói, "Không phải bảo em ăn trước sao, còn chờ tôi làm gì?"
"Em muốn ăn cùng anh mà, " Thẩm Từ đặt đĩa thức ăn giữa hai người đẩy về hướng Tần Ức ngồi, "Hôm nay cũng phải ăn nhiều một chút."
"Được."
Có lẽ là được quản gia nhắc nhở, sự chú ý của Thẩm Từ với Tần Ức cũng không giống hôm qua, cậu ngồi ở đó nhìn đối phương ăn cơm, cảm thấy sắc mặt hắn tốt hơn bình thường, không còn tái nhợt dọa người, bờ môi còn có chút hồng hào.
Tốc độ ăn cũng nhanh hơn trước đó rất nhiều, không như lần đầu tiên hai người cùng nhau ăn cơm, lúc đó hắn giống như ép buộc mình nuốt xuống, hiện tại có thể nhìn ra Tần Ức thực sự thèm ăn.
Nhưng nghĩ đến trạng thái này là do bệnh mà thành, trong lòng Thẩm Từ lại cảm thấy chua xót, cậu hi vọng Tần Ức có thể ăn nhiều hơn, hoạt động nhiều hơn, nhưng không phải hoạt động kiểu như này.
Bị cậu nhìn chằm chằm quá lâu, Tần Ức ngẩng đầu lên, nhịn không được hỏi: "Sao vậy? Trên mặt tôi dính gì à?"
"A, không có, " Thẩm Từ vội vàng thu tầm mắt lại, nhỏ giọng nói, "Là do ca ca quá đẹp trai, dễ khiến người ta mê mẩn."
Tần Ức dừng một chút, sau đó đuôi mắt hơi cong cong lên: "Thật sao?"
"Đương nhiên!"
Tần Ức không nói thêm gì nữa, Thẩm Từ cụp mắt xuống, bắt đầu ăn cháo trong bát, thầm nghĩ mới nãy Tần Thiếu vừa cười sao?
Quả nhiên, hôm qua cười với cậu cũng là vì chứng nhất thời hưng cảm (²).
Hai người ăn sáng xong, trong suốt quá trình Thẩm Từ có chút bồn chồn, nhưng vì để đối phương không phát hiện ra nên thỉnh thoảng trò chuyện cùng hắn hai ba câu, Tần Ức cũng vui vẻ đáp lại, thậm chí còn chủ động gợi chủ đề nói chuyện.
Sau bữa ăn, Thẩm Từ trở lại phòng đàn —— hôm qua cậu đã nghỉ ngơi một ngày, hôm nay không thể lười biếng, nhưng hiện tại cậu thực sự không có tâm trạng, kiên trì ngồi trước đàn dương cầm nhưng không đọc được nốt nhạc nào.
Cậu ép bản thân luyện đàn một lúc, liền nghe thấy giọng Tần Ức ở trước cửa: "Đợi chút."
Đầu ngón tay Thẩm Từ lập tức bị chệch một cái, trực tiếp đàn sai nhịp, cậu vội vàng dừng lại, quay đầu lại hỏi: "Sao vậy?"
"Câu này phải là tôi hỏi em mới đúng," Tần Ức mang theo ánh mắt dò xét, "Hôm nay sao lại thất thần như vậy? Bình thường em luyện đàn không có trạng thái này."
Thẩm Từ mím môi, trong lòng nghĩ thầm quả nhiên tiếng đàn sẽ bộc lộ cảm xúc của bản thân, với trình độ của cậu, căn bản không thể giấu diếm Tần Ức được. Cậu đành phải lúng túng nói: "Có thể là do ngày hôm qua không luyện nên hôm nay đàn không tốt?"
"Không phải em không tập mới không tốt, là do không có trạng thái," Ngữ khí Tần Ức chắc chắn, "Em có tâm sự."
Ánh mắt Thẩm Từ trốn tránh, cuối cùng đứng lên, đi đến trước mặt đối phương rồi ngồi xuống, cẩn thận hỏi: "Ca ca, anh có cảm thấy... Thân thể khó chịu chỗ nào không?"
"Hửm?" Tần Ức khẽ nhíu mày, "Là tôi đang hỏi em, sao lại thành em hỏi ngược lại tôi rồi? Tôi rất tốt, không khó chịu chỗ nào cả."
Ánh mắt Thẩm Từ dừng lại bên cổ của hắn, một sợi dây chuyền bạc lộ ra ngoài cổ áo, cậu miễn cưỡng cười nói: "Thật sao, có thể là em..."
"Thẩm Từ," Bỗng Tần Ức nắm lấy cổ tay cậu, "Trước khi tôi tới phòng ăn, có phải quản gia đã nói gì với em không?"
Thẩm Từ không ngờ hắn lại nhạy bén như thế, nhất thời hoảng sợ, vội vàng giải thích: "Không có không có, ông ấy chỉ hỏi trưa nay em muốn ăn gì thôi, có nói gì..."
"Em không cần gạt tôi," Tần Ức ngắt lời cậu, "Có phải ông ấy nói với em là tôi lại phát bệnh, đúng không?"
Thẩm Từ sững người.
Tần Ức: "Tôi nhớ lúc đầu đã bảo ông ấy nói với em, nếu như cảm thấy không thoải mái khi ở bên cạnh tôi thì có thể rời đi, câu nói này bất cứ lúc nào cũng có hiệu lực, trên tầng hai có phòng đàn, em không cần miễn cưỡng mình phải ở bên cạnh tôi."
Đồng tử Thẩm Từ co rút: "Em không có ý này!"
"Tôi cũng không nói em nhất định phải đi, " Tần Ức bình tĩnh lạ thường, "Muốn thế nào chính em quyết định, tôi chỉ nhắc nhở thôi."
Thẩm Từ thở phào nhẹ nhõm, do dự một hồi, nhịn không được hỏi: "Ca ca, anh tự thấy mình bây giờ... Trạng thái có gì đó khác thường không?”
"Lúc đầu thì không cảm thấy, nhưng em vừa nhắc nhở nên tôi biết."
"Vậy chẳng lẽ anh mặc cho bản thân như vậy... vậy..."
Thẩm Từ "Như vậy" nửa ngày, vẫn không thể nói hết một câu, nhưng Tần Ức hiểu ý cậu.
Người đàn ông trên xe lăn quay đầu, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt bình thản, khó có thể nhìn ra vẻ u ám thường ngày: "Như vậy không tốt ư, sẽ không cảm thấy mỏi mệt, có thể một lần nữa tìm được cảm hứng sáng tác, thậm chí cảm giác đau đớn cũng sẽ giảm bớt, có gì không tốt đâu?"
Thẩm Từ rũ mắt, không nói nên lời.
Tần Ức quay đầu lại, đột nhiên nghiêm túc hỏi: "Em sợ bộ dạng bây giờ của tôi sao?"
Thẩm Từ lắc đầu nguầy nguậy..
Yết hầu Tần Ức khẽ lăn, hắn nói với giọng trầm thấp: "Vậy em... đồng ý thỏa mãn tôi sao?"
Thẩm Từ ngây người: "Hở?"
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Má Lộc: Đoán xem Tần Thiếu muốn Tiểu Từ thỏa mãn hắn cái gì lào?
- --------
Chú thích: (¹), (²)
Chứng rối loạn lưỡng cực: Rối loạn lưỡng cực là một bệnh rối loạn tâm thần được đánh dấu bằng những thay đổi thất thường trong tâm trạng. Người bệnh có thể rơi vào tình trạng quá kích thích, tăng động, nhưng sau đó lại rơi vào trạng thái trầm cảm. Rối loạn lưỡng cực còn được gọi là rối loạn hưng – trầm cảm.
Bệnh rối loạn lưỡng cực có tính chất chu kỳ, xen kẽ giữa trầm cảm và hưng phấn.
Sự thất thường của trạng thái tâm lý người bệnh thường xuất hiện vài lần trong năm hoặc có thể nhiều lần trong tuần.
Vậy nên cái trụ què tạm thời nhà mềnh phát tác hưng cảm nhó.