"Cậu tính thử xem, tôi và lão đại ai sẽ là người chết trước?"
Thần sắc Trình Tiếu hơi đổi, vội nói: "Chuyện này không thể đùa được đâu."
Gương mặt Lăng Thế Nghiêm xuất hiện đôi ba phần trào phúng, anh bật cười, ném điếu thuốc vào gạt tàn. Chuyện này đúng là không nên đùa thật, nhưng anh lại không hề nói đùa.
"Anh đã bỏ qua một kỳ kiểm tra rồi, nếu để ông chủ biết thì không hay đâu." Trình Tiếu đặt túi thuốc lên bàn, cẩn thận bóc tách từng viên đưa tới cho Lăng Thế Nghiêm nhưng tới giữa chừng thì bỗng dưng rụt tay lại, thở dài một tiếng:
"Em nghĩ, hay là chúng ta tới bệnh viện một chuyến để làm xét nghiệm tổng quát đi."
Trình Tiếu vừa dứt lời mấy viên thuốc trên tay liền bị cướp mất. Lăng Thế Nghiêm an tĩnh uống thuốc, lát sau mới lên tiếng phân phó nhiệm vụ mới cho anh chàng bác sĩ.
"Cậu mua vài bộ quần áo và đồ dùng cá nhân của phụ nữ để sẵn trên xe cho tôi."
Động tác thu dọn của Trình Tiếu hơi khựng lại, đầu óc anh nhạy bén, rất nhanh đã hiểu được vấn đề. Nhưng ở cái chốn lắm hiểm nguy này ai yêu ai cũng được, riêng Lăng Thế Nghiêm vướng vào lưới tình thì cũng giống như đang đặt cược cả mạng sống của mình, mà đối với bản thân anh hay cô gái được anh yêu, đến sau cùng đều khó có được kết cục đẹp đẽ.
Trình Tiếu theo Lăng Thế Nghiêm cũng đã hơn năm năm, tuy không phải là một mực trung thành nhưng cũng chẳng phải dạng đâm lén sau lưng, vì thế liền tận tâm khuyên nhủ:
"Anh Nghiêm, thứ cho em nhiều chuyện, vui chơi thì được chứ lún sâu vào thì không hay đâu."
Lăng Thế Nghiêm hơi nhíu mày, ánh mắt vô thức rơi vào cô gái đang từ từ rời khỏi màn hình giám sát, hàng mày giãn ra, khóe môi anh cong lên nhạt nhòa. Loại tình cảm qua loa nhất thời này cũng giống như những thứ mà anh đang có vậy, đều không chạm tới được.
"Tôi tự biết chừng mực, cậu không cần phải lo xa."
Nói rồi, Lăng Thế Nghiêm đứng lên rời đi. Trình Tiếu ngơ ngẩn một hồi, thở dài ngán ngẩm, chỉ sợ đến lúc đó muốn dứt cũng không được, chứ còn nói về chừng mực thì làm gì có giới hạn nào để mà cân đo đong đếm.
***
Ánh chiều tà ngả về phía Tây rồi chìm dần xuống mặt biển. Tiểu Nguyệt đứng ở giữa khoảnh sân xơ xác ngước nhìn màu cam đỏ lừng lững giữa khoảng trời. Hoàng hôn bao nhiêu năm nay vẫn thế, nhưng hoàng hôn xa nhà thì hiu quạnh biết bao nhiêu.
Tiếng bật lửa vang lên đằng sau lưng làm Tiểu Nguyệt giật mình từ từ xoay người lại. Lăng Thế Nghiêm đang đứng hút thuốc cách cô không xa, chẳng biết là anh về từ lúc nào.
"Hút thuốc nhiều không tốt đâu." Tiểu Nguyệt nhẹ nhàng bước tới, gương mặt không phấn son đẹp tựa như một đóa diệp hà sơn, thuần khiết đến mức trông giống như không thật.
Lăng Thế Nghiêm kẹp điếu thuốc vào giữa hai ngón tay, nghiêng bả vai dựa vào tường, mỉm môi cười: "Đã bắt đầu học cách quản thúc tôi rồi cơ à?"
"Đâu có, sợ anh chết sớm thôi." Cô dừng lại trước mũi giày của anh, dáng dấp mảnh mai thẳng tắp, thần sắc không vui cũng chẳng buồn, ra vẻ quan tâm mà như chẳng quan tâm.
Vành mắt Lăng Thế Nghiêm hơi cong lên, bị trù ẻo cũng không tức giận. Cô gái này độc mồm độc miệng nhưng thẳng thắn hơn đám người ở Thịnh Thế nhiều. Kiểu người không biết nịnh nọt như cô may là ở cùng anh, chứ nếu như rơi vào tay kẻ khác thì chắc cũng chẳng sống được mấy ngày.
Hai người yên lặng nhìn nhau, hoàng hôn không ai ngắm, điếu thuốc đốt dở chẳng ai hút. Lăng Thế Nghiêm mím môi, ánh mắt rơi vào đôi môi mềm kia, đột nhiên muốn hôn một cái.
"Bao giờ thì anh đưa tôi về Thịnh Thế?" Tiểu Nguyệt lên tiếng cắt ngang ý nghĩ còn đang dang dở của Lăng Thế Nghiêm, anh hơi khó chịu dựa hẳn vào bức tường, nhíu mày hỏi lại:
"Muốn về đó làm gì?"
"Kiếm tiền, trả nợ cho anh." Cô bắt chước anh dựa hẳn lưng vào tường, cúi đầu nhìn móng tay mình, vớ đại một lý do: "Tôi muốn làm việc chân chính, không thích được bao nuôi."
Câu trả lời này vừa nghe đã biết giả tạo, nhưng lại làm Lăng Thế Nghiêm thích thú bật cười. Có thể tìm được một công việc chân chính ở Thịnh Thế sao? Nếu có, anh cũng muốn làm thử.
Lăng Thế Nghiêm không nói ra tiếng lòng của mình, anh nghiêng đầu qua nhìn cô, hỏi: "Em nghĩ tôi sẽ bao nuôi em sao?"
Tiểu Nguyệt nhìn anh bằng ánh mắt ngây thơ: "Vậy thì bao giờ về Thịnh Thế?"
Biểu cảm của cô chân thật, không có trông mong, cũng chẳng có thất vọng. Lăng Thế Nghiêm rũ mắt nhìn xuống, cô thấp hơn anh cả một cái đầu, trong mắt anh bây giờ cô giống như là trẻ con vậy.
"Đi vào trong sửa soạn, lát nữa ra ngoài với tôi, tiền công vẫn như cũ." Anh không cho cô lời hứa hẹn nào cả, cũng không nhắc chuyện về Thịnh Thế. Lòng bàn tay trống vỗ nhẹ lên đầu cô, cứ như giữa hai người đã thân thuộc đến mức không còn bất kỳ sự dè chừng nào nữa. Tự Lăng Thế Nghiêm cũng thấy giật mình, nhưng anh không thu tay về, ánh mắt vẫn ôn hòa như cũ.
Tiểu Nguyệt bị hành động này của anh làm cho ngây ra rồi hai mắt dần trở nên lấp lánh, cô không nói gì, chỉ mỉm cười ngoan ngoãn rời đi. Nhìn theo bóng lưng đang khuất dần, quả tim của Lăng Thế Nghiêm bỗng dưng đập sai vài nhịp. Anh tự hỏi, liệu gương mặt ấy có phải là đang vui vẻ hay không? Nụ cười đó có phải là dành riêng cho anh? Là hoàn toàn thật lòng, chẳng gian chẳng dối.
Kề điếu thuốc đã tàn mất phân nửa lên môi, vừa ngậm vào đầu lọc đột nhiên anh khựng lại lặng lẽ cân nhắc, có vẻ như… sống lâu thêm một chút cũng không tệ.
Lăng Thế Nghiêm ném điếu thuốc xuống đất, đạp mũi giày chà nát rồi bước vào nhà.
Tiểu Nguyệt được các nhân viên trang điểm do Lăng Thế Nghiêm gọi tới sửa soạn lại vẻ bề ngoài, mất gần ba mươi phút mới hoàn tất. Cô chậm rãi đi xuống lầu, đến giữa đoạn cầu thang thì nhìn thấy Lăng Thế Nghiêm đang ngồi ở sofa chống tay dưới cằm nhìn đồng hồ.
Cô không giỏi việc lấy lòng đàn ông, nhưng cô nghĩ lúc này nên làm gì đó để mối quan hệ này không kéo dài trong gượng gạo, hoặc để anh ta si mê dáng vẻ này của cô hơn thì càng tốt, mặc dù không mấy tự tin nhưng cô vẫn hy vọng. Giẫm gót giày thật nhẹ nhàng, Tiểu Nguyệt bước tới trước mặt Lăng Thế Nghiêm, vẻ toan tính lúc nãy đã thay bằng vẻ thiện lành ngây ngô, giống như thiếu nữ mới lớn chưa từng trải sự đời.
"Đẹp không?"
Giọng nói mềm mại rơi xuống đỉnh đầu, Lăng Thế Nghiêm ngửa mặt lên nhìn, đáy mắt nổi lên những gợn sóng nhỏ. Tiểu Nguyệt không trang điểm đã đẹp, được trưng diện càng yêu kiều hơn, cô mặc váy cúp ngực, bờ vai trần trắng nõn, xương vai thon mảnh còn mang những dấu hôn đo đỏ của anh, càng nhìn càng muốn cắn lên đó.
Lăng Thế Nghiêm vươn tay ra ôm lấy cặp mông tròn của Tiểu Nguyệt, kéo cô ngồi xuống đùi mình, rồi kề môi tới hôn chồng lên những dấu hôn mà anh để lại, chiều chuộng thì thầm:
"Đẹp."
Cơ thể cô toát ra hương thơm dễ chịu, giống như hoa, cũng giống như cỏ, mùi vị này vừa hay lại hợp với ý thích của anh. Nụ hôn dịu dàng đã chuyển sang nhấm nháp day cắn, hàm răng anh nghiến nhẹ trên xương quai xanh của cô như muốn nuốt luôn vào trong bụng.
Tiểu Nguyệt uốn éo thân người khó chịu, dù có diễn xuất giỏi đến mấy thì cảm xúc trong lòng cũng khó hóa vai sao cho đạt, cô nghiêng người tránh đi, nhưng nụ cười trên môi vẫn bẽn lẽn thẹn thùng: "Chỗ này vừa rồi phải dùng rất nhiều phấn để che đấy, anh đừng làm hỏng."
Lăng Thế Nghiêm dừng lại khi cánh môi đã ở ngay trên bầu ngực Tiểu Nguyệt, anh dời cằm tì trên vai cô, bàn tay vẫn đang vuốt ve dưới đùi non, hơi thở nóng bỏng bị xáo trộn đến bức bối. Những suy nghĩ và ước muốn mãnh liệt khi ở bên cô khiến anh bất chợt nhận ra rằng: Một con hổ sẽ không vì kiêng thịt nhiều năm mà chuyển sang ăn chay, khi trước mặt có món thịt mà nó thích thì nó sẽ không ngại ngần ra sức ngấu nghiến cho đến khi nào sạch sẽ mới thỏa mãn.
Trong mối quan hệ mập mờ không rõ ràng giữa anh và Ninh Tiểu Nguyệt chẳng biết ai là thợ săn và ai là con mồi, nhưng giờ phút này anh chính là con hổ đói, nếu như đang không có việc phải làm thì ngay bây giờ anh chỉ muốn đè cô ra để làm thịt.
"Anh Nghiêm, tới giờ rồi." Tô Thiệu bước vào cửa, nhìn thấy cảnh tượng thân mật kia thì sững lại một chút, ánh mắt đối với Ninh Tiểu Nguyệt càng thâm sâu hơn.
Lăng Thế Nghiêm "ừ" một tiếng rồi ôm Tiểu Nguyệt đứng lên, cùng nhau đi ra xe. Ngoài trời đã tối mịt, chiếc Rolls-Royce Boat Tail màu ngọc trai đen lao vun vút trên đường rất lâu rồi dừng lại bên bến cảng Trường Hải.
Cảng sông này là nơi neo đậu của rất nhiều du thuyền hạng sang, cũng là nơi tập trung những tầng lớp thượng lưu tề tựu tới đây tham quan nghỉ dưỡng. Tiểu Nguyệt khoác tay Lăng Thế Nghiêm bước lên chiếc thuyền bọc sắt mang sắc trắng nổi bật, vài người vội vàng bước tới chào hỏi, cô nhận ra rất nhiều gương mặt quen thuộc, đều là đám người đã xuất hiện trong tiệc mừng thọ của Triệu Bảng lần trước.
Tiểu Nguyệt dõi mắt ra xa hơn liền bất gặp Lăng Nguyên đứng ở đằng trước, hắn cũng đang nhìn về phía cô, bên cạnh còn có Lương Kha Vũ. Xem ra, đây chính là chiếc thuyền có "bẫy" mà hắn đã nói.
"Mệt không?" Lăng Thế Nghiêm vuốt lọn tóc rơi trên vai Tiểu Nguyệt, hoàn toàn không để ý tới những lời chào hỏi xung quanh. Cô dời mắt về phía anh, vành mi cong cong, vờ vịt nũng nịu:
"Mệt."
Lăng Thế Nghiêm thả rơi bàn tay lên vai cô, anh liếc nhìn ra đằng trước rồi đảo chân đi về hướng ngược lại.
"Tối nay ngủ ở đây. Tôi đưa em đi xem phòng."