• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Minh Nguyệt Thanh Phong.

Beta: Linh, Mều.

_________

(Mong mn góp ý sửa lỗi giúp Mều với nhé!)

Tần Ức nhíu mày.

Lục Hành hóng chuyện không sợ phiền, nói: "Không ngờ nha, các cậu mới ở chung có hai tháng mà cậu đã không thể tách khỏi cậu ấy rồi hả? Cậu có còn là Tần Ức gặp ai cũng chưng cái bản mặt "để tôi yên" mà tôi biết không vậy?"

Sắc mặt của Tần Ức tối sầm lại, còn chưa nói gì đã nghe thấy đầu dây bên kia tấm tắc hai tiếng, lại nói: "Đàn ông rơi vào bể tình đúng là không bình thường, tôi còn tưởng cậu định cưới dương cầm làm vợ luôn chứ, hóa ra cậu vẫn thích con người à."

Tần Ức không nhịn được nữa, lập tức cúp điện thoại.

Hắn không nên trông chờ vào cái miệng chó không mọc được ngà voi này của Lục Hành.

Đã hơn 9 giờ sáng, Tần Ức dù sao cũng không ngủ được nên dậy tắm rửa sạch sẽ rồi điều khiển xe lăn đến phòng luyện đàn.

Hắn không có hứng thú với sách hay phim ảnh, những thứ đó làm hắn mất tập trung, còn không bằng đi luyện dương cầm.

Từ sau bị tai nạn xe, hắn vẫn luôn có sự kháng cự khó hiểu đối với dương cầm, đến nỗi suốt 5 tháng hắn không có ý muốn chạm vào nó, cho tới lúc Thẩm Từ đến đây thì tình trạng này mới có dấu hiệu giảm dần, lúc hướng dẫn cậu đàn thì gánh nặng trong lòng mới có thể vơi bớt chút ít.

Dạy cậu đánh đàn 2 tháng, cho đến hôm nay, sự kháng cự của hắn đối với dương cầm đã giảm xuống đến mức không đáng kể. Tần Ức mở nắp phím đàn, những phím đàn đen trắng được lau sạch bóng không một hạt bụi, tựa như đang mời gọi hắn.

Hắn nhẹ nhàng chạm tay lên phím đàn, tiếng đàn phát ra từ đầu ngón tay, tuy rằng khuyết thiếu sự cộng hưởng từ bàn đạp, luôn thiếu chút âm sắc, nhưng dùng để tiêu khiển và dời sự chú ý thì vẫn là lựa chọn không tồi.

Khi bản nhạc kết thúc, tâm tình phiền muộn của hắn cuối cùng cũng dịu đi một chút, hắn dựa lưng vào xe lăn, lấy ra bản nhạc đã soạn trước kia.

Bản nhạc được soạn xong đến nay đã qua hai tháng nhưng vẫn chậm chạp chưa gửi đi, sinh nhật con gái của vị kia hai tháng nữa mới đến nên hắn cũng không vội.

Bây giờ nhìn lại bản nhạc này, hắn vẫn cảm thấy không hài lòng, rất muốn xé nó, nhưng nhớ lại những lời Thẩm Từ đã nói, bất kể thế nào cũng không làm được.

Hắn không thể đánh giá được bản nhạc hiện tại bản thân viết ra có tốt hơn mấy bản viết ra lúc chứng hưng cảm phát tác hay không, kể cả bản nhạc nổi tiếng nhất của hắn, chính hắn thấy nó còn nhiều lỗ hổng, vậy mà vẫn được rất nhiều người yêu thích, độ hot cao trong nhiều năm không giảm.



Có lẽ Thẩm Từ nói đúng.

Hắn không nên phủ định chính mình ngay cả lúc phát bệnh.

Tần Ức thở ra một hơi, gọi quản gia tới, đưa bản nhạc cho ông: "Hẹn trước thời gian với họ, rồi mang cái này đưa cho người ta đi."

Quản gia nhìn bản nhạc "Đưa bản thảo sao ạ?"

"Ừm."

"Hiểu rồi, tôi sẽ đi ngay." Quản gia cầm bản thảo, lại nhắc nhở: "Tần thiếu, ngài chưa ăn sáng."

"Mang vào đây đi."

*

Thẩm Từ được tài xế đưa đến cổng trường.

Cậu xuống xe, một mình đi bộ vào trường, vừa bước vào cổng trường liền nhận thấy ánh mắt khác thường của bảo vệ.

Đoán chừng là do đồng phục trên người cậu lạ mắt.

Thẩm Từ cắn răng giả vờ không nhìn thấy, thầm nghĩ Tần Ức đang làm cái quỷ gì không biết, đồng phục được sửa lại rất thoải mái, rất đẹp, nhưng mấu chốt là có thể đi qua được cổng trường không đây?

Cũng may khai giảng có khá nhiều học sinh không mặc đồng phục, mặc dù bị bảo vệ nhìn hai lần nhưng cũng không bị gọi lại.

Cậu bước nhanh về phía khu dạy học, trong lòng có chút lo lắng, mấy ngày trước khai giảng, Tần Ức đã sắp xếp mọi thứ cho cậu, còn hỏi cậu muốn vào lớp nào, phòng học nào, tòa nhà nào.

Cậu đi lên tầng 3 của khu, đến lớp 3-6.

Trường nhất trung Yến Dương có tổng cộng 12 lớp, bốn lớp đầu tiên là lớp chuyên khối tự nhiên - xã hội, tám lớp còn lại là lớp bình thường, vì cậu đã quyết định thi năng khiếu, không cần vào lớp chuyên làm gì cho áp lực, Tần Ức xếp cậu học ở lớp nghệ thuật 3-6.

Học sinh ở nhất trung Yến Dương cũng không quá nhiều, nhưng đội ngũ giáo viên lại tốt nhất Yến thị, ngay cả lớp bình thường cũng có thể đảm bảo một suất đậu đại học cực cao, bởi vậy điểm đầu vào của trường rất cao, nhiều phụ huynh sứt đầu mẻ trán cũng muốn gửi con cái vào đây.

So với "nhất trung Yến Dương" mà cậu đã học trước khi xuyên sách thì quả thực là 2 thế giới, tuy rằng tên giống nhau nhưng lại cách nhau một trời một vực.

Thẩm Từ đứng trước cửa lớp 3-6 một lúc, không tùy tiện đi vào, chẳng bao lâu cậu nhìn thấy một thầy giáo đeo kính đi về phía mình, đối phương cũng thấy cậu, hỏi: "Là Thẩm Từ phải không?"

"Là em ạ." Thẩm Từ lễ phép chào hỏi: "Em chào thầy."

Vị giáo viên này chắc là chủ nhiệm lớp 3-6, tuổi ngoài 40, dạy môn sử, họ Thường, nghe nói khá hòa đồng, không quá nghiêm khắc, là một trong những chủ nhiệm dễ nói chuyện nhất trong các lớp không chuyên.

Thầy Thường gật đầu, lại hỏi: "Người lớn trong nhà không đi cùng với em sao?"

Thẩm Từ ngẩn ra, với cậu khái niệm "người lớn trong nhà" có hơi mơ hồ, người đầu tiên cậu nghĩ đến là Tần Ức, lại cảm thấy Tần Ức là chồng chưa cưới thì không giống người lớn trong nhà cho lắm, tiếp lại nghĩ đến Ôn Dao, nhưng Ôn Dao cũng không phải anh ruột của cậu.

Cuối cùng cậu nghĩ đến mẹ kế, nhưng dì Hướng đã cùng Thẩm Ca rời khỏi Yến thị, không thể làm phiền bà được.

Về phần Thẩm Triệu Thành, ông ta không nằm trong phạm vi suy xét.

Vì thế cậu nói: "Không có ạ."

Thầy Thường cũng không hỏi nữa, vỗ vai cậu: "Đi nào, cùng thầy vào lớp thôi."



Ngày đầu tiên đến trường, đám học sinh trong lớp đang thu bài tập hè, một đám ồn ào. Hai người bước vào phòng học, thầy Thường nhìn quanh lớp một lượt, cuối cùng đi lên bục giảng, gõ gõ vào bảng đen, tăng âm lượng: "Im lặng!"

Cả lớp lập tức yên lặng, thầy Thường hắng giọng, nhìn Thẩm Từ: "Hoan nghênh bạn học sinh mới - Thẩm Từ đến lớp chúng ta, từ giờ trở đi, Thẩm Từ là thành viên của lớp 3-6, các em hãy hòa thuận với bạn nhé."

Thẩm Từ nhìn xuống phía dưới bục giảng, khẽ gật đầu: "Chào mọi người."

Thầy Thường chỉ vào hàng ghế cuối cùng của lớp học: "Em ngồi chỗ đó trước đi, buổi chiều trước khi tan học sẽ điều chỉnh chỗ ngồi."

Hàng cuối cùng có một bộ bàn ghế trống, hẳn là chuẩn bị cho cậu, Thẩm Từ kéo ghế ra ngồi xuống, cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đang nhìn về phía mình.

Thầy Thường lại nói: "Các cán sự bộ môn, theo thầy đến văn phòng lấy sách giáo khoa."

Chờ ông đi rồi, đám học sinh nhịn không được lại bắt đầu bàn tán xôn xao, Thẩm Từ nghe được có người xì xào nói:

"Thẩm Từ? Cậu ta không phải người đó sao, tiểu thiếu gia Thẩm gia ấy?”

"Thẩm gia? Thẩm gia nào cơ?"

"Chính là Thẩm gia mà trước đây có tin đồn nợ bên ngoài mấy chục triệu, công ty phá sản, quỵt tiền lương nhân viên rồi chạy trốn, chạy được một tháng lại bị bắt về."

Thẩm Từ giả vờ không nghe thấy.

Nhất trung Yến Dương là trường trung học tốt nhất Yến thị, ngoại trừ những học sinh thi vào đây bằng đường chính quy mỗi năm, còn có một số học sinh bỏ tiền để đi cửa sau, hơn nữa học phí đắt đỏ, bởi vậy cũng có thể xem như trường nửa quý tộc, học sinh con nhà giàu rất nhiều, biết chuyện Thẩm gia cũng chẳng có gì lạ.

Mấy học sinh châu đầu ghé tai liếc nhìn Thẩm Từ một cái, lại tiếp tục tán gẫu:

"Vậy mà Thẩm Từ này còn có thể đi học như thường được hả?"

"Vậy là cậu không biết rồi, người ta đã sớm vạch rõ quan hệ với ba mình, thấy Thẩm gia sắp đổ, lập tức chạy đi ôm đùi lớn, hơn nữa còn là đùi vàng đó —— bây giờ người ta là chồng chưa cưới của Tần gia Tần thiếu đó."

"Tần gia? Là Tần gia mà tôi nghĩ tới ấy hả? Khó trách, Tần gia cũng không phải là thứ mà Thẩm gia có thể so sánh."

"Nghe nói vợ Thẩm tổng cũng chạy, aizz, thật là, vợ chồng vốn như chim liền cánh, tai họa sập xuống thì mỗi người một ngả, con trai ôm được đùi vàng liền vứt ba qua một bên, vợ cũng đòi ly hôn—— người vợ này là vợ kế đúng không? Rõ ràng chỉ vì tiền của ông ta, một khi đàn ông không có tiền thì lập tức ngoảnh mặt bỏ đi."

"Gia đình tan nát, vợ con ly tán, thảm quá đi..."

Thẩm Từ nhíu mày.

Nói xấu cậu thì thôi đi, còn lôi cả dì vào làm gì? Nếu dì không đi, chẳng lẽ ở lại đợi trả nợ với Thẩm Triệu Thành sao?

Dì Hướng theo họ Thẩm nhiều năm như vậy, còn chưa được hưởng chút lợi ích gì, vì có thể thuận lợi ly hôn với ông ta, thậm chí một phân tiền cũng không lấy, chỉ muốn quyền nuôi con, đã vậy còn bị nói vì tiền của đàn ông?

Mấy học sinh kia thấy cậu không có phản ứng gì, lại càng lớn tiếng nói:

"Chồng chưa cưới? Trường mình cho yêu sớm hả?"

"Chuyện này với giới nhà giàu thì sao lại gọi là yêu sớm?"

"Cũng không sớm đâu, không phải cậu ta lớn hơn chúng ta một tuổi sao, tạm nghỉ học một năm, vốn dĩ đã tốt nghiệp cấp ba rồi, nhưng bây giờ mới đang học lớp 12."

"Sao lại tạm nghỉ học?"

"Nghe nói là bị bệnh, nhưng mà tôi không tin, nói không chừng là thành tích tệ quá, sợ không vào được đại học thì mất mặt quá nên lén ra ngoài học bổ túc một năm, nói chung cái loại dùng tiền đút lót vào, thành tích cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao."



Thẩm Từ thầm cười lạnh, nguyên chủ rõ ràng thi đậu trường này bằng thực lực của mình.

Bằng không sao tên khốn Thẩm Triệu Thành kia lại chịu bỏ tiền cho cậu vào học được?

Chỉ là năm lớp 11, lúc phân khối tự nhiên-xã hội ở trường, thành tích bắt đầu xuống dốc, nên mới bị người ta đồn là học sinh kém dùng tiền để vào?

Thẩm Từ đoán không sai, trong trường học đúng là sẽ có tin đồn nhảm.

Cậu nhìn qua mấy học sinh kia, đối phương vừa thấy cậu nhìn qua thì lập tức ngừng nói.

Thẩm Từ mỉm cười với bọn họ, nhẹ nhàng mở miệng: "Tiếp tục đi."

Mấy học sinh kia quay mặt đi, giả vờ thờ ơ.

Thẩm Từ: "Ở sau lưng nói xấu tôi, còn lớn tiếng như vậy, là sợ tôi nghe thấy hay là sợ tôi không nghe thấy? Không thì các cậu cứ lớn tiếng hơn chút nữa để tất cả mọi người cùng nghe, nếu không đủ thì để tôi lên phòng phát thanh trường mượn cái loa về cho mấy cậu ở trước mặt toàn thể học sinh và giáo viên nói, các cậu thấy được không?"

Cậu vừa thốt ra, phòng học nháy mắt yên tĩnh lại, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người cậu.

Thẩm Từ: "Tôi chưa từng nói xấu mấy người câu nào, thậm chí còn không biết mấy người là ai, sao mấy người lại có địch ý với tôi vậy?"

Bỗng nhiên một nữ sinh tóc ngắn ngồi ở trong góc dãy cuối nói: "Đừng để ý đến bọn họ, mấy người đó quen ngồi lê đôi mách, một ngày không khua môi múa mép là không chịu nổi, có khi sau này muốn làm phóng viên đấy."


Mấy học sinh bị điểm mặt nhất thời mặt tái như mông nhái, trong đó có người muốn cứng cổ cãi lại thì có nam sinh ngồi ở hàng trước đột nhiên đứng dậy: "Tất cả đừng nói nữa! Bài tập hè đã nộp đủ chưa, chưa nộp đủ thì nhanh chóng bổ sung đi, ồn ào cái gì?!"


Cậu ta vừa nói, nhất thời không ai dám lên tiếng, Thẩm Từ nhìn cậu ta liền đoán chắc là lớp trưởng lớp 3-6.


Mấy học sinh nói nhảm kia mặt tuy bất mãn nhưng cũng không dám nói lại, chỉ có thể nín nhịn.


Thẩm Từ không tiếp tục nói chuyện với bọn họ nữa, nghe thấy hành lang ồn ào, thấy mấy cán sự bộ môn đi lấy sách giáo khoa đã về.


Chờ phát xong sách giáo khoa rồi tham gia lễ khai giảng của trường, cuối cùng học thêm một tiết ngữ văn nữa thì cũng đến buổi trưa được tan học.


Xe đến đón cậu đã chờ sẵn ở cổng trường, cậu nóng lòng muốn lên xe về nhà, vừa vào nhà đã thấy Tần Ức ngồi trên xe lăn đi ra đón cậu.


Hai mắt cậu lập tức sáng lên, nhào vào trong lòng đối phương: "Ca ca!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK