"Xuống tầng trệt gặp Mộng Hàm đi, phục vụ cho tốt, cẩn thận cái mạng của cô đấy!"
Tô Thiệu trừng mắt đe doạ, đứng trông coi Tiểu Nguyệt bấm thang máy xuống tầng rồi mới trở về lo chuyện chính.
Vẫn là căn phòng thiếu sáng, hai người đàn ông ngồi đối diện nhau cách một chiếc bàn làm việc, Lăng Thế Nghiêm đẩy bao thuốc lá về phía Lăng Nguyên, nhẹ hỏi: "Có việc gì quan trọng sao?"
"Lô vũ khí đầu sắp cập cảng, ba bảo anh trực tiếp đi nhận hàng."
Lăng Nguyên tùy tiện thả người ra sau, đạp mũi giày dưới gạch làm cho trục ghế xoay xoay vô cùng nhàm chán.
Đáy mắt của Lăng Thế Nghiêm hơi trùng xuống, thả ánh nhìn bâng quơ, lên tiếng lần nữa: "Thời gian?"
"Tối mai. Em hỗ trợ bên ngoài, anh lo liệu bên trong. Ba rất kỳ vọng vào chuyến hàng lần này, anh đừng để ông thất vọng."
Hắn liếc mắt nhìn người trước mặt, cố ý nhấn mạnh mấy chữ "đừng để ông thất vọng", âm sắc bình thường nhưng khiến người nghe cảm thấy dường như đang có một tảng đá đè nặng. Lăng Thế Nghiêm không trả lời, anh ngước mặt lên, rút một điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay.
Lăng Nguyên nhìn biểu cảm không muốn khuất phục này chỉ nhếch môi cười nhạt, hắn ngửa cổ ra ghế, trông rất lười nhác.
"Em muốn uống rượu, anh làm với em vài ly được chứ?"
Hắn hỏi, nhưng biết chắc sẽ chẳng bao giờ nhận lại câu từ chối, nên đứng lên nhấc chân đạp đế xoay của chiếc ghế ra xa rồi rời đi trước.
***
Tại tầng trệt, tiếng nhạc xập xình vang vọng trong từng ngóc ngách, khách làng chơi đắm mình trong những phút giây trụy lạc, dưới những ánh đèn nhiều màu sắc xoay tròn, họ như những con thiêu thân quên mình, quên cả ngày mai.
Trên sàn bar có vài cô gái xinh đẹp ăn mặc hở hang ra sức uốn éo khoe trọn ba vòng nóng bỏng. Mấy gã đàn ông không giấu nổi sự thèm thuồng bám sát vào sân khấu, giơ cao xấp tiền trong tay, đợi em nào tới gần liền nhét vào khe ngực bo thưởng rồi tranh thủ xoa bóp vài cái, cùng với đó là lời gạ tình, tiếng la ó thỏa mãn ầm ĩ. Khung cảnh tại đây chỉ có thể gom lại thành hai từ "tệ nạn".
Tiểu Nguyệt đứng ở hàng ghế VIP trên cùng nhìn Mộng Hàm hướng dẫn cách rót rượu, cô ta giám sát cô thực hành, dặn đi dặn lại vài quy tắc:
"Lát nữa phục vụ cho cẩn thận, anh Nguyên nói gì, muốn gì cũng không được cãi, có biết chưa?"
Cô khẽ gật đầu, đứng sát vào thành ghế đợi người, nội tâm có chút khẩn trương, không biết lát nữa Lăng Nguyên sẽ giở trò gì?
Theo như thông tin trong tài liệu cung cấp, thì hắn là một tay chơi gái có tiếng, chẳng biết nể nang ai, còn được Lăng Thế Nghiêm hết mực bảo vệ, vậy nên cả Cổ Thành này không ai dám làm phật lòng hắn.
Dòng suy nghĩ của Tiểu Nguyệt gián đoạn bởi tiếng chào "anh Nguyên" ở sau lưng, cô đưa mắt sang nhìn, Lăng Thế Nghiêm cũng tới, nhưng người mà cô chú ý hơn hết là Lương Kha Vũ, không biết anh có mang đến tin tức gì về cha của cô hay không?
Cô vội thu lại tầm mắt, cúi đầu chào hai ông chủ lớn. Lăng Nguyên ngồi xuống ghế nệm, vắt chéo hai chân, chú ý vào mấy cô em nóng bỏng trên sàn bar. Lăng Thế Nghiêm ngồi ở ghế bên cạnh, giương mắt lên nhìn Tiểu Nguyệt, như muốn hỏi: Tại sao cô lại ở đây?
Tiểu Nguyệt né tránh ánh mắt của Lăng Thế Nghiêm, cô cố tình không nhớ tới lời căn dặn của Mộng Hàm, đứng im như tượng.
Lúc này Lăng Nguyên hơi ngửa cổ lên nhìn Tiểu Nguyệt, thấy thái độ cứng nhắc của cô, hàng mày liền cau lại.
"Không biết rót rượu à? Nhân viên của Thịnh Thế có thể như thế này sao?"
Hắn cố tình liếc qua sắc mặt của Lăng Thế Nghiêm, nhưng anh căn bản không quan tâm đến, hai mắt còn đang bận khép hờ, cứ như thần trí đều không đặt ở đây.
Mộng Hàm đứng sau lưng Tiểu Nguyệt cười cười nịnh nọt giải thích rằng cô mới tới nên không rõ quy tắc rồi đá mũi giày vào gót chân của cô nhắc phải tuân theo.
Dưới những ngọn đèn xoay tròn, từng vệt màu lướt qua đôi gò má của Tiểu Nguyệt, cô khom người xuống để ánh sáng mập mờ ấy rơi qua khỏi đầu, nhẹ nhàng lên tiếng:
"Anh Nguyên muốn uống loại rượu nào để em rót?"
Hắn nhếch môi, ngả lưng ra sau, tùy tiện gác hai chân lên bàn, hất cằm ra lệnh:
"Không muốn uống nữa, bây giờ tôi muốn cô uống cho tôi xem, cầm cả chai lên mà nốc. Như vậy có được không… anh hai?"
Đôi mắt tà gian lại lướt qua Lăng Thế Nghiêm dò xét, nhưng anh vẫn như cũ chẳng để tâm, nhàn nhạt mở miệng:
"Tùy chú."
Tiểu Nguyệt phát hiện ra âm giọng của Lăng Nguyên khi nói chuyện với trai mình có chút vấn đề, hắn muốn chơi gái còn phải ý kiến sao? Phải hay không là đang cố tình nhắm vào cô để xem phản ứng của anh trai mình? Nhưng tại sao phải làm thế, vì thấy cô bước ra từ phòng làm việc của Lăng Thế Nghiêm sao? Hay vì một lý do nào khác?
Lần này Tiểu Nguyệt rất nghe lời, cô không rành về rượu, đứng đắn đo một hồi rồi chọn bừa một chai trên bàn sau đó lấy dụng cụ mở nắp ra. Lương Kha Vũ đứng ở phía sau đổ cả mồ hôi lưng, ai cũng biết sau khi cô uống hết chai rượu đó thì kết cục sẽ thảm đến nào, nhưng anh lại bất lực không thể ngăn cản.
Lúc Tiểu Nguyệt đứng thẳng người lên có liếc qua gương mặt của Lăng Thế Nghiêm, anh ngồi thẳng lưng, dáng người ưu nhã, mắt hướng về phía cô như đang thưởng thức một vở kịch hay. Cô đảo mắt đi, ánh nhìn dừng lại trước Lăng Nguyên, cố tình ém tông giọng, tỏ ra chút rụt rè:
"Em... không biết uống rượu."
Lăng Nguyên nhếch môi cười biến thái, không nói không rằng kéo Tiểu Nguyệt ngã vào lòng mình, rượu trong chai bị sốc lên phun ướt cả gương mặt xinh đẹp, hắn nâng đế chai thô bạo dốc vào miệng cô rồi nhe răng cười ngả ngớn.
"Anh hai, gái còn trinh đấy, không chơi thì phí lắm, anh có ngại để em thử trước không?"