"Tôi còn tưởng anh sẽ trừ cho tôi món nợ kia để tạ ơn cứu mạng cơ đấy! Người giàu các anh đều keo kiệt như vậy sao?"
Cô vẫn dùng giọng điệu bướng bỉnh như lần đầu gặp mặt để nói chuyện với anh, ở Thịnh Thế loại phụ nữ nào cũng có, nhưng biết đâu chừng anh ta sẽ thích một cô gái không dễ dàng phục tùng mình, đàn ông luôn thích cảm giác được chinh phục không phải sao? Dù là ở địa vị như Lăng Thế Nghiêm thì rõ ràng chẳng cần điều đó.
Đồng tử đen kịt vẫn dừng trên gương mặt non nớt của Tiểu Nguyệt, Lăng Thế Nghiêm buông khẽ một nụ cười, anh xuôi tay xuống, thân thể to lớn hoàn toàn dựa dẫm vào cô, đôi môi tái nhợt chất chứa một loại xem thường chẳng cần phải đoán cũng nhìn ra được.
"Cô tình nguyện, còn cần tôi phải trả ơn sao?"
Anh chỉ nói có thế trước khi những gắng gượng nãy giờ ngã quỵ. Tiểu Nguyệt mặc kệ anh ta còn đang nghi ngờ mình, xung quanh vẫn chưa có ai, cô không thể bỏ lỡ thời cơ vàng này để thu hẹp khoảng cách giữa tư bản và con nợ. Cô đỡ Lăng Thế Nghiêm lên bậc tam cấp, người anh ta quá nặng, chật vật mãi cô mới dìu được anh vào trong thang máy để lên tầng sáu.
Cửa thang máy vừa mở ra, Tiểu Nguyệt nhìn thấy một người đàn ông chừng ba mươi tuổi cầm thùng sơ cứu đứng chờ sẵn, có lẽ là bác sĩ riêng của Lăng Thế Nghiêm. Anh ta khá bất ngờ khi nhìn thấy cô nhưng cũng không hỏi han gì nhanh chóng chạy tới phụ giúp một tay.
Bên trong phòng làm việc của Lăng Thế Nghiêm còn thông với một phòng nghỉ, cũng chẳng phải dạng mật thất gì chỉ nhìn vào là thấy. Tiểu Nguyệt cùng vị bác sĩ kia đỡ anh ta nằm xuống giường, ý thức của anh đã rơi vào mê man, máu vẫn không ngừng chảy, rất nhanh đã thấm ướt một mảng ga giường.
Trong lúc bác sĩ đang soạn dụng cụ cầm máu, Tiểu Nguyệt liền phụ giúp cởi áo trên người Lăng Thế Nghiêm ra, nhưng chiếc cúc đầu tiên chỉ vừa mới được mở thì đằng sau lưng vang lên một tiếng quát có phần gấp gáp.
"Cô đang làm gì vậy?"
Trình Tiếu đẩy bả vai của Tiểu Nguyệt dịch sang một bên, anh ta tới gần Lăng Thế Nghiêm cài lại cúc áo lại cho anh như sợ cô sẽ nhìn thấy thứ gì đó không nên nhìn thấy.
Tiểu Nguyệt không cảm thấy oan ức vì ý tốt bị hiểu lầm, cô nhìn chằm chằm vào nửa thân trên của Lăng Thế Nghiêm rồi liếc sang người bên cạnh:
"Anh không định cởi áo ra để gắp đạn à?"
Cô vừa dứt lời thì cây kéo trên tay Trình Tiếu đã cắt đứt phần tay áo của Lăng Thế Nghiêm, anh ta nhìn cô, không giải thích gì cả.
"Nhóm máu của cô là gì?"
Tiểu Nguyệt không để ý thái độ cộc cằn khó chịu của anh ta, nhẹ đáp: "O."
Cô thấy được đối phương thở một hơi nhẹ nhõm, anh ta nhanh chóng lục tìm dụng cụ bảo cô ngồi xuống để lấy máu. Kim tiêm nhanh chóng được găm vào tĩnh mạch của cô. Tiểu Nguyệt lặng nhìn dòng chất lỏng màu đỏ sẫm từ trong cơ thể mình chảy qua dây dẫn, mắt phượng hơi nheo lại, cảm giác trong tâm đều là không cam lòng.
Người đàn ông đang hôn mê bất tỉnh trên giường kia là kẻ duy nhất biết cha cô đang ở đâu, mà mười năm không tung tích khả năng sống sót gần như là chẳng có, mặc dù cô vẫn nuôi hy vọng từng ngày mong rằng sẽ có kỳ tích, nhưng lỡ như Lăng Thế Nghiêm đã làm gì đó với cha của cô rồi thì chẳng phải cô đang cứu giúp kẻ thù hay sao?
Nghĩ tới đây, nắm tay của cô siết chặt lại, máu rịn ra trào ướt mảng da bên ngoài, cô đảo đôi mắt sâu thẳm sang ngang nhìn Trình Tiếu đang tiến hành gắp đạn. Bắp tay của Lăng Thế Nghiêm có tận hai vết bắn nên quá trình phẫu thuật mất rất nhiều thời gian, và bởi vì anh ta mất máu quá nhiều nên Tiểu Nguyệt cũng buộc phải hiến lượng máu vượt mức cho phép so với cân nặng của mình.
Hiến xong 800ml máu thì Tô Thiệu và A Thập chạy vào, nhìn thấy Tiểu Nguyệt sắc mặt họ liền trở nên phức tạp, giống như muốn hỏi tại sao cô lại ở đây nhưng chẳng ai lên tiếng, cũng không đuổi đi ngay. Cô cũng vờ như chẳng quan tâm, dựa vào lưng ghế nhẹ khép mắt lại.
Gần hai tiếng đồng hồ sau số đạn trong bắp tay Lăng Thế Nghiêm mới được lấy ra hết, Tiểu Nguyệt hé một bên mắt ra nhìn hai viên đạn nhỏ được đặt lên miếng băng gạc trắng, đây không phải loại đạn được dùng trong biên chế của lực lượng hình sự, người bắn Lăng Thế Nghiêm chắc chắn thuộc một tổ chức khác.
"A Thập, lấy quần áo qua đây."
Bọn họ muốn thay quần áo cho Lăng Thế Nghiêm, nhưng trong phòng còn có người ngoài, Tô Thiệu quay sang nhìn Tiểu Nguyệt hạ giọng nhẹ hơn bình thường:
"Cô về nghỉ đi, tối nay không cần làm nữa."
Hiến 800ml máu, họ trả công cho cô bằng một đêm không ăn mặc hở hang cho đàn ông ngắm. Tiểu Nguyệt liếc nhìn Lăng Thế Nghiêm đang nằm yên trên giường, đồng tử trượt xuống thân áo của anh ta, nhận ra ánh mắt bất thường của cô, Tô Thiệu vội vàng đứng chắn ngang trước mặt cô để chắn tầm nhìn. Làn môi đỏ rực nhếch lên cười khẩy, cô thu tầm mắt về rồi chống tay đứng dậy đi ra ngoài.
Hành lang tối mờ chỉ có một mình Tiểu Nguyệt bước từng bước nhỏ liu xiu, đầu óc cô hơi quay cuồng, thực quản khó chịu như muốn buồn nôn. Cô chậm rãi đi vào thang máy, dựa lưng vào vách kim loại lạnh lẽo nghĩ về thứ mà tên bác sĩ kia không muốn cho cô nhìn thấy. Thân thể của cậu cả tổ chức Hoàng Lăng cao quý nên không thể cho người khác chiêm ngưỡng, hay có thứ gì đó mà người khác không thể biết?
Hơn mười năm nay hàng chục mật vụ ngầm được đưa vào Hoàng Lăng nhưng đều không thu được kết quả gì, có người còn một đi không trở lại, người duy nhất làm nên chuyện hiện tại là Lương Kha Vũ, nhưng tính cảnh giác của Lăng Nguyên quá cao nên mấy năm nay lượng tin anh tuồn ra ngoài khá ít ỏi.
Cô chỉ biết tổ chức Hoàng Lăng có rất nhiều kẻ thù ở cái đất Cổ Thành này, một trong số đó là tổ chức Hồng Lam, người đứng đầu là tên trùm bảo kê Triệu Khải. Viên đạn hôm nay găm vào tay Lăng Thế Nghiêm liệu rằng có liên quan đến tổ chức đó hay không? Nếu có, thì cần phải đưa hắn vào tầm ngắm khi có cơ hội...
Thang máy đã dừng ở tầng trệt, Tiểu Nguyệt men theo lối nhỏ đi xuống tầng hầm, phòng nghỉ lúc này không có ai, cô lấy bộ váy ngủ màu đen được cấp phát mang vào phòng tắm công cộng dành chung cho các cô gái.
Đứng dưới vòi hoa sen, nhìn máu của Lăng Thế Nghiêm bám trên da mình trượt xuống sàn gạch men trắng mà lòng ngổn ngang trăm mối. Dù trước đó anh ta đã chuyển cho cô làm việc ở vị trí dễ thở hơn, nhưng chuyện ấy chẳng chứng minh được điều gì cả. Liệu ngày mai khi tỉnh lại anh ta có để ý tới người đã cứu mình hay không? Có xem cô đặc biệt hơn một chút không?
Cơ hội này chẳng dễ dàng gì mà có, lỡ như không tiến triển giống như mong muốn thì phải làm sao? Tiểu Nguyệt nâng cánh tay của mình lên nhìn dấu kim tiêm còn rất mới, cô không thể để máu của mình cho đi vô ích như vậy được!
Tiểu Nguyệt gỡ khuy cài ra khỏi chiếc áo dính đầy máu, con số 101 sáng loáng dưới ánh đèn, cô kéo đầu kim ra, mím cánh môi khô khốc, thở hắt một hơi rồi dứt khoát ghim mạnh vào dấu kim tiêm có sẵn trên tay. Cơn đau thốn đã dự báo trước ập tới khiến cô phải nghiến răng rít lên, hai mắt nhắm chặt lại cố gắng nhẫn chịu đâm cho ngập đầu kim rồi mới rút.
Một luồng máu đỏ phụt lên rồi chảy ròng xuống mu bàn tay, Tiểu Nguyệt còn chưa chịu dừng, cô cầm lấy vòi hoa sen đập mạnh vào chỗ tiêm rồi mệt mỏi trượt dài xuống sàn, để nước lạnh dội thẳng lên cơ thể. Tay còn lại vẫn không ngừng ấn vào chỗ tiêm.
***
Lúc Lăng Thế Nghiêm tỉnh lại đã là sáng hôm sau, vết thương trên tay hành hạ khiến anh muốn cử động nhẹ nhàng cũng khó. Trình Tiếu ở gần đó vội vàng chạy tới đỡ anh ngồi dậy.
"Anh thấy trong người thế nào rồi?"
Lăng Thế Nghiêm đảo mắt tìm gói thuốc lá, không hé miệng nói lời nào. Trình Tiếu đã quá quen với điều này nên rất hiểu ý anh.
"Sức khỏe của anh không tốt… nên tạm ngưng thuốc một thời gian thì hơn."
Đầu lưỡi của Lăng Thế Nghiêm đắng ngắt khó chịu, anh liếm nhẹ khoé môi, đột nhiên nhớ tới chuyện tối qua cánh môi lại nhạt nhẽo, cái tên vừa quen vừa xa lạ đột ngột tuôn ra trong suy nghĩ. Anh ngẩng lên nhìn Trình Tiếu, cau mày hỏi:
"Ninh Tiểu Nguyệt đâu rồi?"